Tay phải của Tiêu Hà tuy rằng không quá lạc quan, nhưng cũng may là chưa vượt qua khỏi phạm vi khống chế của Hạng Lập, Hạng Lập dặn dò cậu rất nhiều, không được mạo hiểm đâm đầu vào việc không nên, niệm kinh với cậu hơn nửa giờ, cuối cùng vẫn quyết định cuối tuần sẽ đến đây 2 lần, phòng ngừa cậu thanh niên này sẽ tính bài gì đó với mình.
“Ít nhất trong vòng 3 ngày không thể chơi game! Nhưng cậu tốt nhất một tuần đừng đυ.ng vào máy tính cho tôi, thế giới ngoài kia đẹp như vậy, ra ngoài đó tham quan đi, đi ra ngoài kia một chút, dù sao thì cũng xuất ngũ rồi, bốn năm thống trị PUBG cũng cần có thần thoại mới, đưa cơ hội chinh phạt cho người trẻ tuổi đi, kịch bản của cậu bây giờ là an ổn mà yêu đương luyến ái, tôi cũng không nói nhiều nữa, một tuần này cậu còn dùng tay phải chơi game thì chúng ta gặp nhau ở bệnh viện.”
Hạng Lập vừa dọn đồ vừa lải nhải, nhiều khi anh nghĩ, có nên đưa cho Tiêu Hà một thiết bị âm thanh hay không, cưỡng chế cậu phải nghe những lời này mỗi ngày, để ngừa cậu coi nó là gió thoảng bên tai, thế nhưng lại nhớ sự an toàn của bản thân, anh đành từ bỏ.
Hạng Lập đi rồi, Tiêu Hà đến phòng huấn luyện nhìn thoáng qua, khuôn mặt của vài người rất nghiêm túc, Happy thì nghiêm túc đến mức vượt ngưỡng bình thường, không hề giống anh chàng hằng ngày.
Nhìn biểu cảm của họ, bọn họ hẳn là biết trạng thái trước mắt của mình, vì thế Tiêu Hà lại thả tâm lại.
Tống Dịch 7 giờ lại gửi tin nhắn đến cho cậu, nhưng di động của cậu ở trong phòng, người thì đang ở tầng một được Hạng Lập kiểm tra và lải nhải không ngừng.
Tống Dịch thấy cậu không trả lời liền gọi đến ba cuộc trò chuyện video, thế nhưng vẫn không ai tiếp, anh lại bắt đầu làm màu.
Syiiii: A Hà! Vì sao không để ý đến anh! Vì sao không nhận video!
Syiiii: hư hư hư, A Hà em không cần tiểu khả ái của em nữa à!
Syiiii: sao ngay cả trực tiếp cũng không phát nữa vậy! Em có khác cún con không!
Tống Dịch gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, một khắc kia khi nhìn thấy tin nhắn, Tiêu Hà đột ngột cảm thấy da đầu tê dại, vừa rồi Hạng Lập vừa niệm kinh bên cạnh, giờ lại đến Tống Dịch kêu nha nha hơn mười tin liền, cậu hiện giờ có chút muốn gϊếŧ người.
Tiêu Hà nhanh chóng gọi video lại cho Tống Dịch, người bên kia nhận lấy sau 1 giây reo chuông.
Tiêu Hà nhanh chóng đoạt lấy quyền mở miệng trước Tống Dịch, “Ngậm cái miệng lại, trước hết nghe em nói.”
Tống Dịch vừa định mở miệng lại chậm rãi ngậm lại, chớp chớp mắt ý bảo cậu nói, xem cậu định nói điều gì.
“Tay em có chút vấn đề,” nói rồi cậu đưa tay đã được dán băng keo cẩn thận lên trước màn hình.
“Mấy ngày nay không thể chơi game, vừa rồi em cùng người điều trị nói về vấn đề này, di động ở trong phòng, không nghe được.” Cậu dùng lời ngắn gọn nhất để nói nguyên nhân cho anh.
Tống Dịch thấy tay cậu như vậy liền bắt đầy lo lắng, “Sao lại băng nhiều băng keo như vậy? Thực sự rất nghiêm trọng sao? Bác sĩ nói như thế nào?”
“Rất nghiêm trọng, cho nên mấy ngày nữa không thể phát sóng trực tiếp chơi game.” Tiêu Hà ăn ngay nói thật.
Tống Dịch hiện một tia đau lòng trong ánh mắt.
“Vậy không cần đánh, thân thể quan trọng hơn mà, thiếu mấy ngày chơi game cũng đâu có sao, phát sóng trực tiếp thì mấy ngày gần đây anh cũng rảnh! Anh có thể thay thế em không?”
Tiêu Hà không biết có thể hay không, thật ra mấy ngày nay không phát cũng chẳng sao, cậu cũng chẳng để bụng đến chuyện tiền nong cho lắm.
“Không sao, mấy ngày nữa không phát cũng không sao cả.”
Tống Dịch lại nói, “Nhưng mà phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều fans đều chờ em mà, bọn họ thích em như vậy, anh thấy họ mỗi ngày đều chờ ở trong phòng phát sóng để xem em đấy.”
Tiêu Hà rất ít chú ý vấn đề này, trong lúc trực tiếp cũng ít khi giao tiếp với fan, cho nên căn bản là không chú ý đến chuyện đó.
Cậu nghĩ nghĩ, “Để em hỏi người phụ trách.”
Tống Dịch nói chờ tin tức của xậu.
Người phụ trách nói về vấn đề này với cậu, trong tình huống bình thường, chỉ cần là không tồn tại việc trộm tài khoản, thì vẫn có thể phát sóng bình thường, nếu phát sóng trực tiếp cậu có thể nói chuyện hoặc là có hỗ động, người xem tiếp nhận thì cậu vẫn là chủ phòng.
Vì thế cậu liền đưa tài khoản và mật khẩu cho Tống Dịch, dạy Tống Dịch sau khi mở phát sóng thì như thế nào, Tống Dịch cứ như vậy thuận nước đẩy thuyền mở phát sóng.
—— oa! Rốt cuộc tới! Hôm nay sao muộn vậy!
—— Hà Thần hôm nay đến trễ! Có thể hát một bài cho bọn tui nghe hơm? Hoặc là lộ mặt cho bọn tui nhìn đi!
—— hy vọng anh mở camera để bồi thường nha! ( siêu đúng lý hợp tình)
“Chào mọi người, buổi tối tốt lành, tôi không phải Hà Thần của các bạn, tôi là tuyệt thế tiểu khả ái của Hà Thần nha.” Tống Dịch bắt đầu chào hỏi người xem, đồng thời đặt điện thoại trên giá, nhằm camera về phía mình để cho Tiêu Hà có thể nhìn thấy.
—— ấu ấu? Tui ảo giác rồi à? Vừa rồi là thầy Tống đúng không?
——?????? Khoan đã, nếu hai người ở bên nhau thì sao còn muốn phát trực tiếp?
—— hai người các anh bị gì vậy? Game này chơi vui lắm hả? Sao không cùng nhau vượt qua một đêm hoàn mĩ đi chứ, một hai phải lên phát sóng chi vậy?
—— chúng ta không đau lòng nữa! Phát đường cho ăn là ngon rồi!
—— oa, tôi phát hiện mấy ông thật là, sao lại thúi ruột vì cuộc sống sinh hoạt của hai người họ chứ
Tống Dịch nhìn làn đạn mà không dừng được, “Ha ha ha ha, thật là đáng yêu, tôi và A Hà hiện tại không ở với nhau, ngày mai tôi còn có việc, tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, mấy ngày nữa tôi sẽ thay A Hà phát sóng trực tiếp, tay của A Hà bị đau lại nên không thể phát sóng được, nhưng mà tôi nhìn mọi người ở trong phòng phát trực tiếp đợi chờ như vậy, không muốn cô phụ ai, cho nên tôi liền thay em ấy phát sóng trực tiếp, hy vọng là mọi người hiểu.”
Tống Dịch nói lời rất dễ nghe về Tiêu Hà, điều này đặc biệt làm các fan cảm thấy cảm động.
——1555555551, Hà Thần thật sự thay đổi nhiều so với trước kia, trước kia cậu ấy không có chuyện hỗ động với fan đâu, chính là kiểu chúng ta không thể với tới thần thánh trên cao ấy, cảm ơn thầy Tống, để Hà Thần của chúng ta trở nên có hơi người hơn.
—— ô ô ô ô ô ô, cảm ơn thầy Tống đã giúp Hà Thần của chúng tui hạ phàm, tui sẽ vĩnh viễn yêu hai người!
—— không phát cũng không sao, thân thể cậu ấy quan trọng hơn, tay bị thương nghiêm trọng thế nào vậy?
—— thầy Tống! Mong anh nhất định phải để ý đến Hà Thần của chúng em đó, bảo cậu ấy nghe lời bác sĩ! Thân thể cậu ấy khoẻ mạnh mới là điều quan trọng!
Khoảnh khắc ấy làn đạn kéo đến nhiều dài dằng dặc, tất cả đều hỏi thăm Tiêu Hà, Tống Dịch cũng trả lời vài cái mình chọn, “Trên tay cậu ấy dán nhiều băng keo lắm, từ cổ tay đến cánh tay, nhìn mà tôi đau lòng, tôi sẽ để ý cậu ấy mà, mọi người yên tâm, hy vọng lúc tôi đi làm việc thì mọi người cũng để ý giúp tôi xem cậu ấy có đăng nhập game không nhé.”
Tiêu Hà có cảm giác như mình bước vào trại giam, “Em là phạm nhân à?”
Tống Dịch nhìn cậu một cái, cười nói, “Đúng rồi đó, ai bảo em trộm tim anh chạy đi mất.”
—— câu này thật đúng là một mũi xuyên tim, gần đây thầy Tống thích mấy lời đường mật này à?
—— ha ha ha ha ha ha ha, phảng phát như nghe được mấy kiểu thổ lộ của 10 năm trước
—— thầy Tống: Tôi là tôi tỏ ý kính trọng người đi trước!
Tiêu Hà thật sự không chịu nổi những lời như vậy, “Anh không thể bình thường chút được à? Đừng có nói mấy lời kì quái vậy nữa, em không thích.”
“Hu hu, A Hà em lại bắt đầu ghét bỏ rồi sao?” Tống Dịch nhìn Tiêu Hà trên màn hình, vẻ mặt rất vô tội và ấm ức.
Lời này Tiêu Hà không biết nói sao, cũng không rõ Tống Dịch vì điều gì lại diễn như vậy, thập phần quyết đoán dời đề tài.
“Lên game đi, để em xem anh sống sót thế nào.”
Tống Dịch nghe lời khởi động game, sau đó cực kì ngạo kiều hừ một tiếng, “Trước khi em đến đây thì bản thân anh trên tuyệt địa đại lục này cũng là đi chơi ngang qua rồi đó? Gặp được em rồi anh đột ngột quỳ xuống, cứ như vậy mà quỳ thôi đấy, em là ma quỷ à? Anh cũng cần mặt mũi chứ đúng không?”
—— ha ha ha ha ha ha ha ha, từ bạn trai phun tào, Hà Thần! Cậu là ma quỷ đúng không!
—— thầy Tống thật là đáng yêu, đúng là nhân gian trân bảo!
—— Hà Thần, hy vọng mấy ngày nữa hãy tự xem lại bản thân mình nha, sao lại bị bạn trai phun tào như vậy chứ! Anh là ma quỷ à!
Tiêu Hà nhìn thấy anh đã vào game, cũng không hiểu trước khi gặp mình thì anh đi chơi ngang qua là như thế nào, “Hôm nay anh dùng ngụy âm thử xem.”
Thanh âm vô cùng lạnh nhạt, thậm chí còn có phần uy hϊếp.
Tống Dịch nhìn Tiêu Hà, lại hừ một tiếng, dùng ngụy âm nói với cậu, “Anh cứ dùng đấy! Em hôm nay đánh anh được chắc? Ma quỷ bị phong ấn rồi!”
Đôi mắt Tiêu Hà nheo thành một đường, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm, “Em nói là trong game.”
Tống Dịch lè lưỡi nhìn màn hình, “Em cho là anh thực sự không dám à?”
Sau đó mở mic game, “Nè nè nè, đồng chí số 2 có nghe thấy không?”
Anh nói bằng giọng thật, nói xong liền buông lỏng ra giọng, nói với Tiêu Hà, “Mình đúng thật sự là không dám mà!”
—— ha ha ha ha ha ha ha, thầy Tống, có thể đừng đúng lý hợp tình nói không dám không, thiếu chút nữa tui nghe thành anh dám đó
—— bọn tui đều sợ là anh dám đấy! Thầy Tống! Đứng lên! Đừng sợ!
——1551, mình cũng muốn có một bạn trai như thầy Tống!
——????? Người chị em, hình như bà chưa tỉnh ngủ đúng không? Mau lấy nướ© ŧıểυ của ai về rửa mặt cho bà ấy tỉnh đi!
—— tút tút tút tút, đã chuẩn bị, xin tổ chức cứ an tâm
Tống Dịch vừa lúc nhìn thấy làn đạn, “Oa, mấy người không thể văn minh hơn tí à, như vậy là không tốt lắm đâu, muốn yêu đương với tôi thì cứ download Giai Điệu Trái Tim về nha, hạ được Quý Vô Ưu là có thể bắt đầu yêu đương rồi!”
Tiêu Hà cũng đặt điện thoại lên giá, “Yêu đương với anh?”
Tống Dịch quay mặt về thực tại vô tội nháy mắt, “Yêu đương với nhân vật anh phối âm, có vấn đề không?”
Tiêu Hà khá vừa lòng với câu trả lời, “Không thành vấn đề.”
—— đúng là quấy rầy rồi, tôi nên ở ngoài phòng phát sóng trực tiếp chứ không phải ở bên trong
—— dục cầu sinh của thầy Tống đúng thật quá mạnh mẽ
—— thầy Tống đúng là giỏi PR! Tui vừa down Giai Điệu Trái Tim rồi, chuẩn bị đến với người yêu do anh phối âm đây
—— trên lầu, Kar98K của Hà Thần đang cảnh cáo!
60 giây chờ rốt cuộc kết thúc, Tống Dịch ngồi trên máy bay mở xem hướng bay, “A Hà! Tiểu khả ái của em đã an toàn ngồi trên máy bay rồi, em xem đường bay như này thì chúng ta nhảy đâu đây?”
Nói xong mở bản đồ, cho Tiêu Hà xem.
Tiêu Hà nhìn lướt qua, nhảy cảng G và trường học thì đúng là lựa chọn tốt, nhưng những nơi này không hề hợp với loại game thủ nhảy xuống đất thành hộp như Tống Dịch.
“Sắp hết đường bay rồi, cứ nhảy đại đi, năm phút đồng hồ nữa xuất hiện máy bay thả thính, anh có thể theo kịp.”
Hoàn chương 37