CHƯƠNG 65 – GIẢ BỘ CẢM NẮNG
“Nói hươu nói vượn!” Trầm Vĩnh Lan thẹn quá thành giận trừng mắt Trầm Lạc Phù cùng Lữ Hinh, quả nhiên ghét nhất bị cái gì yết nhân vết sẹo, chính mình mới không phải không có bằng hữu, người ta khinh thường kết bạn kết giao có được không!
“Thẹn quá thành giận .” Lữ Hinh không thức thời vụ nói.
“Hừ!” Trầm Vĩnh Lan hừ lạnh.
“Tốt lắm, nên xuất phát.” Trầm Lạc Phù nhắc nhở nói.
“Cô cô cậu muốn đến nông trường làm chi vậy?” Lữ Hinh hỏi chỉ vào vẫn tránh ở lương đình lý không được Trầm Vĩnh Lan hỏi một bên Trầm Lạc Phù, không được lao động, một người tránh ở bên trong không phải không có tán gẫu sao?
“Ai biết được?” Trầm Lạc Phù ngừng tay trung tiểu cái cuốc, không cho là đúng tủng hạ kiên.
“Cô cô cậu làm gì vẫn nhìn cậu mãi thế kia?” Lữ Hinh không biết có phải là mình nhìn lầm hay không, nàng tổng cảm thấy Trầm Vĩnh Lan luôn luôn nhìn chằm chằm vào mình đang đứng cạnh Trầm Lạc Phù.
“Ai biết được?” Trầm Lạc Phù hồi đầu quả nhiên nhìn đến Trầm Vĩnh Lan đang nhìn chính mình, có chút chột dạ bả đầu mai xuống dưới, trong lòng thầm mắng Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan ngươi cái biếи ŧɦái, tầm mắt của cô lại hiện lên cái điểm đó rõ ràng a!
“Nếu không phải các cậu là người một nhà, đều là nữ, tớ sẽ nghĩ đến nàng muốn thượng cậu, còn chuyên môn cùng cậu đến nông trường, cô cô cậu thoạt nhìn sẽ không là như vậy có nhàn hạ thoải mái nhân.” Lữ Hinh lơ đãng chỉ ra chân tướng .
Trầm Lạc Phù nghe vậy, chột dạ thiếu chút nữa dúi đầu vào đầu. Kẻ biếи ŧɦái là Trầm Vĩnh Lan, không phải ngươi, ngươi chột dạ cái cái gì, Trầm Lạc Phù điều chỉnh tốt tâm tính mới không làm cho Lữ Hinh nhìn ra cái khác thường.
“Mệt cậu có thể nghĩ ra.” Trầm Lạc Phù vô lực nói, mọi người dạo gần đây sao lại thế này, khẩu vị đều nặng như vậy, cấm kỵ thêm bách hợp đều dám nghĩ ra được.
“Hắc hắc!” Lữ Hinh cũng hiểu được chính mình có ý nghĩ kỳ lạ, nhưng là Trầm Vĩnh Lan nhìn chằm chằm Lạc Phù, thật sự rất kỳ quái thôi, kia tầm mắt không phải xem tình nhân chính là xem cừu nhân, nhưng là chính mình rõ ràng không cảm giác được Trầm Vĩnh Lan cừu hận giá trị.
“Kỳ thật không phải hoàn toàn không có khả năng, tỷ của ta liền cùng một chỗ với tình phụ chồng trước nàng đó thôi.” Tần Vãn Hạ nãy giờ im lặng không nói chuyện lại đột nhiên lên tiếng, quả thực ngữ không sợ hãi nhân tử không ngớt, nhắc nhở Lữ Hinh, kinh hách đến Trầm Lạc Phù.
“Các cậu suy nghĩ nhiều quá, nàng trừ bỏ thích chính mình, còn có thể thích ai đâu?” Trầm Lạc Phù thủy chung cảm thấy Trầm Vĩnh Lan cũng không phải thật sự thích chính mình, bất quá là gần nhất nhàm chán muốn thử xem khẩu vị lạ, dù sao Trầm Vĩnh Lan từ trước đã hay thích cảm giác mới mẻ.
Tần Vãn Hạ nếu có chút đăm chiêu nhìn về phía Trầm Lạc Phù, nàng cảm thấy Lạc Phù trả lời có điểm kỳ quái, nếu là dĩ vãng, Lạc Phù căn bản là sẽ không ứng Lữ Hinh nói hưu nói vượn trong lời nói, đặc biệt bịa đặt chuyện, Lạc Phù luôn luôn đều là cười thị chi, giờ phút này đều không phải là ngay mặt trả lời, đặc biệt không phải tiến hành ngay mặt phủ nhận, ngược lại có điểm giống giấu đầu hở đuôi cảm giác. Vốn cũng chỉ làm Lữ Hinh nói hưu nói vượn Tần Vãn Hạ, giờ phút này hơn vài phần lưu tâm. Không thể không nói, tính cách ngại ngùng nội hướng Tần Vãn Hạ tâm tư thập phần nhẵn nhụi.
“Kỳ thật tớ cảm thấy đại tiểu thư nhà cậu như vậy, nếu là cùng tớ muốn làm bách hợp, tớ đều nguyện ý vì nàng biến thành cong, cậu cũng không biết tớ nhìn thấy nàng đều đã cảm thấy thực khẩn trương, nếu là Lạc Phù trong lời nói, 80% là nguyện ý , còn có 20% là vì rất chín, không dễ dàng điện báo……” Lữ Hinh cười hì hì nói, không quên hướng Trầm Lạc Phù kề vai sát cánh, lấy kì thân mật.
“Cậu thẳng tới 99%.” Tần Vãn Hạ nhắc nhở nói, nàng nhớ rõ đại học thời điểm, Lữ Hinh mỗi khi nhàm chán dám bức chính mình cùng Lạc Phù đều làm duy nhất hướng thí nghiệm.
“Đại tiểu thư nhà cậu cùng Lạc Phù là kia bách phân chi nhất, di, tớ nhớ ra rồi, Lạc Phù khi đó thẳng thuộc tính mới 50%, thì phải là nửa cong nửa thẳng, Lạc Phù vẫn không quen bạn trai, vẫn lấy mấy cái tiêu chuẩn hư không mà tìm ái nhân, kỳ thật là không biết chính mình kỳ thật càng thích nữ nhân……” Lữ Hinh càng nói càng dũng cảm.
“Ngưng nói đi, Lữ Hinh, tớ nói bao nhiêu điều rồi, cậu yếu giảng thị phi không cần trước mặt đương giảng giải nhiều vậy?” Trầm Lạc Phù nhắc nhở nói. Lữ Hinh thích nhất chính là trước mặt đương sự mặt giảng đương sự là phi, thời đại học, Lữ Hinh nhân duyên hiện ra hai cực phong hoá, người thích nàng rất nhiều, đồng dạng những người chán ghét nàng cũng bằng những người thích nàng.
“Ân, Lữ Hinh nói có điểm đạo lý.” Tần Vãn Hạ rất ít khi phụ họa Lữ Hinh cũng mở miệng nói.
“Nếu tớ cong, chính là như vậy bị cong.” Trầm Lạc Phù vô lực nói.
“Nếu cậu cong, chỉ có thể nói cậu trời sinh là có tố chất cong rồi.” Tần Vãn Hạ còn thật sự nói.
“Vãn Hạ cậu hôm nay hảo tích cực nga, người ta bất quá là khai Lạc Phù vui đùa, tớ còn không nghĩ ra xứng thượng Lạc Phù nữ nhân phía trước, nàng là không thể cong.” Lữ Hinh nhéo hai má Tần Vãn Hạ một chút, cười hì hì nói, Vãn Hạ sẽ không là vì tỷ của nàng là cong, cho nên cảm thấy bên người tràn ngập loan nhân đi.
Tần Vãn Hạ ngại ngùng nở nụ cười một chút, Trầm Lạc Phù cũng cười một chút, tựa hồ chân tướng một hồi vui đùa bình thường.
Trầm Vĩnh Lan nhìn ba nữ nhân bên ngoài hữu thuyết hữu tiếu, tràn ngập ai oán. Trầm Lạc Phù này là nữ nhân máu lạnh vô tình a, người ta cố ý mạo hiểm đội nắng đi cùng nàng, nàng khen ngược, chỉ lo chơi vui cho chính mình, cũng không quan tâm người ta.
“Khụ!” Trầm Vĩnh Lan ho khan vài tiếng, ý đồ khiến cho Lạc Phù chú ý, đáng tiếc bên ngoài người kia chỉ lo nói chuyện, căn bản không có người chú ý tới nàng.
Trầm Vĩnh Lan thập phần căm tức, còn cố ý đề cao âm lượng nhiều ho khan vài tiếng, vẫn là không có người để ý nàng.
Ở lương đình lý vẫn không chiếm được chú ý ngạch Trầm Vĩnh Lan, rốt cục thẹn quá thành giận .
“Trầm Lạc Phù, em lại đây cho tôi!” Trầm Vĩnh Lan hướng Trầm Lạc Phù hô.
Cái này Trầm Lạc Phù không thể làm bộ như không có nghe đến âm thanh Trầm Vĩnh Lan ho khan, không thể không trả lời.
“Cô cô có chuyện gì sao?” Trầm Lạc Phù chọn mi hỏi ngược lại, chính là biết cô nhàm chán, mới lại càng không muốn để ý cô, cho cô tức chết luôn, ai bảo cô thích đi theo tôi chứ.
“Tôi bị cảm nắng !” Trầm Vĩnh Lan từ đầu tới cuối không phơi nắng lấy một phút, bây giờ lại không biết xấu hổ nói.
“Cô cô ngay cả đầu cũng chưa ra nắng lấy một lần.” Yếu bị cảm nắng cũng là mình cùng Lữ Hinh các nàng đi, hơn nữa trung khí mười phần , làm sao có một chút giống bệnh nhân a, Trầm Vĩnh Lan cô giả bệnh cũng ít ít một chút thôi.
“Tôi chính là bị cảm nắng, dù sao cũng muốn emvào với tôi.” Trầm Vĩnh Lan bá đạo thả tùy hứng còn mang theo vài phần ý tứ làm nũng hàm xúc ở bên trong, hoàn toàn không có điều cố kỵ đến ở đây còn có ngoại nhân.
“Cậu chạy nhanh đi bồi nàng đi.” Thiện người am hiểu ý Tần Vãn Hạ nhẹ nhàng đẩy Trầm Lạc Phù một chút, nàng cảm thấy nếu Lạc Phù lại cố ý không để ý tới vị cô cô đang ở bên trong kia, cô ấy sẽ nổi giận đi.
“Lạc Phù cậu liền vào đi thôi, bằng không cứ nghe cái tiếng ho khan này, quái đáng ghét.” Lữ Hinh cảm thấy vị cô cô này rất bức người.
Vì thế Trầm Lạc Phù thập phần không tình nguyện buông cái cuốc nhỏ trong tay, hướng lương đình đi đến.
“Trầm Lạc Phù, em thực quá phận, em dẫn tôi tới nơi này, cũng không để ý tôi!” Trầm Vĩnh Lan lên án Trầm Lạc Phù đối chính mình không coi trọng.
“Tôi lại không cho cô đến, là cô chính mình đòi theo tới, nếu sợ phơi nắng, sẽ không yếu theo tới bái.” Trầm Lạc Phù theo trong bao cầm hai bình nước khoáng, một chai để mình uống, một chai đưa cho Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan dỗi không tiếp, người ta bị vắng vẻ cả ngày, thực mất hứng!
Trầm Lạc Phù gặp Trầm Vĩnh Lan không uống liền đánh đổ, quỷ lớn này trốn mặt ở chỗ này, đại khái một giọt mồ hôi cũng chưa chảy, tự nhiên không cần phải bổ sung thêm nước.
Trầm Vĩnh Lan gặp Trầm Lạc Phù thu hồi chai nước sau liền không có quan tâm ý nguyện của mình, trong lòng thật là thực lòng chua xót, từ sau khi Trầm Lạc Phù biết chính mình thích nàng, người này đối chính mình càng ngày càng không tốt , nhớ ngày đó người này đối chính mình là ngoan ngoãn phục tùng, quả nhiên là ai yêu trước người đó thua a.
“Trầm Lạc Phù, tôi choáng váng đầu, tôi thật sự bị cảm nắng …” Trầm Vĩnh Lan ôm đầu tiếp tục giả bệnh.
Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan tỏ vẻ thập phần hoài nghi.
“Thật sự?” Trầm Lạc Phù ngữ khí cũng là tràn ngập hoài nghi .
“Em sờ trán tôi xem, có phải thực nóng hay không?” Trầm Vĩnh Lan làm bộ khó chịu nói, trong lúc đang nói, liền hướng tới gần Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù tuy rằng cảm thấy Trầm Vĩnh Lan tám phần là làm bộ , nhưng là kia hai thành không xác định, làm cho thiện lương nàng không có tránh đi, tới gần Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan bắt lấy Trầm Lạc Phù thủ, thừa Trầm Lạc Phù còn không có phản ứng lại đây, tay kia thì hoàn trụ ở thắt lưng Trầm Lạc Phù, dùng một chút lực, làm cho Trầm Lạc Phù ngã ngồi ở trên đùi mình, tư thế kia đúng là ái muội nói không nên lời.
“Trầm Vĩnh Lan!” Trầm Lạc Phù thấp giọng cảnh cáo Trầm Vĩnh Lan nên tôn trọng, nàng giãy giụa muốn tránh ra, lại bị Trầm Vĩnh Lan nhanh tay ôm lấy.
“Trầm Lạc Phù, nếu em không sợ các nàng nhìn qua, em cứ việc quấy lớn hơn một chút, động tĩnh dẫn các nàng nhìn qua, dù sao tôi là không thèm để ý tiếng la. Tôi không làm việc gì nhiều hơn, ngoan ngoãn làm cho tôi ôm một chút là tốt rồi.” Trầm Vĩnh Lan đầu tiên là không có sợ hãi uy hϊếp, sau là trấn an nói.
Trầm Lạc Phù nghe vậy quả nhiên lực đạo giãy giụa yếu đi không ít, cho dù Trầm Vĩnh Lan mặt dày không biết xấu hổ, chính mình cùng Trầm Vĩnh Lan như vậy nếu là bị Vãn Hạ cùng Lữ Hinh nhìn đến, chính là nhảy đến Hoàng Hà đều tẩy không sạch .
Trầm Lạc Phù tưởng vạn nhất Tần Vãn Hạ cùng Lữ Hinh nhìn qua, nàng ngoan ngoãn để cho Trầm Vĩnh Lan ôm như vậy, phỏng chừng nhảy đến đại hải cũng rửa không sạch, cho nên Trầm Lạc Phù bảo trì vẻ khẩn trương cực kỳ, chỉ sợ Tần Vãn Hạ cùng Lữ Hinh vạn nhất nhìn qua.
Trầm Vĩnh Lan cảm giác được Trầm Lạc Phù cứng ngắc, cảm giác được Trầm Lạc Phù khẩn trương cùng bất an, liền nhẹ nhàng vuốt ve lưng Trầm Lạc Phù, ý đồ làm cho Trầm Lạc Phù thả lỏng một ít.
Nhưng là Trầm Vĩnh Lan vuốt ve động tác làm cho Trầm Lạc Phù cảm thấy run rẩy, thân thể trở nên thực mẫn cảm, làm cho Trầm Lạc Phù bản năng kháng cự .
“Trầm Lạc Phù, em xem chúng ta hiện tại giống không giống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ đâu?” Trầm Vĩnh Lan thầm dán tại bên tai Trầm Lạc Phù ái muội nói.
Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, tiết tháo của cô đã sớm bị cẩu cắn hết đi, một chút cảm thấy thẹn tâm đều không có, Trầm Lạc Phù giận trừng Trầm Vĩnh Lan, nàng quyết định từ nay về sau không bao giờ để ý Trầm Vĩnh Lan nữa, Trầm Lạc Phù là nổi giận thật.
“Trầm Vĩnh Lan, cô nhanh buông tay cho tôi, bằng tôi liền cắn đứt cổ của cô.” Trầm Lạc Phù nằm ở Trầm Vĩnh Lan trên người oán hận uy hϊếp nói.
“Ekhông luyến tiếc sao!” Trầm Vĩnh Lan như trước không có sợ hãi.
“Trầm Vĩnh Lan!” Trầm Lạc Phù nhìn chằm chằm Trầm Vĩnh Lan, trong mắt nhảy lên lửa giận, nàng cảm thấy đây là Trầm Vĩnh Lan đối chính mình không tôn trọng. Con người luôn có điểm mấu chốt của chính mình, điểm mấu chốt của Trầm Lạc Phù đang bị Trầm Vĩnh Lan trêu chọc, vốn Trầm Lạc Phù chính là cử điệu thấp, cao điệu vốn sẽ không là phong cách của Trầm Lạc Phù, hơn nữa là trước bàn dân thiên hạ giữa trưa nắng này lσạи ɭυâи, này lại Trầm Lạc Phù sở không thể nhận . Vốn đối với cô cô của mình có cảm giác không đồng dạng như vậy, cũng đã làm cho Trầm Lạc Phù đủ dày vò, bà cô yêu nghiệt này càng tổn hại cảm thụ của chính mình, quả thực làm cho người ta khả khí lại thật giận.
Trừ bỏ việc cướp đi nụ hôn đầu tiên của Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù lại phát hỏa, hơn nữa xem ra giống như so với lần trước càng nghiêm trọng, Trầm Vĩnh Lan điển hình bắt nạt kẻ yếu, Trầm Lạc Phù nhất cứng rắn, nàng liền nhuyễn, lập tức lá gan liền khϊếp, không tự giác liền buông lỏng tay ra.
“Khai điểm vui đùa, Lạc Phù của tôi hảo sẽ không yếu sinh khí.” Trầm Vĩnh Lan bồi cười nói, càng vừa rồi cái kia không có sợ hãi nhân quả thực là phán nếu hai người.
Trầm Lạc Phù không để ý tới nàng, nàng tuyệt đối không quái tái quan tâm Trầm Vĩnh Lan này trong khung ác liệt tới cực điểm.
Ngay khi Trầm Vĩnh Lan buông Trầm Lạc Phù ra không bao lâu, Tần Vãn Hạ cùng Lữ Hinh cũng trở lại lương đình nghỉ ngơi.
Giờ phút này Trầm Lạc Phù sớm đã khôi phục lại cảm xúc bình thường, dù sao nàng là người biết quản lý cảm xúc, đã biết điểm cảm xúc như thế nào khả năng hội khống chế không được, nàng theo trong túi lấy ra hai bình nước, chia cho Tần Vãn Hạ cùng Lữ Hinh.
Tần Vãn Hạ cùng Lữ Hinh hai người tiến vào sau, tổng cảm thấy này đối cô chất lưỡng trong lúc đó bầu không khí có điểm là lạ, còn nói không hơn làm sao quái, nhìn hòa bình khi không khác Trầm Lạc Phù, chích cho là chính mình lỗi thấy, không để ở trong lòng.
“Kỳ thật giữa sườn núi nơi đó có Tần gia biệt thự của chúng tôi, đêm nay chúng ta có muốn qua đêm trong này không?” Tần Vãn Hạ hỏi.
“Không cần đi.” Đây là Trầm Lạc Phù thanh âm.
“Tốt.” Đây là Trầm Vĩnh Lan cùng Lữ Hinh thanh âm.
Vì thế số ít phục tùng đa số nguyên tắc, mọi người vẫn là lưu lại qua đêm .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lâu lắm không càng, đều có điểm ngượng ngùng …