Chương 13: Gặp lại
[20-10 tặng cho các chị en hơi trễ một chút 😁😁]Kim Phúc từ xa đã nghe thấy, "Nguyệt Nguyệt đừng nghe nha đầu ấy, những chuyện mà nha đầu nói chỉ tin một nữa thôi"
Điệp Y nhìn cái người vừa nói xấu mình bằng cặp mắt căm phẫn, "Thúc phụ, người không làm chủ thì để thẩm làm chủ chứ"
Kim Phúc tiến đến búng trán nhỏ kia, "Ai chiếm tiện nghi với nha đầu nhà ngươi hay là ngươi chiếm tiện nghi với người ta không được lại quay sang tìm cách tiếp cận, xem ra thần tiên tỷ try của ngươi không cần nữa rồi"
Điệp Y phản bác, "Ai nói không cần, thần tiên tỷ tỷ sau này nhất định sẽ lấy tỷ tỷ về làm nương tử, còn hắn thực sự là ức hϊếp, chiếm tiện nghi với Điệp Y mà", giọng nói vô cùng thống khổ và ủy khuất, "Hắn lấy đi 10 lượng bạc của Điệp Y không ức hϊếp, không chiếm tiện nghi là gì, đó là tài sản mà Điệp Y để dành cầu hôn thần tiên tỷ tỷ mà"
"Lại đi cá cược chứ gì, hôm nay con nào thắng?"
"Chính là tiểu bạch mã, hôm nay nó rất lợi hại a, mấy con tuấn mã chạy đến vòng thứ 9 thì nó đã vượt lên đến vòng thứ 10, thắng cuộc", giọng nói Điệp Y như kể lể sự tích thật hào hùng
"Vậy ngươi lại bắt hắc mã chứ gì?"
"Thúc phụ, người biết mà trước giờ Điệp Y chỉ thích hắc mã không thích bạch mã, vậy nên đã thua rồi, thúc phụ người là anh hùng của cả nước nhất định người đòi lại được 10 lượng cho Điệp Y"
Kim Phúc mặt đã đen lại, xách Điệp Y lên để lên đùi, ra sức đánh vào mông, giọng quát mắng, "Này thì cá cược, này thì cá cược, Điệp Y ta mấy nay không quan tâm ngươi nên ngươi làm càng đúng không, thân là quận chúa còn đi cá cược, lại còn thua nữa chứ, hôm nay ta đánh cho ngươi nghỉ đi chơi 1 tháng"
Nha đầu nhìn thẩm với ánh mắt van nài, "Thẩm, cứu Điệp Y, Điệp Y không giám nữa, mau cứu không Điệp Y chết mất", giãy không được, chỉ có la hét
Như Nguyệt nhìn đến khuôn mặt phụ thân giáo huấn hài nhi thì cũng không dám can thiệp, nhìn lực đánh lại nhẹ nên nàng không nghĩ sẽ nặng tay, Kim Phúc đánh bằng tay nhưng là bạo lực đánh, bề ngoài không sưng không đỏ nhưng bên trong lại vô cùng đau nhứt, vừa đánh xong đặt một quyển binh kinh thư khá dày trước mặt Điệp Y, "Lần nay không đủ 100 lần thì đừng mong bước ra khỏi cửa"
Điệp Y khóc nứt nở thút thít ôm sách về phòng dưới sự bảo hộ của thị vệ và nha hoàn, trước khi rời đi nha đầu còn nói lại một câu, "Thúc phụ chỉ giỏi ức hϊếp Điệp Y, có ngày thúc phụ bị thẩm đánh như vậy cho xem"
Kim Phục tức giận ho mạnh, đôi lần còn ho ra máu, Như Nguyệt cả kinh nàng nghĩ sức khỏe còn quá yếu, nên đi đến bên vuốt lưng rất ra dáng hiền thê, "Đã yếu như vậy còn ra sức đánh Điệp Y làm gì?"
"Đứa nhỏ này không dạy sẽ hư, đúng là từ trong máu ra", ánh mắt Kim Phúc khi nhớ đến Điệp Y mang chút hạnh phúc miên mang, cô nhìn đến người hỗ trợ bất giác khuôn mặt khuôn như gấc, ho nhẹ vài cái, "Nguyệt Nguyệt ta không sao đâu, ngồi xuống đây đi, bàn cơm đã dọn không thấy nên ta đi tìm, đang làm gì ở đây?"
"Không có gì đâu, chúng ta đi ăn cơm đi, phò mã cần tĩnh dưỡng nhiều đấy, sức khỏe không tốt đừng lao lực nhiều quá"
"Được, vậy chúng ta đến phòng ăn, ta sẽ căn dặn người chuẩn bị một số thức ăn mà Điệp Y thích ăn nhất, ba tháng này nha đầu đó không dám ra ngoài ngây chuyện đâu"
---
Sau bữa cơm toàn bộ phủ phò mã được chiêm ngưỡng một khung cảnh tuyệt sắc, đệ nhất mỹ nữ Kinh Thành, đệ nhất sủng ái của hoàng thượng, bên cạnh cùng một mỹ nam mang hơi hướng lạnh như băng, không cười nhiều không nói nhiều, cả hai thật xứng đôi, đơn giản chỉ là nói chuyện nhưng nhiều người lại cảm nhận nồng tình chàng ý thϊếp, quả là độc nhất phò mã gia
"Công chúa, hoàng thượng đến phủ đang đợi ở sảnh", một nha hoàn thông báo
"Phụ hoàng đên thì cứ để phụ hoàng vào đây, cớ sao lại ở sảnh?"
"Hoàng thượng cùng một nữ nhân đến, không biết có chuyện gì bảo nô tì đến thông báo cho công chúa biết, người còn dặn không được để phò mã xuất đầu lộ diện"
"Được rồi, phò mã người ở nơi này đợi ta, sau khi xong việc ta sẽ quay lại ngay", nhận được sự đồng ý Như Nguyệt nhanh chóng rời đi đến đại sảnh, bây giờ quả thực ngoài phụ hoàng còn có một nữ nhân khác, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng", chưa dứt câu nàng đã được một một bàn tay đỡ đứng lên
"Nguyệt nhi không cần đa lệ, với phụ hoàng mà còn thế sao"
"Phụ hoàng là vua, nhi thần là thần tử, đương nhiên lễ nghĩa càng không được quên"
"Được rồi, các người đứng dậy hết cả đi", rồi hai người đến ngồi hai cái ghế gia chủ, hoàng thượng bắt đầu nói, "Ắt hẳn Nguyệt nhi cũng đã thấy nữ nhân kia rồi đúng không?"
"Đúng vậy phụ hoàng, không biết người này ruốt cuộc là ai?"
"Người này là đại công chúa Tống quốc, là một cường quốc, muốn thương nghị với chúng ta, tẩm cung có lẽ không hợp với công chúa nên phụ hoàng mang đến đây coi như để làm bằng hữu tri kĩ, mấy ngày nay Phúc nhi sức khỏe không tốt thực sự không nên lao lực", nói đến đây khuôn mặt có chút hồng nhưng cũng nhanh chóng điềm tĩnh lại, "Thời gian này không bồi được thì Nguyệt nhi cùng công chúa làm bàng hữu. Nguyệt nhi cũng biết cả đời phụ hoàng chỉ có một hài nữ thôi, toàn là hoàng tử, không thể để phủ các hoàng tử được, ý kiến của Nguyệt nhi như thế nào?"
"Đương nhiên là được, nhưng vẫn nên biết danh tính của đại công chúa chứ phụ hoàng"
"Tống Dương Nghi, nhìn công chúa ắt hẳn nhỏ tuổi hơn ta cứ gọi là Dương Nghi tỷ tỷ là được", giọng nói trong trẻo của nữ nhân lại mang đôi phần quyền lực bên trong
Điệp Y được hạ nhân bế đến, nha đầu làm nũng, "Hoàng thượng mau mau làm chủ cho Điệp Y"