Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 35: Lão Thiên Vương cũng cứu không nổi cậu

Tiêu Hà trở lại căn cứ vào buổi chiều, bọn Mộc Mộc đang thu dọn đồ đạc, thay phiên tắm rửa để chuẩn bị bắt đầu huấn luyện, Happy uống chút thuốc rồi nằm liệt trên sô pha hoài nghi cuộc sống này.

“Hà Thần, chắc là tớ không có khả năng đảm nhận chức vị đội trưởng nữa, hy vọng cậu có thể quay về thần đoàn, dẫn dắt SG đi đến thắng lợi.” Anh chàng như đang đọc di nguyện lúc lâm chung.

Tiêu Hà còn chẳng thèm nhìn, buông một câu, “Chết xa một chút, đừng chết ở căn cứ ảnh hưởng tâm tình của tớ.”

Happy nghe thấy một câu, lấy tay che ngực lại giống như bị ai làm đau, “Cái tên có tân hoan liền quên tình cũ này! Tình cảm ba năm cùng phòng là giả hay sao! Ông đây vì cậu mà từng chịu bao nhiêu phát đạn, tình cảm của chúng ta lúc trải qua mưa đạn chém gϊếŧ cậu quên hết rồi à!”

Tiêu Hà đang chuẩn bị về phòng, nghe thấy câu này liền dừng bước quay đầu lại nhìn.

“Cậu lặp lại lần nữa coi?”

Happy lập tức khép miệng lại, đôi mắt nhìn về nơi khác, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Hà không tiếp tục để ý, quay người về phòng.

Điền Dã vừa ra khỏi phòng huấn luyện liền nhìn thấy màn này, chờ Tiêu Hà trở về phòng, lúc này mới đi ra, đá một chân vào Happy.

“Chết là chết lúc nào, còn đang sống sờ sờ ra đây, chưa đi huấn luyện đi còn ở đây so sánh.”

Happy giờ này cũng khó chịu, khuôn mặt như một con cún 200 cân (100 cân theo cân quốc tế), “Em đã làm gì sai chứ, sao mọi người cứ đối đãi em như đối đãi với tấm da người vậy, em còn nhỏ bé như vậy, thế giới vì sao lại muốn thương tổn nhau cơ chứ……”

Điền Dã căn bản không muốn nghe Happy nhiều lờ, dùng tay bưng kín miệng anh chàng lại, “Anh đây rất muốn đẩy chú mày từ tầng hai xuống dưới đấy.”

Tiêu Hà trở lại phòng, việc đầu tiên là cởϊ áσ khoác xuống, sau đó cầm lấy di động hỏi Tống Dịch.

syiiii: Đã đến sân bay, còn nửa giờ mới đăng ký

syiiii: Vừa rồi lên Weibo có rất nhiều ảnh chụp của em đó

Rất nhanh sau đó, Tiêu Hà nhận được rất nhiều hình ảnh do Tống Dịch gửi, đều là những bức ảnh chụp riêng cậu ở Triển Tử, cuối cùng có một tấm là ảnh chung của hai người bọn họ.

Tiêu Hà chỉ click mở tấm kia, nhìn chăm chú 30 giây, sao đó ấn lưu ảnh.

Hai người hàn huyên một hồi, lúc Tống Dịch chuẩn bị lên máy bay, trước khi tắt máy còn gửi cho cậu một liên kết, bảo cậu nhất định phải xem.

Tiêu Hà do dự một hồi, vẫn click mở liên kết kia, hiện lên màn hình là giao diện của một trang web chuyên upload video.

Sau khi xem tiêu đề, cậu cảm thấy chuyện không quá đơn giản.

【 Tiêu Hà / Tống Dịch 】 Triển Tử Game edit/cut video, hai người họ thật ngọt quá! Tui yêu bọn họ cả đời!

Tiêu Hà bật mở video, nháy mắt có hàng loạt làn đạn đủ các màu bắn ra.

—— a a a a a a, gửi tim cho thớt! Nhanh như vậy mà đã có video rồi!

—— thankyou thớt đã edit video! Toàn hình ảnh thần tiên không ạ! Độ ngọt 100%! Tui vĩnh viễn rơi trong bể tình cặp đôi của A Dịch rồi

—— ba năm đợi không có trận mưa, hôm nay rót cuộc đợi được một ngày ngọt sâu răng của Hà Thần và A Dịch rồi

—— nặng lượng tràn bờ đê! Xin các đồng chí hãy cung cấp khăn giấy để kịp thời lau máu mũi!

Tiêu Hà nhìn một rừng làn đạn, hoàn toàn nhìn không nhìn thấy nội dung, cậu lại không biết tắt đi, chỉ có thể tua đi một đoạn, rốt cuộc sau khi tắt đi mới nhìn rõ hình ảnh.

Vừa nhìn là biết video đã qua xử lý, video được cắt ghép thành một cốt truyện, từ lúc cậu xếp hàng đến lúc đứng đối diện Tống Dịch, rồi cả video hai người đứng ở Triển Đài đưa mắt nhìn nhau, thêm hiệu ứng slowmotion, dễ dàng nhìn thấy biểu cảm hai người, cảm xúc ở trong mắt hiển lộ rõ ràng trong từng giây.

Đoạn sau được edit cũng rất đúng chỗ, đến đoạn hai người họ lần đầu ôm nhau, Tống Dịch kéo cậu đi tìm máy vặn trứng rồi khung hình chuyển đến hai bàn tay đang nắm chặt của họ.

Tới chỗ máy vặn trứng, cùng lúc ấy âm thanh cũng thay đổi BGM cho thật cao trào, hình ảnh hôn môi kéo dài mấy giây tả kĩ càng, có thể là cắt từ video khác, thế nhưng không có gì làm lỗi video cả, ngược lại nó như đánh sâu vào cảm xúc người xem.

Toàn bộ video này có thể nói là đã diễn tả lại cả một buổi sáng của họ, đến cuối video cũng không thấy cảnh Tiêu Hà đưa đồng phục cho Tống Dịch, tuy rằng Tiêu Hà vẫn luôn không thích bị người khác đưa ra bàn luận và xuất hiện ở video, nhưng cũng không thể thừa nhận là đã xem xét rất kĩ rồi.

Dù sao cũng sẽ không có lần sau, cứ để cho bọn họ vui vẻ đi.

Quan trọng nhất chính là, Tống Dịch xem video cũng có vẻ rất vui, từ từ ngữ và giọng của anh lúc nói chuyện cũng dễ đoán, hẳn là rất vui mừng rồi.

Tiêu Hà xem xong video thì thu dọn quần áo đi tắm, sau đó trở lại phòng ngủ một giấc.

Lúc dậy thì cũng là lúc có cơm chiều, Tiêu Hà vừa ăn vừa xem Tống Dịch nhắn tin, anh đã về tới phòng làm việc, buổi tối còn có công việc nên không thể cùng nhau chơi game.

Trừ mọi thứ ra, cậu bắt đầu nghĩ.

Cậu bắt đầu cảm thấy chuyện gặp mặt này thật sự rất thần kỳ, tuy rằng không phải thời thời khắc khắc đều tâm sự và chơi game cùng nhau.

Sau khi gặp mặt nhau, cậu bắt đầu cảm thấy những gì trước đó có thể coi như một bộ phận nhỏ trong tình yêu, cậu đến bây giờ còn có thể nhớ lại độ ấm bàn tay của Tống Dịch và cả cảm giác trên môi.

Khuôn mặt anh trước đó chỉ hiện qua màn hình, giờ chân chân thật thật hiện rõ trước mắt cậu.

Cho nên cậu đã hiểu hơn những lời của Tống Dịch, chỉ là những lời này với cậu để mà nói thì thật không nên lời, nhưng cậu có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác của Tống Dịch, bởi vì cậu cũng có loại cảm xúc tương tự.

Buổi tối phát trực tiếp, nhiều người ở làn đạn xoát hỏi rất kỳ quái, nhìn mà không hiểu.

—— không phải chứ? Hôm nay cũng phát sóng trực tiếp? Hà Thần lãng mạn offline rồi sao?

—— loại ngày lành như hôm nay không phải nên cùng mỹ âm ngọt ngào của A Dịch trải qua à?

—— không phải là làm cái việc tăng mức độ tình cảm của đàn ông đó chứ?

Cậu hoàn toàn không hiểu ý của họ, vừa lúc cảm thấy khó hiểu thì có mấy làn đạn xuất hiện.

—— các chị em thanh tỉnh một chút! Video còn không xem sao?! Không biết tự giác đi xem! Đều đi xem hết cho tui!

—— đúng đúng đúng! Chưa xem thì mau xem hộ cái! Lên F trạm search Tiêu Hà là ra liền!

—— tuy rằng tui hiểu lý do mọi người kích động! Nhưng mà! Các chị em à! Cuối ngày là Hà Thần đi xe cùng với đội ngũ đó! Hơn nữa A Dịch là cùng một nhóm các đại đại khác rời Triển Tử! Mấy người hiểu ý tui chứ!

—— nói cách khác thì bọn họ không ở bên nhau sao?!!

—— theo tôi biết, A Dịch làm việc ở H thị, Hà Thần có căn cứ ở thành phố S, tuy rằng hai nơi này cách xa nhau không xa, nhưng lúc lái xe thì cũng 3 tiếng mới đến đó

—— Hà Thần hiện tại có thể phát sóng trực tiếp, mà A Dịch lại không xuất hiện, có thể chứng minh, hai người bọn họ hiện tại không ở cùng nhau, cho nên mong mọi người bớt ảo tưởng! Bình tĩnh xem Hà Thần phát sóng trực tiếp!

—— báo cáo đội trưởng! Tui dừng không được! Lần đầu thấy hai người họ ở chung một khung ảnh làm tui nhịn không nổi! Trái tim như đang bị điện giật!

—— mong mấy ông bà lý trí chút! Về vấn đề khác thì lên Weibo mà xoát siêu thoại đi, giờ thì ngồi an ổn xem phát sóng trực tiếp!

Tiêu Hà thấy hoa mắt quá vội tắt đi, mở game nói với họ, “Tống Dịch tối nay có việc, hôm nay chơi với Happy.”

Đúng vậy, lúc ăn cơm Happy bị cả đoàn đội diss đến mức không dám ngẩng đầu, từ thái độ đến chuyện tiêu chảy rồi việc phát huy của anh chàng đều bị toàn đội cùng huấn luyện viên và giám đốc tàn nhẫn phê phán một trận, vì thế Điền Dã quyết định phải để cho anh chàng trải qua một chút tuyệt vọng của cuộc đời.

Liền nói Tiêu Hà tối nay phát sóng trực tiếp thì đưa Happy theo, giáo dục lại anh chàng thật tốt, đề nghị được toàn đội tán đồng.

Vừa lúc Tiêu Hà nghe Tống Dịch nói buổi tối có việc, nhớ đến việc Happy làm hôm nay, cảm thấy xác thật là cần phải đưa ra dạy bằng mấy đòn hiểm, vì thế liền đáp ứng ngay.

Giờ phút này Happy đã trong YY cá nhân của Tiêu Hà ngồi an ổn.

Tiêu Hà để đen màn hình, không cho ai nhìn thấy hình ảnh, nhập vào YY của mình rồi mới mở hình ảnh ra.

“Vào team.” Tiêu Hà lạnh lùng ném ra hai chữ cho Happy.

Happy cũng thật sự khó chịu, sau khi vào liền sám hối với Tiêu Hà, không rảnh lo phòng phát sóng trực tiếp có mấy ngàn vạn người xem, anh chàng chỉ muốn được phát bùa bình an, “Hà Thần tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi, từ lúc bắt đầu tớ liền không nên tham ăn, tớ nếu không tham ăn thì sẽ không tiêu chảy, tớ nếu không tiêu chảy thì sẽ không khiến cậu bại lộ, thi đấu cũng không đến mức chẳng phát huy được tẹo nào, tớ trở về cũng không nên ngứa đòn như vậy, tớ thật sự biết sai rồi, có thể đừng công khai xử tội không, thầy Tống đâu rồi! Ảnh hôm nay đi đâu! Có thể xuất hiện đột ngột cứu tớ không!”

Tiêu Hà đã bắt đầu chơi, cười lạnh một tiếng, “Lão Thiên Vương cũng cứu không nổi cậu.”

—— thật xin lỗi Happy, Ngọc Hoàng đại đế tôi đây hôm nay cũng xin bất lực, cho dù anh có gọi ba ba cũng không được nữa rồi

—— xin lỗi Happy, Nguyên Thủy Thiên Tôn tôi đây hôm nay cũng xin bất lực, cho dù anh có gọi tôi là ông nội thì cũng không được đâu

—— xin lỗi Happy, Như Lai phật tổ tui hôm nay xin bất lực, cho dù anh có gọi tui là tổ tông cũng không được nữa đâu

—— nhường đường một chút, nhường đường một chút, lão Thiên Vương tui tuy rằng tới, nhưng Happy hôm nay cũng sợ là chạy đằng trời.

—— ha ha ha ha ha ha ha, hôm nay rất ngứa đòn nha! Cũng cùng chín năm học bắt buộc, mấy người vì sao lại ưu tú vậy nè!

—— nói thật, tôi muốn tiếp tục buổi dạy dỗ này, mấy ông bà khả năng là không thấy hiện trường, kết cục là do đồ ăn của Happy, thao tác thật sự cay mắt, bốn bỏ năm lên cũng có thể xuống đất thành hộp!

Happy biết mình hôm nay sợ là trốn không thoát buổi dạy dỗ này, chỉ có thể tận lực nặn lại mặt mũi cho mình.

“Ông anh à, tớ tiếp nhận dạy bảo, nhưng chờ lát nữa có thể đừng mắng không?”

Tiêu Hà sau khi vào game liền trở nên lãnh khốc, “Ồ? Là ai cho cậu dũng khí đưa điều kiện ra với tớ?”

—— ha ha ha ha ha ha ha, tui biết! Là Lương Tĩnh Như*!

*: Lương Tĩnh Như là người thể hiện bài hát “Dũng khí”

—— Happy sợ là rời xa Hà Thần mấy tháng nay đã sớm quên Hà Thần là người thế nào rồi?

—— anh ta trong game cũng dám bắn chết bạn trai đó, ông định đưa ra điều kiện gì vậy?

—— đừng nói Hà Thần chưa kịp đυ.ng đao thì ông bay luôn rồi nhé?

Happy hoàn toàn nhận mệnh ngậm miệng lại, anh chàng sợ nói thêm gì rồi lát lại phát huy không tốt, vậy thì không đơn giản là chỉ mắng hai câu thôi đâu.

Hoàn chương 35