CHƯƠNG 77 – GẶP AN NHÃ UẨN
Hứa Duy Cảnh gặp An Nhã Uẩn say, muốn cho nàng ngủ yên thoải mái một ít, liền tính thay nàng pha nước tắm rửa, nhìn kia phúc hoàn toàn không thể so Trầm Vĩnh Lan kém xinh đẹp thân thể, lại là người mình yêu rất nhiều năm, Hứa Duy Cảnh chính làm thiên nhân giãy dụa, nàng làm cho chính mình không nên gấp gáp, chỉ cần An đối Trầm Lạc Phù tuyệt vọng, nàng còn có cơ hội, nhưng là nàng có điểm khắc chế không được làm sao bây giờ, tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, có cơ hội thượng không phù hợp tác phong cầm thú của nàng.
“Lạc Phù…” Khó chịu, An Nhã Uẩn cảm giác toàn cơ thể đều quay cuồng, thích người nhiều năm như vậy, hóa thành công dã tràng, đổi ai cũng không cam tâm.
Hứa Duy Cảnh thấy nàng tựa hồ rất khó chịu, lúc nàng khó chịu, người nàng nhớ vẫn là Trầm Lạc Phù, nóng bỏng tâm kia giờ phút này cũng bị hất một chậu nước lạnh, nàng vẫn cho rằng, chính mình ở an tâm trung ít nhất còn có nhỏ nhoi.
“An, em thích Hứa Duy Cảnh sao?” Đều nói rượu vào lời ra, An thực tự tiết chế, rất ít uống say, Hứa Duy Cảnh tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hỏi ra điều trong lòng An.
“Nàng là hỗn đản, kỹ năng bơi dương hoa lạn nhân, nàng cùng Trầm Vĩnh Lan đều là cùng một loại…” An Nhã Uẩn nghiến răng nghiến lợi nói xong, nhìn đến gương mặt Hứa Duy Cảnh kia cực xinh đẹp, nhớ tới nhiều năm trước đối Hứa Duy Cảnh oán hận, liền nghĩ đẩy ra, nhưng là say rượu làm nàng nhuyễn miên vô lực, ngược lại bị Hứa Duy Cảnh càng ôm càng chặt.
Hứa Duy Cảnh biết hình tượng mình trong mắt An nhất định không tốt, cũng thật bị chứng thật thời điểm, nàng trong lòng vẫn là có chút không phải tư vị, lại không thể phản bác, có đôi khi nàng cũng hiểu được chính mình thực xuẩn.
“Về sau sẽ không.” Hứa Duy Cảnh giai vì còn thật sự hứa hẹn nói, coi như đi dạo một vòng phong cảnh bên đường, vẫn là thứ không thể xoá nhoà từ lúc ban đầu. Ban đầu chính là muốn cho còn đâu ý ghen, sau An lại cẩn thận che chở tiểu biểu muội, làm cho nàng khởi dỗi tâm tư, phá bình phá suất, nàng cảm thấy không có khả năng so với hiện tại càng kém cỏi.
Nhưng là An Nhã Uẩn giờ phút này căn bản nghe không được, cho dù nghe được cũng không tin, chất cồn quá mức làm cho nàng thân thể thập phần khó chịu, ước chừng ép buộc nhất túc, một đêm này, An Nhã Uẩn không ngủ được, Hứa Duy Cảnh cũng không ngủ ngon.
Chờ Hứa Duy Cảnh tỉnh lại, An Nhã Uẩn đã không còn trên giường, Hứa Duy Cảnh cảm giác trong lòng mất mát khó hiểu, nàng nghĩ tính cách của An, hẳn là sẽ đi tìm Trầm Lạc Phù.
“Bây giờ có thể ra gặp chị một chút không?” An Nhã Uẩn thanh âm có vẻ có chút trầm thấp.
Trầm Lạc Phù là một chuyên gia tâm lý, vừa nghe tông giọng An Nhã Uẩn, liền biết nàng cảm xúc có chút không đúng, nhưng là nàng vẫn là thập phần do dự, dù sao Trầm Vĩnh Lan đối mình đi gặp biểu tỷ, rất có thành kiến, nàng không muốn làm cho Trầm Vĩnh Lan không vui.
An Nhã Uẩn cảm giác được Trầm Lạc Phù chần chờ, trong lòng có chút chua xót.
“Lạc Phù ngay cả một chút thời gian cũng không nguyện ý cho chị sao?” An Nhã Uẩn ngữ khí sâu kín hỏi.
“Chị hiện tại ở đâu, em đi qua tìm chị.” Trầm Lạc Phù hiện tại vô cùng xác định, biểu tỷ nàng cảm xúc quả thực không đúng, so với mình lúc lần trước cự tuyệt nàng còn không thích hợp, Trầm Lạc Phù biết mình nếu tái cự tuyệt lời mời của biểu tỷ nàng, nàng cũng quá phũ phàng đi, hơn nữa giờ phút này nàng cũng có chút lo lắng cho biểu tỷ, tuy rằng nàng biết biểu tỷ cũng không phải là người cam chịu vì tình.
“Em đi đâu?” Trầm Vĩnh Lan gặp Trầm Lạc Phù vội vàng thu thập một chút chuẩn bị xuất môn.
“Biểu tỷ hình như đang không vui, em đi gặp nàng một chút.” Trầm Lạc Phù nói thực cho Trầm Vĩnh Lan biết, quả nhiên Trầm Vĩnh Lan sau khi nghe đến hai chữ biểu tỷ kia, sắc mặt liền có chút biến.
“Hứa Duy Cảnh đi thì tốt hơn, nàng gặp em, khẳng định không có hảo tâm.” Trầm Vĩnh Lan như thế nào yên tâm cho Trầm Lạc Phù gặp An Nhã Uẩn như hổ rình mồi kia.
“Trầm Vĩnh Lan, chị không tin em, cũng là không tin bản thân mình sao?” Trầm Lạc Phù chọn mi hỏi.
“Chị như thế nào lại không tự tin, nàng trừ bỏ so với chị nhiều tiền hơn, này nàng cũng không cường so với chị, chị sẽ không nguyện ý để người khác nhìn trộm nữ nhân của mình.” Trầm Vĩnh Lan đề cao âm lượng, nàng mới không thừa nhận mình không tự tin. Tuy rằng nàng có chút lo lắng, kỳ thật so với An Nhã Uẩn, nàng thật đúng là không có ưu thế gì đặc biệt, dung mạo của An Nhã Uẩn, ngay cả tự tin Trầm Vĩnh Lan đều cảm thấy so với mình cũng chỉ là lược thiếu chút nữa, nhưng là không chịu nổi người ta ôn nhu săn sóc lại nhiều tiền.
“Liền một giờ, để cho công bằng, chị có thể tùy ý chọn một điều kiện để trao đổi, chị xem như vậy được hay không?” Trầm Lạc Phù hống nói, Trầm Vĩnh Lan từ nhỏ lòng ghen tị cùng du͙© vọиɠ chiếm giữ cao, điểm ấy Trầm Lạc Phù đã biết quá rõ, bằng không nàng cũng sẽ không bị tội nhiều năm như vậy, chính là hiện tại tâm tư ghen tị cùng du͙© vọиɠ chiếm giữ đang dời lên mình mà thôi.
“Vậy cho em một giờ, trễ một phút đồng hồ đều không được.” Nếu không đáp ứng, có vẻ mình dường như rất nhỏ mọn, vậy cố mà đồng ý đi.
Trầm Lạc Phù xem Trầm Vĩnh Lan bộ dáng miễn cưỡng đáp ứng, đều muốn trợn trắng mắt, Trầm Vĩnh Lan rõ ràng là muốn độc quyền chiếm tiện nghi a.
“Ân.” Trầm Lạc Phù gật đầu, mình rất có quan niệm về việc đúng giờ, điểm ấy Trầm Vĩnh Lan không cần lo lắng.
“Chị đưa em đi.” Trầm Vĩnh Lan cảm thấy mình thật là chu đáo, người trong lòng đi gặp tình địch, mình còn chủ động đi đưa, có người yêu chu đáo như vật, Trầm Lạc Phù xem như nhặt được bảo bối, Trầm Vĩnh Lan vui vẻ nghĩ đến.
Đề nghị này, Trầm Lạc Phù thật không cự tuyệt, bởi vì nàng không có xe.
Trầm Vĩnh Lan lái xe đưa Trầm Lạc Phù đi tìm An Nhã Uẩn đang ngồi ngốc ở quán cà phê, vẫn là cảm thấy thực lo lắng, lòng ghen tị đang ẩn sâu quấy phá, làm cho nàng từ trên xe theo xuống dưới, khi Trầm Lạc Phù vào trong, nàng cũng theo sau lưng đi vào, lén lút ở ngồi gần vị trí của Trầm Lạc Phù cùng An Nhã Uẩn, cũng gọi một ly cà phê.
“Biểu tỷ, chị có khỏe không?” Trầm Lạc Phù sau khi ngồi xuống đối diện An Nhã Uẩn, mới phát hiện biểu tỷ sắc mặt có chút tiều tụy.
An Nhã Uẩn cũng không trả lời câu hỏi của Trầm Lạc Phù, so sánh với chính mình tiều tụy, An Nhã Uẩn phát hiện Trầm Lạc Phù khí sắc tốt lắm, tuy rằng thay đổi cũng không lớn, nhưng là nàng vẫn là đã nhận ra biến hóa rất nhỏ, tuy rằng còn có bộ dáng ngây ngô, lại có một phiên tư vị khác, hiển nhiên là nữ nhân đang yêu, nghĩ đến Lạc Phù cùng Trầm Vĩnh Lan khả năng từng có thân mật quan hệ, An Nhã Uẩn trong lòng toan sáp cực.
“Ta đều biết nói.” An Nhã Uẩn cảm thấy mặc dù không phải xuất phát từ tư tâm, nàng hay là muốn khuyên nhủ Lạc Phù, huống chi phương diện này thật là có một chút ích kỷ của mình.
“Ân?” Trầm Lạc Phù khó hiểu nhìn An Nhã Uẩn.
“Chị biết em cùng Trầm Vĩnh Lan cùng một chỗ.” An Nhã Uẩn nhưng vẫn còn mở miệng nói.
Trầm Lạc Phù tay ngừng khuấy ly cà phê, nhưng là nàng rất nhanh che dấu cảm xúc kinh ngạc cùng bất an của mình, nàng không xác định biểu tỷ trong lời nói có phải hay không chính là mình sở liệu tưởng như vậy, nhưng là mặc dù là mình đoán rằng như vậy, cũng không thể tự loạn đầu trận tuyến, đối chính mình khống chế cảm xúc, Trầm Lạc Phù thuận buồm xuôi gió.
An Nhã Uẩn gặp Trầm Lạc Phù bất động thanh sắc, quả nhiên trầm được khí.
“Em ở nhà cô cô, cùng một chỗ thực bình thường.” Trầm Lạc Phù thản nhiên cười nói.
“Chị biết quan hệ của em cùng của nàng đã muốn vượt qua loại tình cảm cô cháu bình thường, hai người ở lσạи ɭυâи.” An Nhã Uẩn một lời nói toạc ra bí mật trong lòng Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù mặc dù lúc nghe được hai chữ lσạи ɭυâи, bất an bí mật trong lòng bị vạch trần, nhưng là nàng rất nhanh đem cỗ bất an này đè ép xuống dưới, đây chính là gió lốc bắt đầu, nếu này đều đỉnh không được, nàng cùng Trầm Vĩnh Lan còn có cái gì hy vọng đâu? Hiển nhiên Trầm Lạc Phù không phải người dễ dàng sẽ bị ngoại lực đả đảo.
“Ân, có lẽ tựa như biểu tỷ nghĩ như vậy.” Trầm Lạc Phù thoải mái thừa nhận .
An Nhã Uẩn nhìn đến Trầm Lạc Phù thái độ như vậy, tâm lập tức liền lạnh, này đại biểu cho Lạc Phù trong lòng đã muốn có quyết định, hơn nữa đối chính mình sở quyết định phương hướng hội chấp mê bất ngộ, chẳng lẽ Trầm Lạc Phù đối Trầm Vĩnh Lan yêu sâu đậm vậy sao, sâu đậm đến mức không màng đạo đức cùng nhân luân sao?
“Em không nghĩ đến hậu quả ư?” An Nhã Uẩn có chút khổ sở hỏi, so với mình vô vọng yêu say đắm, giờ phút này nàng ngược lại càng lo lắng thái độ nghĩa vô phản cố của Trầm Lạc Phù.
“Biểu tỷ thực không cần lo lắng cho em, em biết mình đang làm gì, em cũng biết rõ, hậu quả sẽ như thế nào, sau khi cùng nàng cùng một chỗ, em cũng đã nghĩ tới vô số lần, những khả năng em đều muốn qua, biểu tỷ hẳn là biết, em không phải người dễ xúc động, quyết định của em đều đã qua thâm tư thục lự.” Trầm Lạc Phù mỉm cười nói, kết quả xấu nhất, nàng cũng đã nghĩ tới rồi.
“Nhưng là em nghĩ tới, nàng khả năng không đáng em vì nàng như thế nghĩa vô phản cố, nàng một cái đối với hành vi của mình không hề trách nhiệm tâm nhân, lại là hay trêu hoa ghẹo nguyệt, mỗi một đoạn tình cảm cũng không quá dài, xem cho dù nàng hiện tại thích em, có lẽ chính là nhất thời kí©ɧ ŧìиɧ, nhất thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhất thời mê luyến, vạn nhất có một ngày, nàng nị, mệt mỏi đâu?” Đúng vậy, An Nhã Uẩn đối Trầm Vĩnh Lan có nhất vạn cái lo lắng, kỳ thật đừng nói An Nhã Uẩn đối Trầm Vĩnh Lan lo lắng, chính là Trầm Lạc Phù đối Trầm Vĩnh Lan đều không có mười phần tự tin.
“Nếu có một ngày như vậy, cũng là không phải như vậy kém, ít nhất không hề lσạи ɭυâи không phải?” Như vậy khả năng Trầm Lạc Phù cũng tưởng quá, còn không cùng Trầm Vĩnh Lan cùng một chỗ phía trước đã nghĩ qua, nếu kháng cự không được, cũng chỉ có thể thừa nhận kết quả xảy ra.
“Em bị tổn thương, chị không nghĩ nàng xúc phạm tới em!” An Nhã Uẩn nhất tưởng đến Trầm Vĩnh Lan khả năng sẽ làm tổn thương Trầm Lạc Phù, nàng đều có muốn gϊếŧ Trầm Vĩnh Lan tâm.
“Kia cũng là lòng em cam tình nguyện, tuyệt không hối hận, hơn nữa, em cũng không phải người yếu đuối như vậy.” Trầm Lạc Phù kiên định nói.
“Cho dù Trầm Vĩnh Lan có thể vẫn thích em, hai người lại như thế nào đối mặt cô cô cùng người nhà mình đâu? Hai người đối Trầm gia mà nói, là song lần thương tổn.” An Nhã Uẩn cảm thấy Lạc Phù đi trên dây mảnh, tùy thời đều có thể trụy hạ vách núi đen.
“Bọn em cũng không tính ngả bài, nếu đến ngày đó giấy không thể gói được lửa, chỉ cần nàng kiên định, em liền không chỗ nào sợ hãi, em tôn trọng quyết định của nàng.” Trầm Lạc Phù thản nhiên nói, có lẽ nàng xem chuyện công khai như thiêu thân bay vào lửa, biết rõ Trầm Vĩnh Lan có thể là nguy hiểm đối với mình, nhưng là nàng vẫn là kháng cự không được khát vọng trong lòng.
“Lạc Phù…” Trầm Lạc Phù như vậy làm cho An Nhã Uẩn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Trầm Vĩnh Lan may mắn thế nào lại có thể lọt được vào mắt xanh của nữ nhân này, mình ghen tị, ghen tị đến chết, nhưng là nàng lại rõ ràng, tâm tư Lạc Phù là kiên định như vậy, kiên định đến cũng không cho người khác vẫn giữ lại khe hở.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Di, hạ chương có thể kết thúc bộ dáng..
Đúng rồi, thủy tiên bị khóa chương và tiết, ở vi tín công chúng hào thượng.