Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 36: Nhưng thật sự em đã bắn đến bất động rồi

“Sao nhảy xuống chậm thế, muốn người khác đến đánh chết hay sao?”

“Hướng SE, đằng sau tảng đá, đánh không xong? Kỹ năng gì vậy hả? Rải thóc lên bàn phím để gà mổ còn chuẩn hơn cậu.”

“190, gạt hắn ta đi, cái gì? Cậu bị điếc hả? Lấy lý do là giảm thanh nữa cơ à?”

“Cậu chết kiểu gì chết đi, sao không dứt khoát rơi xuống đất thành hộp luôn cho rồi?”

“Di động chút thì không đánh được? Hàng ngày cậu luyện cái quái gì thế?”

“Đừng đánh giải nữa, về nhà mà làm ruộng đi.”

—— người anh em này thật là tàn nhẫn, hoàn toàn không nói gì đến tình cảm

—— oa, nghe đến đoạn gà mổ thóc đã thấy tàn nhẫn rồi, lại còn bảo cút về làm ruộng nữa chứ, đúng là đánh thẳng vào tim

—— đây là Hà Thần đó, về lĩnh vực này cậu ấy nghiêm khắc lắm

Suốt một buổi tối, trong vòng vài tiếng ngắn ngủi, Happy đã bị Tiêu Hà trào phúng đến mức tự bế, vốn dĩ lúc trước anh chàng phát huy cảm thấy còn gọi là bình thường, có vài lần bắn chệch mà thôi, nhưng Tiêu Hà là người có tiếng nghiêm khắc, một vài vấn đề nhỏ, ngay cả thời gian chạm đất chậm hơn vài giây, Tiêu Hà cũng đều cảm thấy không đạt.

Càng bị nói thì Happy phát huy càng kém, trạng thái đóng băng hoàn toàn, anh chàng trở về những ngày trước kia, Tiêu Hà lúc ấy còn chưa xuất ngũ, an tâm rồi lại sống không bằng chết.

Tuy rằng Tiêu Hà nói rất nhiều lời không dễ nghe, nhưng Happy cũng đã coi nó thành thói quen, hốc mắt anh chàng lúc này thậm chí trở nên nóng hơn, đây là nghề nghiệp để kiếm sống, người có ảnh hưởng sâu nhất tới anh chàng chính là Tiêu Hà, mấy năm nay bọn họ đều lấy lời nói và chỉ huy của Tiêu Hà làm trung tâm, bởi vì ở trong lòng họ, chỉ cần có Tiêu Hà, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về bọn họ, thuộc về SG.

Tiêu Hà xuất ngũ, chức vị đội trưởng đặt lên vai Happy, đôi khi anh chàng cảm thấy áp lực này thực sự quá lớn, sợ mình không làm tốt sẽ gây chuyện cho đội ngũ, thường xuyên tự luyện đến tận 4, 5h rạng sáng, Happy rất muốn đặt gánh nặng này xuống, cũng mê mang, cũng nghi ngờ chính mình, cả người vui mừng vì chuyện Tiêu Hà xuất ngũ rồi sẽ không bị kìm kẹp nghe chửi nữa, thế nhưng song song ấy là cảm giác rằng mình có thật sự sẽ thay Tiêu Hà đưa đội ngũ lêи đỉиɦ cao hay không.

Đêm nay Tiêu Hà nói rất vô tình, trào phúng gì đó đầy đủ không thiếu, câu thì đâm thẳng vào tim, câu thì lại dập tắt ý chí chiến đấu.

Đồng hồ trên tường chỉ đúng 11h, sau khi đánh xong ván này, cả tay phải Tiêu Hà, từ bàn tay đến cánh tay đều run rẩy.

Đêm nay, cậu dùng thái độ và trạng thái của một tuyển thủ để đối mặt, cậu có thể dễ đang bắt được trạng thái của Happy trong game, và nắm bắt được cả tâm lý anh chàng.

Tiếp sau đó, Happy nhanh tay bấm chuẩn bị, thế nhưng Tiêu Hà lại không nhấn bắt đầu, ngược lại buông một câu đánh vào sự trầm mặc của Happy, nói, “SG không phải SG của một mình tớ, mà là toàn đoàn đội SG, cậu đang rối rắm cái gì? Tớ dù sao cũng chỉ là xuất ngũ mà thôi, cũng không phải rời khỏi SG, lúc cần trợ giúp, tớ vẫn sẽ ở đây. Cho nên Happy, hãy tự tín nhiệm bản thân mình, chứng minh cho mọi người thấy, phải cho mọi người biết, sau khi Tiêu Hà xuất ngũ, SG vẫn là quán quân thế giới.”

—— Hà Thần đang cổ vũ Happy đó, Hà Thần của tui thật là tốt bụng, trên đời này sao lại có người tốt vậy nè

—— tui cảm thấy có chút lệ nóng doanh tròng, tui vĩnh viễn thích Tiêu Hà!

—— nghe những lời chân tình này tôi thật muốn khóc, vẫn luôn chú ý SG, từ lúc ban đầu, Hà Thần là đi xa nhất, cũng là người mang cho SG nhiều thanh tích nhất, mặc kệ sau này thế nào, hãy duy trì vị thế hiện tại của SG, Happy! Cố lên! Đưa SG đứng trên đỉnh cao một lần nữa!

—— tôi thấy đây như đang truyền thừa vậy, nếu Hà Thần không bị thương, cậu ấy cũng vĩnh viễn không xuất ngũ, Happy! Mang theo ý chí của Hà Thần! Tiến lên đi!

—— mấy người bị gì vậy, cái kiểu nhiệt huyết này thật làm ông đây khống chế không nổi cảm xúc mà, cảm tưởng như đang xem mấy đoạn khí thế bừng bừng trong manga anime vậy á, Happy cố lên! SG cố lên!

Happy nghe xong những lời này thì không thể khống chế được cảm xúc, anh chàng thực sự rất muốn gào khóc lên, đồng thời cũng ý thức được khoảng cách của mình với Tiêu Hà xa thế nào.

Happy cùng Tiêu Hà có khoảng cách xa như vậy không phải vì thiên phú hay nỗ lực, mà Tiêu Hà là một viên ngọc không tạp chất, chỉ có tình yêu với trò chơi này là đứng ở nơi trung tâm và duy nhất mà thôi.

Mộc Mộc nói rất đúng, Tiêu Hà không giống họ, thế giới của họ và cảm xúc nóng nảy của Tiêu Hà, đơn giản mà thuần túy, không có một tia tạp chất ở bên trong.

Đây cũng là điều Happy cảm thấy Tiêu Hà sở dĩ trở nên siêu việt như vậy.

Tiêu Hà không nói thêm nữa, cứ như vậy out YY rồi rời game.

Cơn đau ở tay hơi khó chịu, cậu chỉ có thể dùng tay còn lại đè lên nó để bớt cảm giác đau, cậu lấy ở ngăn kéo tủ đầu giường ra một chai thuốc phun lên, dùng tay nhẹ nhàng xoa, ánh mắt vẫn chỉ nhìn lên tay của mình.

Có lẽ một ngày nào đó, bàn tay này sẽ phế đi.

Ngay cả việc trở lại sân thi, cũng vĩnh viễn không thể nữa.

Cậu biết rõ tình huống của mình, không hy vọng bọn Happy đặt hy vọng ký thác lên người, cũng không hy vọng họ tồn tại loại tâm lý may mắn mấy năm liên tục đứng đầu trong nước, không thể hy vọng, ánh sáng của Tiêu Hà vẫn luôn đè nặng lên người họ, làm cho bọn họ bị thôi miên bởi ngoại giới, cảm thấy SG là SG của mình cậu.

Ngày hôm sau Chu Nghiêm tới tìm cậu, anh mới biết phát ngôn hôm qua của cậu bị cư dân mạng lan truyền đến phát điên rồi, đồng thời trang weibo chính thức của SG tăng liền mấy trăm vạn fan.

Phía dưới bài viết đầu của weibo Triển Tử đã có mấy trăm vạn fan bình luận, toàn bộ đều nói “SG cố lên! SG là toàn đội SG! Tôi mãi yêu SG!”

“Hôm nay anh mở weibo còn tưởng là máy dính virus, nhấn chuột mấy chục phút, cuối cùng nhấn đến mức chết máy.” Chu Nghiêm biểu cảm rất đúng chỗ.

Tiêu Hà lại khá bình tĩnh, “Cũng tốt.”

Chu Nghiêm cảm thấy không quá tin Tiêu Hà lại nói lời như vậy, “Người anh em à, chú lại lên hot search rồi, chú vốn không thích cảnh tượng này mà, sao còn nói là cũng tốt?”

Tiêu Hà nhìn di động nói một câu ngắn gọn giản lược, “Em nói mấy người này bình luận SG cố lên cũng rất tốt.”

“Tốt thì tốt, nhưng như vậy là gia tăng thêm áp lực cho bọn họ đấy.” Chu Nghiêm có chút lo lắng.

Tiêu Hà đưa điện thoại cho anh, “Có áp lực cũng là một điều tốt, mặt khác, gọi Hạng Lập cơm nước xong thì tới một chuyến.”

Chu Nghiêm lần đầu tiên nghe Tiêu Hà chủ động gọi người điều trị Hạng Lập tới, “Không phải anh ta nói cuối tuần mới tới à? Tay chú lại nghiêm trọng hơn?”

Tiêu Hà gật đầu, “Có thể là hai ngày nay sử dụng quá độ, tối hôm qua trừ cổ tay thì cả cánh tay cũng tê dại.”

“Tối nay chờ Hạng Lập tới nhìn xem như thế nào, chủ yếu là hai ngày nay chú chịu áp lực do lực độ đánh giải, cơ bắp nhất thời không tiếp nhận được, thật sự không được thì nhất định phải đi làm phẫu thuật, còn tiếp tục sợ là tay tàn phế luôn mất.” Chu Nghiêm cảm thấy chuyện này là chuyện rất khó xử lý tốt.

Anh biết Tiêu Hà do dự, sợ việc giải phẫu xong còn có một kỳ điều trị dài khác, sợ rằng sau này cậu không bao giờ có thể chơi game mà cậu thích nữa, bị bắt buộc phải rời khỏi thế giới của mình.

“Hai ngày nữa không cần phát sóng, bảo Hạng Lập xem cho.”

Tiêu Hà nhìn chằm chằm tay mình trầm mặc một hồi, “Rút đi cái đế trong lòng bọn Mộc Mộc, đừng để họ đặt mọi hy vọng lên người em, em không còn trở về sân đấu được nữa, bọn họ phải dựa vào chính mình thôi.”

Từ sau lần đánh ở Triển Tử trở về, cậu cảm nhận được rõ ràng rằng, bọn Mộc Mộc vẫn còn mang theo ánh mắt chờ đợi và hy vọng vào cậu, hơn nữa Happy trở về cũng chỉ nằm liệt trên sô pha nói những lời ấy, mặc kệ là thật sự bay là đùa giỡn, bọn họ đều phải tự trông cậy vào bản thân mình.

“Em còn ở, nếu có thể giúp thì tận lực giúp, nhưng em muốn đánh bay kỳ vọng em sẽ trở về trong họ. Tuy rằng em cũng thật sự muốn tiếp tục, nhưng chính xác thì không thể nữa.”

Tính đến giờ cũng đã mấy tháng xuất ngũ, nhưng cậu cảm nhận được rõ ràng trạng thái của mình biến hoá ra sao, khi cánh tay vốn dĩ đã thích ứng với việc nghỉ ngơi thì lại đưa cậu về trạng thái căng chặt như cũ, còn vượt qua phụ tải, thậm chí sẽ làm cánh tay bị phế bỏ.

Chu Nghiêm hiểu vấn đề này của cậu, lập tức đáp ứng, bảo cận cứ nghỉ ngơi, còn mình có việc khác xử lý nên đi trước.

Buổi tối khoảng 6h qua, Hạng Lập mang theo đồ dùng tới.

“Tôi nghe rồi, cậu thật đúng là tà tâm bất tử*, đưa tay cho tôi xem, nếu quá nghiêm trọng thì tôi sẽ liên hệ bệnh viện, giờ tôi không xem sắc mặt nữa, tôi tiếp nhận bệnh nhân, chỉ có thể nghe tôi.” Hạng Lập vừa lấy đồ ra vừa nói, còn không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Hà một cái.

*:

Ý xấu không biến mất

Tiêu Hà vẫn im lặng, cậu biết Hạng Lập nói vậy cũng vì mình, đặt tay lên trên bàn, chờ anh xem xét.

Hạng Lập lấy dụng cụ đặt lên tay cậu, dùng tay ấn, “Ngày đó đi thi đấu cũng không nói với tôi, Chu Nghiêm và Điền Dã cũng không rõ, gọi điện cho tôi cũng quá phận à? Tiêu chảy thì đã sau? Chỉ cần không chết là được, cứ nâng thẳng Happy lên, có chết thì cũng chết trên đài cho tôi. Đi đánh gần một tiếng, tôi nếu ở đó đã băm nát tay cậu rồi, nghĩ cũng đừng nghĩ, còn thích như thế thì tôi đem về cho cún ăn đấy.”

“Còn đêm qua, hơn bốn tiếng, cậu đang nghĩ gì thế, muốn từ tuyển thủ đứng đầu giới điện tử của quốc gia thành phế tuyển thủ đứng đầu quốc gia à? Hay là quyết tâm muốn tạo công ăn việc làm cho tôi?”

Tiêu Hà không muốn nói chuyện, cậu quên mất là cái miệng của Hạng Lập và Tống Dịch đều giống nhau, một là súng tiểu liên, một là khẩu Gatling.

Hạng Lập căn bản không thèm để ý đến mặt cậu, vẫn tiếp tục nói.

“Không phải tôi thích nói cậu, tôi tiếp nhận cậu còn không phải là một bệnh nhân tự giác nữa, cậu biết cậu ngày hôm qua tiêu hao nghiêm trọng thế nào không? Mấy tháng điều trị cho cậu muốn mệt chết, thế rồi lại bị câu xoay một vòng trở về lúc trước khi xuất ngũ, cậu không nghĩ cho cậu, thì cũng phải nghĩ đến giá cả cậu trả tôi chứ, cậu xem tuổi tác này cũng đến lúc phải gớt nước mắt vì tình yêu rồi, hơn nữa cũng có cả đối tượng, có thể trưởng thành ổn trọng chút được không?”

Tiêu Hà thật sự bị nói đến mức không thể nhịn được nữa, “Em xin anh đóng cái miệng lại được không? Anh đúng là làm em nhớ tới lúc Tống Dịch ồn ào đấy.”

Lúc này Hạng Lập ngẩng đầu nhìn cậu một cái, “Không thể, mong cậu chịu đựng tôi như lúc chịu đựng bạn trai Tống Dịch của cậu nhé, cảm ơn.”

Tiêu Hà cười với anh, “Anh chắc chứ? Nếu Tống Dịch cứ nói như vậy không ngừng thì trong game em sẽ một phát súng headshot anh ấy, vậy giờ anh có muốn em đánh vỡ đầu anh không?”

Hạng Lập: “……” Tôi có một câu muốn hỏi, không biết có nên nói hay không, người như cậu làm cái quái nào mà kiếm được bạn trai vậy?

Hoàn chương 36