CHƯƠNG 78 – “Trầm Vĩnh Lan, em hy vọng tương lai sau này, vẫn có chị bên cạnh.”
Trầm Vĩnh Lan ở cách vách nghe, trong lòng lại là cảm động cũng không phải tư vị, đương nhiên An Nhã Uẩn đối của nàng đánh giá, nàng lý giải làm người thân công kích, dù sao tình địch ghen tị mình theo như trong lời nói mới không thể tin đâu! Nhưng là nàng không nghĩ tới ở trong lòng tiểu chất nữ, đối mình thế nhưng cảm giác không an toàn lớn đến vậy, Trầm Vĩnh Lan muốn cãi lại, lại phát hiện mặc dù cãi lại cũng tái nhợt vô lực, nàng phát hiện nàng đối diện bản thân mình giống như cũng không xác định được, nhưng nàng giờ phút này là thực không thích bị Trầm Lạc Phù không có lòng tin. Đương nhiên, điều ngoài ý muốn của nàng, là Trầm Lạc Phù trong tình huống không tin tưởng mình, vẫn bất chấp lao đầu vào. Trầm Vĩnh Lan kỳ thật là rõ ràng, mình luôn luôn trốn tránh vấn đề, thì phải là nàng quả thật dụ dỗ tiểu chất nữ của mình, nàng làm cho Trầm Lạc Phù rơi vào vũng bùn lσạи ɭυâи mình tạo ra, đến một mức độ nào đó mà nói, gánh nặng tâm lý của Trầm Lạc Phù so với mình hơn gấp nhiều lần. Tuy rằng Trầm Vĩnh Lan trong lòng có cảm giác tội lỗi, nhưng nàng giống như cũng không cảm thấy hối hận, nàng thậm chí cảm thấy chiếm được Trầm Lạc Phù, mặc dù chắc chắn sẽ có người chỉ trích nàng, nàng cũng không để ý. Trong đoạn tình cảm bất luân chi luyến này, trách nhiệm của nàng là không thể trốn tránh. Tất cả mọi người nếu thật không xem trọng, hừ, nàng sẽ mọi người biết, Trầm Lạc Phù vĩnh viễn là nữ nhân của mình, nàng sẽ không đối Trầm Lạc Phù bội tình bạc nghĩa!
Trầm Vĩnh Lan kỳ thật rất muốn kêu gào như vậy trước mặt An Nhã Uẩn, nhưng là lại cảm thấy ngây thơ, sau lại cảm thấy những người khác thấy thế nào, nàng lại không thèm để ý, chỉ cần làm cho Trầm Lạc Phù có thể tin tưởng mình.
Trầm Lạc Phù nhưng thật ra thực thủ khi, trong một tiếng đồng hồ, chấm dứt cùng An Nhã Uẩn nói chuyện, Trầm Lạc Phù trước ly khai, nhưng An Nhã Uẩn vẫn ngồi ở quán cà phê, thật lâu không rời đi, nàng biết nàng nên chấm dứt cái nắm tay vô vọng này, An Nhã Uẩn uống một ngụm cà phê đen, nàng chưa từng có cảm thấy vị cà phê chua xót như vậy, tựa như tâm tình của mình bây giờ.
Hứa Duy Cảnh nhìn An Nhã Uẩn ngồi yên ở quán cà phê, nàng biết An Nhã Uẩn chưa gặp Trầm Lạc Phù là sẽ không chết tâm, hiển nhiên nàng đã gặp Trầm Lạc Phù xong rồi, bộ dạng thất hồn lạc phách làm cho Hứa Duy Cảnh trong lòng căng thẳng, đau nhói tận tim.
“Đổi một ly cà phê nóng, lại cho tôi một ly như thế.” Hứa Duy Cảnh lập tức đi qua, ngồi ở đối diện An Nhã Uẩn, làm cho người bán hàng đem ly cà phê lạnh ngắt của An Nhã Uẩn lui ra, lại thay bằng một ly cà phê nóng.
“Cô như thế nào lại ở chỗ này?” An Nhã Uẩn trong lòng tâm tình không tốt, cũng không hy vọng nhìn đến Hứa Duy Cảnh, khuôn mặt quá quen thuộc này, luôn sẽ làm An Nhã Uẩn trong lòng mang theo cảm giác hơi uấn giận, loại cảm giác uấn giận này tựa hồ so với lúc trước đều phải nhiều hơn một chút.
“Chỉ cần có lòng, có thể tìm được em.” Hứa Duy Cảnh làm như không nghe thấy ngữ khí hờn giận của An Nhã Uẩn.
“Cô hống nữ nhân kia một bộ thiếu phóng trên người tôi.” An Nhã Uẩn đối với Hứa Duy Cảnh cảm xúc rõ ràng có chút dời đi.
“Em có thể lý giải vì, tôi trải qua nhiều nữ nhân chính là học tập, mà cuối cùng kết quả chỉ có một nữ nhân có thể hưởng dụng, thì phải là em, An Nhã Uẩn.” Hứa Duy Cảnh cảm thấy thiệt tình bị trở thành nữ nhân thủ đoạn, thật là có chút không vui, bất quá Hứa Duy Cảnh cảm thấy chỉ cần sắp đặt bỏ quên Trầm Lạc Phù, nàng có tính nhẫn nại cùng An chậm rãi háo.
“Vô phúc tiêu thụ.” An Nhã Uẩn lãnh đạm nói, nhất tưởng đến Hứa Duy Cảnh cùng vô số nữ nhân lên giường, uất giận của An Nhã Uẩn vừa áp chế lại sôi trào lên.
“Cách để xoa dịu nỗi thất tình, là bắt đầu một đoạn tình cảm khác, tôi không ngại bị em lợi dụng.” Hứa Duy Cảnh một bộ em mau tới đây mà dùng lấy ân cần của tôi đi.
“Ha ha.” An Nhã Uẩn hiển nhiên đối đề nghị của Hứa Duy Cảnh cười nhạt.
“An, từ hôm nay trở đi, tôi chuẩn bị chính thức bắt đầu theo đuổi em.” Hứa Duy Cảnh đối An Nhã Uẩn dị thường kiên định nói.
An Nhã Uẩn nhìn Hứa Duy Cảnh kiên định ngữ khí cùng biểu tình, nhớ tới khoảng thời gian mình cùng Hứa Duy Cảnh kia thân mật khăng khít, thuần khiết lại mang theo một tia ái muội, theo khi nào thì bắt đầu, các nàng càng lúc càng xa , đều tự có đều người yêu của riêng mình, tựa hồ chỉ có thể là bằng hữu, nhưng là trong lòng ẩn ẩn còn có một ít tiếc nuối, thật sự còn có thể quay lại như trước sao? Nghĩ đến Lạc Phù đã muốn rời đi, nội tâm An Nhã Uẩn bị hút ra, trong lòng cũng tưởng tìm cái di động mộc, nhưng là nàng đối Hứa Duy Cảnh cũng không có nửa điểm tin tưởng.
An Nhã Uẩn nhìn Hứa Duy Cảnh, cũng không trả lời, Hứa Duy Cảnh xem ra, không có cự tuyệt, liền đại biểu cho hy vọng, cái này vậy là được rồi.
Trầm Lạc Phù rời quán cà phê, đang chuẩn bị chờ xe ở ven đường, lúc chuẩn bị lên xe trở về, đột nhiên có người theo sau lưng ôm lấy mình. Đó là hương vị Trầm Lạc Phù quen thuộc, đặc biệt hơn nữa là hơi thở đặc hữu của Trầm Vĩnh Lan, hương vị nước hoa nàng đã muốn dung hợp vào mình, nguyên lai tiểu quỷ này vẫn không rời đi, xem ra tâm tình ghen tị cực kì lớn của nàng vẫn là lo lắng mình cùng tình địch nàng ở cùng một chỗ.
“Trầm Vĩnh Lan, buông tay, đây là bên ngoài.” Trầm Lạc Phù thấp giọng cảnh cáo Trầm Vĩnh Lan, nàng tuy rằng đã chuẩn bị cho chuyện tình lσạи ɭυâи này, nhưng là lσạи ɭυâи bại lộ ở giữa tầm mắt thiên hạ, hay là thôi đi.
“Không cần, hiện tại đặc biệt rất muốn ôm em, ôm chút thôi.” Trầm Vĩnh Lan ôm chặt lấy thắt lưng Trầm Lạc Phù, nhẹ giọng nói.
“Chị ôm em đau nha.” Trầm Lạc Phù vẫn đều biết Trầm Vĩnh Lan tình cảm là nhiệt liệt mà trực tiếp, còn chưa từng một khắc giống hiện tại cảm giác được một cỗ tình cảm nóng rực trong lòng Trầm Vĩnh Lan đang bắt đầu khởi động, tuy rằng bị Trầm Vĩnh Lan ôm có điểm đau, trong lòng Trầm Lạc Phù cũng là ấm áp.
“Trầm Lạc Phù, chị là thật sự, thật sự thực thích em, cho tới bây giờ đều không thích ai nhiều như vậy, thực yêu thích em.” Trầm Vĩnh Lan đối Trầm Lạc Phù dị thường còn thật lòng nói, tình yêu của nàng với Trầm Lạc Phù thích so với dự đoán của mình lúc trước còn muốn khắc sâu hơn.
Trầm Lạc Phù nghe Trầm Vĩnh Lan nói như vậy, liền lập tức đoán được Trầm Vĩnh Lan nghe lén mình cùng biểu tỷ nói chuyện.
“Đi xa mới biết ngựa bền, nhất thời thích vẫn là xúc động, vẫn là đáng kể thích, thời gian lâu, sẽ thấu hiểu.” Tuy rằng Trầm Lạc Phù đối Trầm Vĩnh Lan không ôm quá lớn hy vọng, nhưng không thể phủ nhận, giờ khắc này, nàng trong lòng vẫn là có chút vui sướиɠ, nữ nhân quả nhiên đều là thích nghe lời ngon tiếng ngọt .
“Chị sẽ cho em biết, yêu chị, là chuyện may mắn cỡ nào, chị tuyệt đối sẽ không làm em hối hận.” Trầm Vĩnh Lan lời thề son sắt nói, Trầm Lạc Phù đối nàng không tin tưởng, Trầm Vĩnh Lan đối chính mình nhưng là có mười phần tin tưởng.
Trầm Lạc Phù hơi hơi giơ lên khóe miệng, nếu vừa rồi còn có thể cảm giác được Trầm Vĩnh Lan trong lòng hơi hơi khủng hoảng cùng bất an, hiện tại Trầm Vĩnh Lan làm tâm lý mình vững vàng, đã muốn rất nhanh bình phục, lại trở nên cái bộ dạng hoa thuỷ tiên tự kỷ. Trầm Lạc Phù cảm thấy yêu thủy tiên, có lẽ là nàng nhân sinh trung hết đường lựa chọn, bất quá giống như cũng phải hối hận. Trầm Lạc Phù cảm thấy đại khái là vì bản thân mình luôn luôn là lý trí quán, có đôi khi nếm thử bị cảm giác tình cảm khu động, cũng không quá kém.
“Cô cô, chị nên buông, chị đang làm nhiều người chú ý đấy.” Trầm Lạc Phù cảm thấy nàng cùng Trầm Vĩnh Lan hay là muốn điệu thấp một ít, đây là thời smartphone rộng khắp, tùy tiện đều có thể chụp một hai cái hình, lấy sắc đẹp của Trầm Vĩnh Lan cũng quá dễ dàng khiến cho người khác ghé mắt, nàng không nghĩ đem quan hệ lσạи ɭυâи công bố ra ngoài, việc này cũng không thể dễ dàng được xã hội tha thứ, nàng cùng Trầm Vĩnh Lan muốn tương lai, nên là làm chướng ngại nhỏ đi một chút.
“Em cũng chưa cảm động một chút sao?” Trầm Vĩnh Lan không tình nguyện buông Trầm Lạc Phù ra, nàng rất là bất mãn, nàng thổ lộ một chút được không, tiểu chất nữ đúng là con người lý trí khô khan a, làm cho người ta thực quê đến ê cả mặt.
“Không cảm động lắm.” Tuy rằng Trầm Lạc Phù tâm tình rất tốt, nhưng là nói thật, nàng thực không có cảm động lắm.
“Uy!” Trầm Vĩnh Lan xấu hổ giận.
“Trầm Vĩnh Lan, em hy vọng tương lai sau này, vẫn có chị bên cạnh.” Tương lai hội như thế nào, Trầm Lạc Phù không biết, nhưng là nàng biết, nàng thích đã yêu, liền đã không còn đường lui nữa.
“Tất nhiên rồi!” Trầm Vĩnh Lan đương nhiên nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trầm Lạc Phù tâm trí trong lời nói, không dễ dàng bị đánh, Trầm Vĩnh Lan lại không quá để ý luân lý đạo đức, có điểm lợn chết không sợ nước sôi, cho nên cơ bản tiền cảnh hẳn là vẫn là khả quan.
Ra quỹ cái gì căn bản không nghĩ viết, dù sao lσạи ɭυâи ngẫm lại liền cảm thấy đủ rối rắm, cho nên như vậy kết thúc.
Ngày mai phỏng chừng hội khai hố mới, kế mẫu kế nữ văn.