“Em đi đâu?” Trầm Vĩnh Lan gặp một thân hưu nhàn trang Trầm Lạc Phù tựa hồ chuẩn bị ra ngoài liền chạy theo hỏi, khó được cuối tuần, Trầm Vĩnh Lan hận không thể liền hai người cùng dính lấy nhau ở trong nhà.
“Hẹn hội bạn cùng đi chơi nông trường.” Tối hôm qua sau khi trở về, Trầm Lạc Phù liền cùng Tần Vãn Hạ nấu cháo điện thoại, Tần Vãn Hạ ước gì nàng còn có Lữ Hinh cùng đi Tần gia nông trường ngoạn, Trầm Lạc Phù từ trước thích thân cận thiên nhiên, tự nhiên là vui vẻ nhận.
“Tôi và em cùng đi đi, dù sao ở nhà cũng là nhàn rỗi.” Tuy rằng nói nông gia nhạc cái gì ở Trầm Vĩnh Lan xem ra cũng thực nhàm chán, nhưng so với ở nhà một mình thì vui hơn.
“Cô cô cuối tuần cuộc sống không phải vẫn thích ở trong nhà ngủ sao?” Người ta là đi chơi với bạn thân, Trầm Vĩnh Lan được thông qua cái gì kính, Trầm Lạc Phù trong lòng không phải thực tình nguyện cho Trầm Vĩnh Lan đi theo.
“Tôi đi theo em không được sao?” Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi ngược lại, ngữ khí rất có vẻ “cô không cho tôi đi, tôi giận cô bây giờ!”.
“Đi thì đi, chỉ cần cô cô không chê nhàm chán là được.” Trầm Lạc Phù có lệ nói, dù sao con người này gần đây là thích làm cái đuôi theo mình .
“Có Lạc Phù bên cạnh, cô cô như thế nào hội cảm thấy nhàm chán đâu?” Trầm Vĩnh Lan dùng thân thể cọ cọ vào Trầm Lạc Phù, bất quá bị Trầm Lạc Phù tránh được, gần đây Trầm Vĩnh Lan nàng ngày càng thích đối Trầm Lạc Phù động thủ động cước .
Trầm Lạc Phù hướng Trầm Vĩnh Lan ngoài cười nhưng trong không cười, nàng nở nụ cười một chút, sau đó vuốt lên cánh tay đang nổi da gà, cảm giác buồn nôn của nàng đối với Trầm Vĩnh Lan càng ngày càng có thể miễn dịch .
“Vậy cô thay quần áo đi.” Trầm Lạc Phù ngữ khí ôn hoà nói.
“Chờ ta một chút nga.” Trầm Vĩnh Lan lập tức trở về phòng gian thay quần áo, thuận tiện bôi một đống kem chống nắng, kỳ thật Trầm Vĩnh Lan trong lòng quả thật không phải rất muốn đi, giữa mùa hè đi nông trường, rõ ràng chính là đi phơi giữa cái ánh nắng gay gắt kia, bất quá vì Trầm Lạc Phù, hy sinh một chút, vẫn là có thể .
“Cô tắm xong chưa đấy?” Trầm Lạc Phù chờ có chút không kiên nhẫn, liền chạy đến phòng Trầm Vĩnh Lan chuẩn bị thúc giục nàng, nhìn đến Trầm Vĩnh Lan đang vẽ vời trang điểm đầy mặt, mặc nguyên bộ quần áo dài tay, chỉ có mặt lộ ở bên ngoài, Trầm Vĩnh Lan cũng không sợ nhiệt tử a!
“Sắp xong ngay đây mà…” Trầm Vĩnh Lan lại bôi thêm một lớp kem chống nắng nữa lên mặt.
“Không đi sẽ không dùng, sợ phơi nắng bị đen da a.” Trầm Lạc Phù thật sâu cảm thấy Trầm Vĩnh Lan sức khỏe tràn trề, ra bên ngoài hoạt động cũng thích hợp. Cuối tuần ban ngày ngủ, buổi tối quá muôn màu muôn vẻ sống về đêm, Đây mới đúng là Trầm Vĩnh Lan.
“Ta thiên sinh lệ chất là phơi nắng không bị đen.” Trầm Vĩnh Lan dõng dạc nói, nàng xác định mình bảo hộ da dẻ đầy đủ, mới miễn cưỡng Trầm Lạc Phù đi ra cửa.
Phi, cũng không biết ai đại mùa hè bao cùng thiền dũng giống nhau, Trầm Lạc Phù phiết hạ miệng, khinh thường thầm nghĩ.
“Kia có thể đi rồi sao?” Trầm Lạc Phù nại tính tình hỏi.
“Đương nhiên.” Trầm Vĩnh Lan trước khi đi còn không vong lấy đỉnh đầu rất là tao bao mũ.
“Lạc Phù, này cho rằng đắc tượng quái a di nhân là ai đâu?” Lữ Hinh chỉ vào Trầm Lạc Phù bên cạnh Trầm Vĩnh Lan hỏi, như vậy nhiệt thời tiết bao như vậy kín, cũng không nhiệt sao, nàng xem đều cảm thấy nhiệt.
“Phốc!” Trầm Lạc Phù nghe vậy không khỏi nở nụ cười, Trầm Vĩnh Lan giờ phút này quả thật rất giống quái a di hòa bình khi bàng nếu hai người, chớ trách Lữ Hinh nhất thời nhận thức không được .
“Ngươi mới là ải đông qua, trông như quả bóng rổ!” Trầm Vĩnh Lan lập tức lời nói ác độc tiến hành phản kích, yếu hiểu được Lữ Hinh thân cao chỉ có hơn 1m50 một chút, dáng người lại có điểm viên, tuy rằng thoạt nhìn cử giống một viên cầu, nhưng là thoạt nhìn nhưng thật ra thực đáng yêu lại có hỉ cảm.
“Lạc Phù, nàng thật xấu tính, nàng nói ta giống trái bóng, ô ô, nàng khi dễ người ta……” Luôn luôn tính cách sáng sủa, lại từ trước đến nay thục Lữ Hinh bổ nhào vào Trầm Lạc Phù trên người chỉ vào Trầm Vĩnh Lan giả khóc nói.
Trầm Vĩnh Lan rất muốn đem trái bóng này đá văng ra, yếu hiểu được Trầm Lạc Phù ôm ấp, không phải tạp vụ nhân chờ có thể phác .
“Ngoan, cậu tròn tròn thật sự cá tính, đừng để ý bà cô quái đản này, nàng vốn chính là quái nhân gác chuông, ai gặp cũng không thương.” Trầm Lạc Phù vừa liếc mắt nhìn Trầm Vĩnh Lan vừa nói
“Người gặp người thích được không, không gặp truy của ta mọi người có thể sắp xếp đến Trường Thành sao!” Trầm Vĩnh Lan trừng mắt nhìn Trầm Lạc Phù, liếc mắt một cái nói.
“Trừ bỏ nam nhân ham mê sắc đẹp của cô ở bên ngoài, cô có khuê mật sao? Cô có bạn hữu là nữ nhân bình thường sao?” Trầm Lạc Phù cười hỏi ngược lại, cô liền thừa nhận đi, cô cô chính là có nhân cách không kiện toàn.
Trầm Vĩnh Lan nhìn vẻ mặt đắc ý Trầm Lạc Phù nhất thời từ cùng, nàng mới khinh thường cái gì khuê mật hoặc là nữ tính bằng hữu, này có ích lợi gì đâu, yếu hiểu được nữ nhân trong lúc đó hữu tình yếu ớt không chịu nổi nhất kích, bất quá nàng không thể gặp Trầm Lạc Phù đắc ý.
“Có, Hứa Duy Cảnh lúc đó chẳng phải nữ nhân sao, chúng ta giao tình rất tốt .” Trầm Vĩnh Lan chỉ có thể lấy Hứa Duy Cảnh đi ra thật giả lẫn lộn.
“Thiết!” Đó là nhân tình trước của cô, giao tình tốt lắm, đó là theo trên giường lăn ra đây đi, chính mình đều xấu hổ cho yết của nàng gốc gác, Trầm Vĩnh Lan khen ngược ý tứ bàn Hứa Duy Cảnh đi ra a.
“Người ta không cần nhô lên cao khí, người ta nhạy cảm, ta ải không có nghĩa là các ngươi có thể bỏ qua ta!” Lữ Hinh nhảy dựng lên kháng nghị nói, nàng là nhận ra rồi, cái bà cô mồm miệng ác độc này lại là cô cô của Lạc Phù, Lạc Phù cùng cô cô hoa thủy tiên này có cảm tình rất tốt thôi, hảo đến đều bỏ qua sự tồn tại của người ta.
“Ải nhân bi ai!” Trầm Vĩnh Lan vươn tay sờ soạng đầu Lữ Hinh một chút, tràn ngập triết học ý tứ hàm xúc nói.
“Lạc Phù, hoa thủy tiên nhà cậu lại khi dễ người ta !” Lữ Hinh hướng Trầm Lạc Phù làm nũng.
Trầm Vĩnh Lan định đem cái cô Lữ Hinh đang dính lấy Trầm Lạc Phù mà cọ cọ ra khỏi người nàng, cho nên ghét nhất bị nói đến cái gì là khuê mật, bất quá Trầm Vĩnh Lan cử thích Lữ Hinh nói những lời này, hoa thủy tiên nhà Lạc Phù, ân, mình cùng Trầm Lạc Phù vốn chính là một nhà.
Trầm Vĩnh Lan đón Lữ Hinh xong, liền đi Tần gia đón Tần Vãn Hạ, ở trên đường cái máy nói Lữ Hinh vẫn nói mãi không ngừng, còn thường xuyên hướng đến Trầm Lạc Phù mà dính lấy, điểm ấy phi thường không xong.
So với Tần gia đại tiểu thư Tần Vãn Thư, Tần Vãn Hạ so sánh với dưới liền bình thường nhiều lắm, diện mạo chỉ có thể tính thanh tú, kém xa so với tuyệt sắc Tần Vãn Thư, cá tính lại thập phần nhát gan cùng thẹn thùng, so với từ trước đến nay thục Lữ Hinh, Tần Vãn Hạ nhìn đến Trầm Vĩnh Lan thập phần thẹn thùng thả câu nệ.
Trầm Vĩnh Lan nhìn đến Tần Vãn Hạ cái thứ nhất cảm giác, chính là rất giống Trầm Lạc Phù trước kia gặp hạn bị chính mình lấy hết lá cây mắc cỡ.
“Trầm Lạc Phù, bên cạnh ngươi lộ vẻ chút kỳ quái nhân, một cái như hoa hướng dương, một cái như hoa trinh nữ.” Đúng vậy, Lữ Hinh ở Trầm Vĩnh Lan trong mắt tựa như một đóa hoa hướng dương.
Trầm Lạc Phù không phủ nhận, không nghĩ tới Trầm Vĩnh Lan cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra được tính cách của Lữ Hinh cùng Vãn Hạ.
“Cô lúc đó lại chẳng phải là hoa thủy tiên bên người Lạc Phù hay sao!” Lữ Hinh nói xong liền cười ha ha lên.
Trầm Vĩnh Lan sửng sốt, quả nhiên Trầm Lạc Phù bên người đều là thực vật hệ, Trầm Lạc Phù cô rốt cuộc có bao nhiêu hoa cỏ yêu thích bên người a.
“Nàng vì cái gì lại là hoa thủy tiên?” Tần Vãn Hạ thanh âm rất nhỏ hỏi, Trầm Vĩnh Lan làm cho nàng nhớ tới Thi Vân Dạng, giống nhau đều là cực phẩm mỹ nữ, cảm giác cũng là người khó gần giống nhau. Thi Vân Dạng nói qua, không đủ vĩ đại cùng không đủ có đặc sắc nhân là không xứng cùng nàng làm bằng hữu, cho nên bạn thân của Thi Vân Dạng chị có mỗi nữ thần vĩ đại Tần Vãn Thư đại đường tỷ.
“Thủy tiên rất tự kỷ, nàng lại tự kỷ không ai sánh bằng.” Trầm Lạc Phù trở lại nói.
“Quá mức tự kỷ, kết quả là nàng không có bằng hữu.” Lữ Hinh nói xong không quên đem lời Trầm Lạc Phù đả kích Trầm Vĩnh Lan vừa rồi đi ra bỏ đá xuống giếng.
Tần Vãn Hạ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, Trầm Vĩnh Lan cảnh giới so với Thi Vân Dạng còn khoa trương, Thi Vân Dạng cao ngạo, nhưng là vẫn là cần bằng hữu , nhưng là nàng thế nhưng cao ngạo đến ngay cả bằng hữu cũng không cần, đây là chính là cảnh giới mèo khen mèo dài đuôi.
Kỳ thật người ta Trầm Vĩnh Lan cần mới không phải mèo khen mèo dài đuôi, nàng hận không thể toàn hạ nhân đều thích nàng, đương nhiên nữ nhân không thích nàng, cho nên nàng mới không muốn cùng nữ nhân làm bằng hữu. Cho nên trong thế giới của Trầm Vĩnh Lan, ai thích nàng đều là người tốt, ai không thích nàng đều là người xấu, ai chán ghét nàng thì rất đáng chết a.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trầm Vĩnh Lan là cần chậm rãi thay đổi …
Lưu Bình đều là người tốt, bá vương đều là người xấu…