“Đây là Tả Khinh Hoan, Lạc Phù là bạn học của Vãn Hạ, nàng là người ai gặp cũng thực thích.” Tần Vãn Thư giới thiệu Tả Khinh Hoan với Trầm Lạc Phù, tuy rằng Tần Vãn Thư chưa bao giờ công khai quan hệ của mình và Tả Khinh Hoan, nhưng là nàng chưa bao giờ để ý chuyện đem Tả Khinh Hoan là người yêu mình giới thiệu cho người quen của mình biết.
Trầm Vĩnh Lan tự nhiên cũng nhìn đến Tần Vãn Thư đang cực kì thân mật kéo cánh tay Tả Khinh Hoan, đột nhiên nhớ tới những đồn đại về Tần Vãn Thư, theo lời Hứa Duy Cảnh, Tần Vãn Thư cũng là yêu thích nữ nhân. Lúc trước Trầm Vĩnh Lan đối với chuyện này lại cười nhạt, hôm nay xem ra là thật. Việc biết được điều này làm cho Trầm Vĩnh Lan cảm thấy mới lạ cùng cao hứng. So với Tần Vãn Thư người này, có thể nói rằng nữ nhân cực phẩm mà muốn yêu nữ nhân làm sao không có sức thuyết phục chứ?
Trầm Lạc Phù nhớ đến chuyện Tần Vãn Hạ từng nhắc qua Tả Khinh Hoan với mình. Theo lời Vãn Hạ, Đại Đường tỷ của nàng chẳng những ly hôn, còn cùng một nữ nhân tên là Tả Khinh Hoan cùng một chỗ, còn rời khỏi Tần gia, Tần gia đã tiếp nhận chuyện này thật. Trầm Lạc Phù nhớ lúc Tần Vãn Hạ kể chuyện này thì có biểu tình kinh ngạc cùng ngữ khí cảm thán. Khi ấy Trầm Lạc Phù trông Tần Vãn Hạ có cảm giác cực kỳ kinh ngạc, nay mới xác thực tâm tình khi đó của Tần Vãn Hạ. Tần Vãn Thư thế nhưng cũng thích nữ nhân! Cảm giác đầu tiên là bất khả tư nghị, nhưng là nhìn tình cảm của Tần Vãn Thư dành cho Tả Khinh Hoan, lại cảm thấy thực đương nhiên, có lẽ tựa như Tần Vãn Hạ nói, Tần Vãn Thư làm chuyện gì cũng không phải đột ngột, nàng có năng lực đem hết thảy hợp lý hoá.
Tả Khinh Hoan hướng Trầm Lạc Phù mỉm cười, diện mạo Tả Khinh Hoan trông đến là thấy có tính lừa gạt, nàng sau khi từ Nhật Bản trở về, rất có nội ngoại kiêm tu ý tứ, tản ra một loại khí chất nhu hòa cùng mê người, may mắn cùng nữ tử cực phẩm như Tần Vãn Thư đứng chung một chỗ có loại nói không thể hài hòa cùng duy mỹ cảm, loại cảm giác này siêu việt tính, không giống Trầm Vĩnh Lan cùng Hứa Duy Cảnh cùng một chỗ gây cho mình cảm giác thực không thoải mái.
Tả Khinh Hoan trí nhớ là vô cùng tốt, nàng ở những bữa tiệc của thương nhân vài lần gặp qua con bướm hoa Trầm Vĩnh Lan này, khi đó nàng còn hơi chút lưu tâm một chút, nàng rất quen thuộc hơi thở trên người Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan diện mạo cùng Lý Hâm giống nhau đều là thuộc loại thu hút ong bướm, khả năng cao hơn một bậc, vì tư lợi lại cực đoan tự kỷ tên. Như vậy Trầm Vĩnh Lan, làm cho Tả Khinh Hoan cảm thấy thân thiết nhưng cũng thích không đứng dậy, đương nhiên cũng chưa nói tới chán ghét. Nhưng thật ra Trầm Lạc Phù làm cho Tả Khinh Hoan có vẻ thuận mắt, có lẽ Trầm Lạc Phù vừa thấy chính là một cô nương nhu thuận lại xinh đẹp, cùng Thanh Diệp ở Nhật Bản giống nhau ôn nhu săn sóc, người như vậy, bình thường đều có vẻ thu hút vài người có tâm tư xấu xa. Tả Khinh Hoan trong khoảnh khắc ngắn ngủi, liền phán đoán ra Trầm Vĩnh Lan đối Trầm Lạc Phù là có ý đồ.
Tần Vãn Thư hướng Trầm Vĩnh Lan lễ phép mỉm cười, Trầm Vĩnh Lan bộ dạng cùng Thi Vân Dạng xem như một cấp bậc mỹ nhân, xem ra trình độ đại khái cũng kém không nhiều lắm , Tần Vãn Thư cũng là liếc mắt một cái nhìn ra bản chất của Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan cùng Tần Vãn Thư đám người khách khí lại làm bất hòa nhận thức vừa lật, tuy rằng nói nhận thức Tần Vãn Thư tuyệt đối chỉ có ưu việt, không có chỗ hỏng, nhưng là Trầm Vĩnh Lan như hoa thủy tiên vậy, khinh thường ủy khuất đi nịnh bợ quyền quý, hơn nữa mặc dù Trầm Vĩnh Lan cảm giác các nàng đối với mình cũng không ác ý cùng phản cảm, nhưng là cũng chưa nói tới thích, đổi lại các nàng đối với Trầm Lạc Phù nhưng thật ra có hảo cảm nhất định, cũng vậy, Trầm Lạc Phù lúc nhỏ liền được nhiều người thích hơn mình, điểm ấy Trầm Vĩnh Lan đã sớm nhận ra.
“Lạc Phù khi nào thì có rảnh cùng Vãn Hạ theo giúp ta ăn bữa cơm?” Tần Vãn Thư ôn nhu hỏi. Trầm Lạc Phù cùng Tần Vãn Hạ giao hảo, Trầm Lạc Phù lại thực có duyên với Tần Vãn Thư, tuy rằng gặp mặt không nhiều, nhưng là Tần Vãn Thư xem Trầm Lạc Phù như muội muội.
“Khi nào Vãn Hạ có thời gian sẽ đi.” Trầm Lạc Phù cảm thấy cơ hồ chưa từng có ai muốn cự tuyệt lời mời của Tần Vãn Thư, mà Vãn Hạ đáy lòng cũng đặc biệt thích thân cận vị đường tỷ này, mình cũng thích thân cận nữ nhân hoàn thiện tao nhã này, cùng nhau ăn cơm, Vãn Hạ hẳn là hội thật cao hứng, trầm lạc.
Sau khi mọi người hàn huyên một lát, Trầm Vĩnh Lan liền lặng lẽ cấu vào thắt lưng Trầm Lạc Phù, ám chỉ Trầm Lạc Phù nên cùng mình trở về.
Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan cấu có chút đau, khẽ cắn môi, có chút hận Trầm Vĩnh Lan, nhưng là không nên thất thố ở trước mặt Tần Vãn Thư cùng Tả Khinh Hoan, liền nghe lời mượn cớ rời đi, miễn cho thắt lưng bị Trầm Vĩnh Lan cấu đau muốn chết.
“Cô đối với Trầm Lạc Phù cũng thật thân thiết.” Mặc dù Tả Khinh Hoan không phủ nhận Trầm Lạc Phù quả thật làm cho người ta sinh không ra bao nhiêu ác ý, nhưng là Tần Vãn Thư đối đãi đặc biệt với Trầm Lạc Phù vẫn là làm cho Tả Khinh Hoan có chút ghen tuông. Cục cưng nhà nàng tuy rằng thoạt nhìn đối với ai cũng đều khách khí cùng thân thiết, nhưng là bên trong cũng không phải thực đối tất cả mọi người là thân thiết như thế, nhìn ra được Tần Vãn Thư đối Trầm Lạc Phù thực sự hảo cảm.
“Nàng cũng giống như Vãn Hạ, là muội muội.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói.
“Nhưng chính là em có chút không thoải mái.” Tả Khinh Hoan nhưng thật ra thành thật thừa nhận chính mình là cái hũ dấm chua keo kiệt.
“Em có Thanh Diệp muội muội, lại không chuẩn chị có Lạc Phù muội muội sao?” Tần Vãn Thư trêu chọc hỏi ngược lại, trên thực tế, nàng tuy rằng có điểm hảo cảm với Trầm Lạc Phù, nhưng là không thể so với địa vị của Bắc Dã Thanh Diệp trong lòng Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan hết lý lẽ, nhanh chóng cười làm lành với Tần Vãn Thư.
“Tuy nói các nàng là cô chất, đối với em tổng cảm thấy này đối cô chất có chút quá thân mật.” Tả Khinh Hoan nói sang chuyện khác, mau mau đem phát hiện của mình khi nãy nói cho Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư tư tưởng vẫn là có vẻ chính phái, nàng tận lực không đem quan hệ cô cháu này theo hướng cấm kỵ mà suy nghĩ, nhưng là nhìn đến Trầm Vĩnh Lan vòng tay ôm eo Trầm Lạc Phù, động tác kia nhưng lại làm cho Tần Vãn Thư cảm thấy có điểm đáng khinh, Trầm Lạc Phù tuy rằng muốn tránh ra, nhưng không có thực hoàn toàn chống cự, có loại cảm giác dục cự hoàn nghênh, Tần Vãn Thư đột nhiên cảm thấy có lẽ, nói không chính xác thực sự chút miêu nị.
“Mình là cong, nhìn đến đâu cũng cảm thấy cong, mong là chúng ta hiểu sai.” Tần Vãn Thư cảm thấy mình cùng Tả Khinh Hoan nhìn đến hiện tượng bây giờ cũng không rất khách quan, từ sau khi cùng một chỗ với Tả Khinh Hoan, nhìn đến hai nữ tử hơi chút có chút hành động thân mật, tổng hội không tự giác nghĩ đến các nàng có phải hay không cùng mình và Tiểu Hoan giống nhau, này nếu là đặt ở nhận thức Tả Khinh Hoan phía trước, mình là tuyệt đối sẽ không hướng oai chỗ tưởng, này hay là chính là gần chu giả xích gần mặc giả hắc.
“Em cũng không cảm thấy như vậy, chúng ta chính là đối với đồng loại trở nên mẫn cảm, em có thất thành cảm giác cô cô đối tiểu chất nữ tuyệt đối có mang tà ác tâm tư, đây là khẩu vị tương tự của Lý Hâm, cấm kỵ không chỉ chi luyến, Lý Hâm biết nên nhiều hưng phấn…” Tả Khinh Hoan tâm tư cùng bề ngoài thanh thuần kia nhưng là hoàn toàn tương phản tà ác, nàng bực bát quái cùng tà ác này hơn phân nửa đều là theo Lý Hâm đó lây bệnh đến.
“Làm khó Nhược Vấn.” Tần Vãn Thư đem đề tài theo kia đối cô chất trên người chuyển cách, nàng may mắn Tả Khinh Hoan so với độ tà ác cùng Lý Hâm lại chưa phải là nhất, coi như gặp sư phụ, như vậy Lý đại bác sĩ phong tao lại làm khó Nghiêm Nhược Vấn nghiêm cẩn lại bảo thủ.
Tả Khinh Hoan tắc không thế nào tưởng, nàng cảm thấy Nghiêm Nhược Vấn là diễm phúc sâu mới là.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đánh tương du xong, hạ chương tiếp tục cô cô cùng tiểu chất nữ nị oai..
Hạ chương ta cũng không biết gì thời điểm đổi mới, hội tận lực trừu thời gian đổi mới ..