Trầm Vĩnh Lan cùng Trầm Lạc Phù hẳn là hồn nhiên không biết mình bị người ta thảo luận đến, hai người do dự đang tiến hành công phòng chiến.
“Trầm Vĩnh Lan, cô cách xa tôi một chút.” Trầm Lạc Phù có chút căm tức hướng Trầm Vĩnh Lan gầm nhẹ, nàng bị bộ dạng thân thiết của Trầm Vĩnh Lan biến thành cả người không thích hợp.
“Có cháu gái nào lại đối với cô cô như vậy?” Trầm Vĩnh Lan già mà không kiêng dè, đem thân phận của mình đến áp Trầm Lạc Phù, một chút cũng không cảm thấy mình đem ý đồ không thuần khiết vào tình huống xuất thân này là cỡ nào không thích hợp .
“Có cô cô nào lại như cô sao?” Trầm Lạc Phù suy nghĩ Trầm Vĩnh Lan cô dám không dám tam xem nếu không bình thường một chút? Đương nhiên Trầm Lạc Phù đáy lòng là biết đáp án, Trầm Vĩnh Lan chính là dám.
“Cô cô nghĩ thân cận cháu mình có cái gì không đúng sao?” Trầm Vĩnh Lan hỏi xong những lời này cũng đột nhiên cảm thấy chính mình giống như da mặt đặc biệt dày, lời vô liêm sỉ của mình đều có thể hạ bút thành văn. Đây là sa đọa sao? Vẫn là sa đọa sao? Ân, Trầm Lạc Phù mới là ma quỷ, dụ dỗ mình phạm tội, Trầm Vĩnh Lan một chút cũng không cảm thấy mình chính là có vấn đề.
Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan đang hoàn toàn không biết xấu hổ, hoàn toàn vô lực, có câu nói xuất hiện trong đầu, trong những người không biết xấu hổ, người kia thật sự là vô địch, Trầm Lạc Phù suy nghĩ muốn hay không về nhà mách tội của Trầm Vĩnh Lan, bằng không Trầm Vĩnh Lan sẽ càng vô pháp vô thiên như vậy
Trầm Vĩnh Lan nhìn thấy Trầm Lạc Phù giống như đang thất thần, lại vòng tay ôm lấy thắt lưng Trầm Lạc Phù, xúc cảm mềm mại làm cho Trầm Vĩnh Lan cảm thán, vòng eo tinh tế có thể hay không dùng sức điểm liền chặt đứt, thật đúng là hình tượng liễu yếu đào tơ.
Trầm Lạc Phù trừng mắt nhìn Trầm Vĩnh Lan liếc mắt một cái, sau lại thỏa hiệp, dù sao ở trước mặt mọi người mà do dự thật sự khó coi, quả nhiên người da mặt mỏng luôn phải chịu thiệt.
Trầm Lạc Phù thỏa hiệp không thể nghi ngờ là cổ vũ khí diễm của Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan giờ phút này toàn thân đều lộ ra một cỗ kiêu ngạo, Trầm Lạc Phù một chút cũng không tưởng quan tâm này chích thảo nhân ngại hoa khổng tước, tốt mã dẻ cùi tên.
“Trầm Lạc Phù.” Trầm Vĩnh Lan cũng không cho phép Trầm Lạc Phù không để ý tới mình.
Trầm Lạc Phù không quan tâm nàng, Trầm Vĩnh Lan cũng không nổi giận, kiên trì không ngừng đem tên Trầm Lạc Phù kêu một lần lại một lần, coi như hai người ở so với kiên nhẫn giống nhau.
Kêu vô số lần sau, thẳng đến về nhà, Trầm Lạc Phù chính là không quan tâm nàng, càng là như thế, Trầm Vĩnh Lan càng là muốn đánh định chủ ý muốn bức Trầm Lạc Phù đi vào khuôn khổ.
“Thân ái.” Trầm Vĩnh Lan sau khi vào phòng, không để ý Trầm Lạc Phù giãy giụa, đem Trầm Lạc Phù ôm vào trong lòng, sau đó gọi cái kiểu buồn nôn đó.
Cô là thân ái của ai chứ, đừng buồn nôn như vậy được không, tôi nghe khó chịu, Trầm Lạc Phù trong lòng phun tào nói, trên mặt như trước không tính quan tâm Trầm Vĩnh Lan. Kỳ thật Trầm Lạc Phù cũng không phải thật giãy không ra Trầm Vĩnh Lan, coi sức mạnh của mình đánh nằm úp sấp Trầm Vĩnh Lan là không hề vấn đề, nhưng là từ nhỏ đến lớn, Trầm Lạc Phù đối Trầm Vĩnh Lan mặc dù có vô số bất mãn cùng oán khí, lại chưa bao giờ nghĩ tới đối Trầm Vĩnh Lan dùng vũ lực, trong tiềm thức vẫn là sẽ làm Trầm Vĩnh Lan .
“Tiểu Lạc Phù……”.
“Tiểu bảo bối…” Trầm Vĩnh Lan cố ý thật dài âm, cứ ê a kêu tên Trầm Lạc Phù, nàng cũng không tin Trầm Lạc Phù có thể đến mức vô cảm trước lời nói của mình.
Trầm Vĩnh Lan không ngừng biến hóa các loại xưng hô buồn nôn, Trầm Lạc Phù bị buồn nôn đến không thể nhịn được nữa, Trầm Vĩnh Lan là có ý định ghê tởm với mình đi.
“Trầm Vĩnh Lan, cô sao lại thế này?” Trầm Lạc Phù ngữ khí không tốt chất vấn nói.
“Người ta đã nghĩ cùng em nói chút chuyện thôi.” Trầm Vĩnh Lan trát hạ kia yêu khí mười phần mắt to, trang vô tội nói.
Người phụ nữ này, bề ngoài một chút cũng không là trang thiên chân, gương mặt đáng yêu, thực vi hòa hảo, cô đừng cho tôi sinh ra loại cảm giác bất lương khó tiêu hóa được không, Trầm Lạc Phù cảm thấy không phải mình muốn phun tào, mà là Trầm Vĩnh Lan toàn thân cao thấp đều tràn ngập thứ khiến mình mau muốn buồn nôn đi.
“Nói chuyện với cô là tốt rồi, đừng động thủ động cước.” Trầm Lạc Phù vẫn là đẩy Trầm Vĩnh Lan ra, lùi thân mình lại, tránh đi thân thể Trầm Vĩnh Lan .
“Em hôm nay giúp tôi hết giận, tôi còn chưa cảm ơn em, cảm ơn nga~.” Trầm Vĩnh Lan thật không có tiếp tục ba đi lên, dù sao lấy thái độ của Trầm Lạc Phù đối với mình hiện giờ, giữ thật chặt, cũng sẽ hoàn toàn ngược lại.
Trầm Lạc Phù có chút kinh ngạc xem Trầm Vĩnh Lan nghiêm túc nói lời cảm ơn mình, thật khó, nguyên lai Trầm Vĩnh Lan cũng sẽ đối với mình nói lời cảm tạ.
“Ai bảo cô và tôi lại cùng là người họ Trầm chứ!” Trầm Lạc Phù vẻ mặt bất đắc dĩ khoanh tay, tỏ vẻ mình cũng không phải rất thích ý này, mà là không thể không hỗ trợ.
“Trầm Lạc Phù, ngẫm lại em đối với tôi còn là rất tốt.” Trầm Vĩnh Lan nhìn Trầm Lạc Phù nếu có chút đăm chiêu nói.
Trầm Vĩnh Lan nguyên lai cũng sẽ có bậc này giác ngộ, này không hẳn là cảm thấy ai đối tốt với nàng đều là là đương nhiên sao, đây mới là tư duy của nàng, Trầm Lạc Phù trong lòng thầm nghĩ nói, nhưng thật ra không có đáp lại lời Trầm Vĩnh Lan, mà là quay về phòng của mình
“Cho nên tôi cuối cùng ra được một kết luận, thì em quả thật là thích tôi.” Trầm Vĩnh Lan đi theo sau lưng Trầm Lạc Phù nói.
Trầm Lạc Phù hơi dừng lại một chút, ân, thầm nghĩ đây mới là tư duy của hoa thủy tiên. Ai hơi tốt với nàng một chút, nàng liền cảm thấy thế giới này đang quay xung quanh nàng.
Trầm Lạc Phù rốt cục vẫn quăng ánh mắt xem thường cho Trầm Vĩnh Lan, sau đó không tính biện giải cái gì, bởi vì những lý lẽ của Trầm Vĩnh Lan đều đã cảm thấy mình đang che giấu, uổng phí lời lẽ ở trên người Trầm Vĩnh Lan, sẽ chỉ làm Trầm Vĩnh Lan nói ra càng nhiều làm cho mình tức đến hộc máu.
Trầm Lạc Phù không trả lời, Trầm Vĩnh Lan coi như nàng cam chịu.
Khi tới cửa, Trầm Lạc Phù ngăn cản Trầm Vĩnh Lan lại, không định cho Trầm Vĩnh Lan vào phòng mình, tất hiểu được cho Trầm Vĩnh Lan vào, không khác thả hươu cho cọp, là nguy hiểm .
“Cô cô, về sau thỉnh không cần tùy ý vào phòng tôi.” Trầm Lạc Phù rất là còn thật sự đối Trầm Vĩnh Lan nói, đặc biệt đem hai chữ cô cô này thật sự nhấn mạnh.
“Em hôm nay đánh võ có mệt hay không, để tôi vào giúp em xoa bóp.” Trầm Vĩnh Lan nói sang chuyện khác, nàng suy nghĩ, nơi này không phải nhà mình sao, vào phòng trong nhà mình có cái gì không đúng đâu? Đương nhiên nàng chỉ dám để ở trong lòng mà nghĩ, không dám nói ra.
“Không cần nhọc công đôi tay quý giá của cô cô, trời mới biết làm cho cô cô hầu hạ, có thể hay không chiêu sét đánh.” Trầm Lạc Phù từ sau khi biết tâm tư Trầm Vĩnh Lan, đối Trầm Vĩnh Lan nói chuyện nhưng thật ra càng ngày càng không khách khí, dù sao Trầm Vĩnh Lan đại hiến ân cần là chồn cấp gà chúc tết đi.
Nàng chỉ biết, Trầm Lạc Phù lúc nhỏ nhu thuận đều là giả bộ, em xem xem, đã muốn có tiềm chất nói lời ác độc, Trầm Vĩnh Lan thầm nghĩ nói.
“Không có việc gì, vì em, tôi không ngại ủy khuất mình.” Phải biết rằng đây vẫn là người đầu tiên làm cho Trầm Vĩnh Lan nguyện ý ủy khuất chính mình.
“Không tán dóc với cô, tôi còn có việc.” Trầm Lạc Phù cảm thấy mình cùng Trầm Vĩnh Lan tư duy hoàn toàn không cùng cấp bậc, tiếp tục cùng nàng mò mẫm, không chừng xem ra ở Trầm Vĩnh Lan, đây là liếc mắt đưa tình. Liếc mắt đưa tình, Trầm Lạc Phù trong lòng giật mình, nàng như thế nào lại nghĩ cái từ như vậy, Trầm Lạc Phù có chút hoảng hốt chạy nhanh đóng cửa lại, đem Trầm Vĩnh Lan bỏ ngoài cửa.
“Càng ngày càng không biết lớn nhỏ.” Trầm Vĩnh Lan hơi oán giận nói một câu, trong lòng cũng là cao hứng, so với trước kia, Trầm Lạc Phù có bộ dạng khách khí với mình, Trầm Vĩnh Lan đổ cảm thấy Trầm Lạc Phù không khách khí hiện giờ đối với mình có chút gần gũi.
Trầm Vĩnh Lan cảm thấy mình giống như càng ngày càng thích Trầm Lạc Phù, này giống như không phải cái việc gì tốt, kỳ thật đêm dài nhân tĩnh rất nhiều, Trầm Vĩnh Lan ngẫm lại chính mình quả thật là kinh thế hãi tục, cho nên rất nhiều thời điểm Trầm Vĩnh Lan là không thèm nghĩ việc này nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đã lâu không viết, diễn biến lúc trước xém chút quên mất, còn phải lật xem mấy chương trước đây…