Hề Mặc thoáng nhìn qua Nguyễn Dạ Sênh đang khoác lên vai phải của mình, trầm mặc một lát, nói: "Cô trước hết thử xem có lên được hay không. Cố gắng nhớ lại, làm theo trình tự tôi nói lúc nãy, chân phải phát lực, nhảy lấy đà."
Nguyễn Dạ Sênh môi mấp máy, ngay lúc Hề Mặc nói đến chữ "Nhảy", vừa dứt lời, chân phải dưới mặt đất điểm điểm mấy cái, hướng phía trên lấy đà, nhảy lên một khoảng không cao không thấp, chỉ có điều khoảng cách này đừng nói là lên đến yên ngựa ngay cả bụng ngựa còn chưa qua được.
"...Chờ một chút." Chân phải Nguyễn Dạ Sênh lần nữa quay trở lại mặt đất. Điều chỉnh trạng thái, nhảy thêm lại mấy lần, vẫn đứng trên đất như cũ. Mặt cô thoáng nghiêng nghiêng qua, không dám nhìn Hề Mặc, tựa hồ cảm thấy xấu hổ.
Nguyễn Dạ Sênh không phải là loại người mà chuyện gì cũng xấu hổ được. Con người khi còn sống thì không có chuyện không vấp phải khó khăn, sóng gió, được suôn sẻ cả đời, cho dù có trưởng thành, có thông minh tới đâu cũng khó tránh khỏi xuất hiện một vài khuyết điểm, gặp phải chuyện mất mặt, lúng túng khó xử. Nhất là Nguyễn Dạ Sênh là một vũ công thường xuyên biểu diễn trên sân khấu, luôn ở trước mặt công chúng, một khi xuất hiện sai sót, chuyện đó cũng không có gì gọi là mất thể diện, cho dù là khán giả có nhìn ra, đến độ mất mặt như thế thì Nguyễn Dạ Sênh cũng không thấy việc gì phải xấu hổ, thoải mái đối diện, cứu giản tình thế, tiếp tục trình diễn, xấu hổ cũng vô dụng, làm sao để hoàn thành tốt mới là chuyện quan trọng nhất.
Không xấu hổ, không ngại ngùng, cả ngày luôn dùng cái bộ dáng yêu tinh dịu dàng, tươi cười, rêu rao khắp nơi, khó tránh làm người khác cảm thấy là mặt dày, thậm chí là chán ghét cô, còn dùng cả từ "không biết thẹn" để diễn tả cô.
Cũng chỉ có Nguyễn Dạ Sênh tự mình biết, đời này những thứ làm cô thấy xấu hổ, những thứ làm cô thấy ngại ngùng lại đặt ngay trái tim cô, mà toàn bộ của nó đều nằm trên người Hề Mặc rồi. Cô cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình thật vất vả mới có cơ hộ theo Hề Mặc học cưỡi ngựa, lại khẩn trương, sợ hãi thành như vậy, nhảy nhiều lần cũng chỉ nhảy tới bụng ngựa.
Nguyễn Dạ Sênh vẫn giữ nguyên tư thế chân trái giẫm trên bàn đạp, tay phải khoác lên vai của Hề Mặc, tĩnh lặng, trên mặt mới khó khăn nở ra một nụ cười, trấn định nói: "Chờ thêm một chút."
Học vũ đạo nhiều năm như vậy, chân tay của bản thân rất cân đối và linh hoạt, cho tới bây giờ cô vô cùng tự tin, ở trên sân khấu cho dù có cao bao nhiêu thì nhảy lên để trình diễn như là ăn cơm bữa. Hôm nay, tuy không sử dụng thân thể của mình, vốn vẫn còn đang rất tự tin, ai ngờ giờ phút này lại bị Hề Mặc nhìn thấy cái bộ dạng sợ đến cả một con ngựa nhảy lên cũng không được, thật sự là quá mất mặt.
Bị những người khác nhìn thấy cũng chẳng có gì.
Hết lần này tới lần khác người chứng kiến đều là Hề Mặc
Nguyễn Dạ Sênh quẫn bách nhưng không muốn để Hề Mặc phát hiện, cần phải che dấu trong vui vẻ. Cô lúc này nhìn chằm chằm vào Hề Mặc, có lẽ nhìn như vậy mới có thể để cô che dấu, thản nhiên hơn một ít, nói: "Cô có phải cảm thấy tôi quá vô dụng không, nhiều lần như vậy ngay cả lưng ngựa cũng không lên được, cô không còn hứng thú dạy tôi rồi hả?"
Hề Mặc nhìn cô vài lần, cũng không biết có vấn đề gì, bình tĩnh nói: "Mới học khó tránh khỏi không quen, rất bình thường."
Nguyễn Dạ Sênh mới vừa rồi còn che dấu chật vật trong thản nhiên, lúc này là thực sự thản nhiên, cười nói: "Cho nên cô đối với tôi vẫn còn hứng thú ?"
Hề Mặc: "..."
"Cô có phát hiện hay không, mỗi lần cô nói chuyện trọng tâm đều đổ dồn về hai chữ." Ánh mắt Hề Mặc nhẹ nhàng lướt lướt qua cô, căng lấy thần sắc: "Cô bỏ sót một chữ 'dạy' rồi, làm ơn bổ sung, lặp lại lần nữa."
"Tôi không có ah." Nguyễn Dạ Sênh càng thản nhiên: "Tôi vừa rồi rõ ràng là nói đúng " Cho nên cô đối với dạy tôi vẫn còn hứng thú", không có bỏ sót chữ 'dạy'. Có thể là cô muốn nghe tôi nói như vậy nên tự động không để ý đến nó."
Nếu như đổi lại là trước kia, Hề Mặc sẽ bị Nguyễn Dạ Sênh làm cho gân xanh ở thái dương như sắp vỡ ra, nhưng lần này thì không, thần sắc nhìn về phía trước trái lại còn 'thản nhiên' hơn Nguyễn Dạ Sênh, đôi mắt nhìn đến Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh bị nhì như vậy trong lòng không biết rõ ngọn nguồn. Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cô gần đây phát hiện, về sau, một khi Hề Mặc bị cô làm nghẹn lời thì không giống như trước táo bạo, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trưng ra bộ dáng kiêu căng càng ngày càng ít, đối mặt với cô, Hề Mặc ngày càng thong dong, có khi sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, có khi lại rất yên tĩnh, thậm chí có lúc làm cho Nguyễn Dạ Sênh đắn đo, không yên. Cô không biết Hề Mặc đến cùng là suy nghĩ cái gì.
Cô không phải là chưa từng suy đoán, chỉ là đoán tới đoán lui lại sợ mình đoán sai, dứt khoát không muốn đoán nữa.
Hề Mặc đột nhiên hỏi Nguyễn Dạ Sênh: "Cô tin tưởng bản thân mình?"
"Đương nhiên."
Hề Mặc lại hỏi: "Vậy cô tin tưởng tôi sao?"
Nguyễn Dạ Sênh dừng lại.
Đáp án của cô đương nhiên cũng là "Đương nhiên". Đương nhiên đến không có một tia do dự.Chỉ là cô không nghĩ tới là Hề Mặc đột nhiên hỏi cô như vậy, cho nên lúc này mới ngừng lại một giây.
"Tôi tin tưởng cô." Nguyễn Dạ Sênh nói.
Cô kỳ thật có chút hối hận là mình không trả lời ngay lập tức, lời này nói muộn đi vài giây, giống như thế nào cũng không có can đảm mà trả lời ngay lập tức được.
Hề Mặc ngữ khí nhẹ hơn một ít: "Nguyên nhân căn bản là cô có gánh nặng tâm lí đối với cưỡi ngựa, trong lòng sợ ngã, thân thể khó tránh khỏi không theo kịp, phần lớn những người mới bắt đầu cưỡi ngựa đều cảm thấy sợ, ngựa đối với họ như có một ít nguy hiểm, cho nên cô không cần cảm thấy có cái gì."
Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng: "Vậy cô lúc mới học cưỡi ngựa, sợ sao?"
Hề Mặc thoạt nhìn có chút do dự, mới nói : "Cũng sợ đấy."
Loại do dự này không rõ ràng, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện, chỉ là do Nguyễn Dạ Sênh đã quá quen thuộc, xùy~~ một tiếng, nở nụ cười: "Cô nói dối để dỗ dành tôi sao?"
"Cứ coi như là tôi an ủi cô đi." Hề Mặc bị Nguyễn Dạ Sênh chọc phá, trong ánh mắt có chút phập phồng, gợn sóng: "Tôi thừa nhận là lúc trước không cảm thấy sợ."
Lúc này, Nguyễn Dạ Sênh không nói tiếp, trong ánh mắt nghẹn lấy như muốn cười, cô không có biện pháp xem chuyện này là coi như gì gì đó, căn bản đó chính là dỗ dành, mà dù sao cô nghĩ như vậy Hề Mặc cũng không biết, không thể xen vào đấy.
(~~~Giải thích cho những ai thấy không hiểu: Nguyễn Dạ Sênh nghĩ là Hề Mặc đang dỗ dành cô chứ không phải là an ủi... là vậy đấy :] )
Hề Mặc phảng phất như đọc được nội tâm của Nguyễn Dạ Sênh, nàng nhìn thấy trong mắt Nguyễn Dạ Sênh vui vẻ, nói: "Cô thật sự là cảm thấy chuyện này chính là cái kia a."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Hề Mặc nhớ đến lúc trước cưỡi ngựa, nói: "Tóm lại thì lúc cô lên ngựa không nên khẩn trương, cũng không nên sợ hãi, cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ nghĩ đến là cô sẽ lên được. Tôi cam đoan sẽ không để cô té xuống, cô đã nói là tin tưởng tôi, tôi cũng hy vọng cô tin tưởng tôi làm được, nếu không, tôi sẽ không cam đoan với cô."
Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy âm áp, không nói thêm gì nữa, quyết định thử lại thêm một lần.
Đã thất bại, Nguyễn Dạ Sênh cẩn thận từng li tưng tí liếc qua Hề Mặc. Hề Mặc nhìn đầu vai của mình nói một phen: "Nếu như cô không quen chống yên ngựa , lát nữa lúc nhảy lên có thể chống lên vai của tôi mượn lực, nhưng tay trái thời thời khắc khắc phải nắm chặt lấy dây cương."
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Nói như vậy, bả vai cô không phải sẽ đau sao?"
"Thật ra, để lên được ngựa mấu chốt chính là mượn lực, cầm lấy dây cương cùng lúc đó chân phải phải nhảy lấy đà, hai lực này rất quan trọng. Nếu như cô nhảy lên động tác liên tục, đem lực tay và chân đặt lên hai phương diện này, như vậy dù cho lúc đầu tay phải cô đang đặt lên vai tôi để mượn lực cũng không phải là rất đau."
Hề Mặc nói đến đây, lời nói xoay chuyển: "Nhưng nếu cô không lên được, đó chính là không bắt được trọng tâm để mượn lực, bờ vai của tôi đương nhiên sẽ rất dễ đau."
Nguyễn Dạ Sênh sợ làm nàng bị thương, nghe xong như vậy, liên tục nói lời cự tuyệt: "Tôi đây sẽ không đặt lên vai cô."
"Không được." Hề Mặc nghiêm túc nói: "Phải đặt."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Hề Mặc nói xong cũng có ý bảo Nguyễn Dạ Sênh lên ngựa, Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy biểu hiện như vậy của nàng, biết rõ không lên ngựa là không thể nào, không đặt lên vai nàng là không được, cũng biết Hề Mặc lợi dụng bờ vai của mình để làm khó cô, để cô phải thật sự quyết tâm, tự nhiên mà tận lực nắm giữ phương pháp một cách chính xác.
Đã bắt buộc phải làm, vì để bả vai Hề Mặc có được chút ít thoải mái, cô cũng chỉ có thể bằng bất cứ giá nào phải thực hiện liên tục. Nhưng thật đây đúng là lần đầu cô cưỡi ngựa, động tác lên ngựa phải liên tục khó tránh khỏi có chỗ không đúng, cũng may là không có điều gì ngoài ý muốn, cũng đành phải lên được ngựa, tránh để leo lên một nửa lại làm gánh nặng cho Hề Mặc.
Bằng bất cứ giá nào, như vậy cũng có thế leo lên được, là có tận lực nhưng chỉ vô tình làm cho trọng tâm rơi vào dây cương và chân phải nhảy lên . Hề Mặc tự nhiên cũng có thể cảm nhận được bả vai của mình chịu lực cũng không mạnh, sắc mặt thoạt nhìn nhu hòa hơn rất nhiều, nói: "Thử lại lần nữa xuống ngựa."
Lúc xuống ngựa Nguyễn Dạ Sênh bị va vào đầu, nhưng đến cùng vẫn xuống được, Hề Mặc nói: "Luyện tập nhiều lần nữa, rất nhanh sẽ quen."
Nguyễn Dạ Sênh được Hề Mặc chỉ dạy lên xuống ngựa, cô cũng học thêm được nhiều, thời gian dần qua luyện tập cũng quen dần, lá gan tự nhiên cũng lớn hơn rất nhiều. Cách mượn lực về sau, Nguyễn Dạ Sênh cũng không đặt tay lên vai Hề Mặc nữa, muốn chống lên yên ngựa. Chỉ là tiếp theo đang gần lên thì dừng lại, cái dừng lại này rất dễ sẽ để việc lên ngựa bị thất bại, Hề Mặc tranh thủ thời gian đi lên hai bước, một tay nâng bờ mông ယ của Nguyễn Dạ Sênh, một tay vịn eo của cô, muốn nâng cô lên.
Nguyễn Dạ Sênh đương nhiên là không có phòng bị, bị nàng chạm vào một phát, lại còn chạm vào vị trí nhạy cảm như thế, lập tức như sét đánh mà không kịp bưng tai, nhảy nhanh lên ngựa, thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa.
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Một người đứng trên mặt đất, một người ngồi trên lưng ngựa, hai người nhìn nhau.
Thật lâu, Hề Mặc nói: "Cô trốn tránh cái gì?"
Nguyễn Dạ Sênh lúc này như trong mộng bừng tỉnh, từ phía trên nhìn xuống, trong mắt dịu dàng, lấp lánh ánh nước, bộ dáng câu người, cũng hỏi: "Cô sờ tôi ở đâu?"
Hề Mặc ngậm một ngụm máu thiếu chút nữa phun ra: "Không phải sờ, chỉ là vịn."
Nguyễn Dạ Sênh ra vẻ thẹn thùng: "Vịn, bốn bỏ năm lên là sờ soạng"
Quen biết cũng đã nhiều năm như vậy, Hề Mặc đương nhiên biết rõ là cô thích đùa dai, trước sau như một giả vờ giả vịt, loại giả vờ giả vịt này đều là nói mấy lời ma quỷ, chẳng hay ho gì, vì vậy Hề Mặc cười lạnh phản bác một câu: "Cô nói ăn khớp đến như vậy, sờ, lại còn bốn bỏ năm lên là nằm mơ à?"
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Hề Mặc: "..."
*Bốn bỏ năm lên: [Tứ xá ngũ nhập]: là làm tròn một con số hoặc là đại khái, khái quát một ý nghĩa, kết quả nào đó.
Một bầu không khí hết sức khó xử.
Hề Mặc trong cảm giác xấu hổ này có chút khô nóng, ngày mùa thu là khô ráo đấy, nhưng gió thu đưa tiễn khá thoải mái và thoáng mát, không đến mức quá nóng, cũng không biết cái nhiệt độ nóng bức này là từ trong xó nào chui lên nữa.
"Hiện tại đã biết thế nào lên ngựa rồi hả?" Hề Mặc nghiêng đi ánh mắt, tựa như không biết phải nhìn về hướng nào, cúi đầu nhìn mặt đất, dừng một chút, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi.
"Không khác biệt lắm." Nhưng Nguyễn Dạ Sênh vẫn không dời ánh mắt, ngồi trên ngựa nhìn xem Hề Mặc, vui vẻ, khóe mắt cong lên: "Trên mặt đất có cái gì sao?"
Hề Mặc thuận miệng trả lời: "Có con kiến."
Ánh mặt trời trong suốt, Nguyễn Dạ Sênh ngồi trên ngựa, cái bóng của cô dung hợp cùng bóng của con ngựa cùng một chỗ, lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ lại một chút ánh mắt vừa rồi của Hề Mặc, còn có ánh mắt nàng nhìn trên mặt đất theo phương hướng đó, vốn đang là sững sờ, đôi môi cô vẽ ra một đường cong.
"Bây giờ tôi dạy cho cô làm thế nào để điều khiển được ngựa. Muốn điều khiển được ngựa, phải dựa vào động tác của chính cô để ra lệnh cho nó, quan trọng nhất là chân phát lực thế nào, ví dụ như chân kẹp nhẹ vào bụng ngựa, ngựa sẽ đi lên phía trước. Tóm lại phần lưng, mông, đùi, bắp chân, vân vân, toàn thân phải phối hợp cân đối,...đương nhiên phải làm cho mình và ngựa tìm được một tiết tấu phù hợp, ngựa sẽ nhạy cảm để cảm giác được động tác của cô, căn cứ vào động tác ra lệnh của cơ thể cô nó sẽ có phản ứng tương đồng, Nếu như động tác của cô biên độ quá lớn, hoặc vô cùng khẩn trương, ngựa là loài rất thông minh, nó có thể thông qua những điều này mà đoán được cô là người cưỡi ngựa không thành thục, như vậy nó sẽ không nghe lời cô, thậm chí sẽ khi dễ cô..." Hề Mặc ôm cánh tay, thần sắc nghiêm túc nói một hồi đạo lý lớn, thời gian dần qua lại phát hiện Nguyễn Dạ Sênh nhìn chằm chằm lên cái bóng của mình trên mặt đất cười đến có chút vi diệu, lập tức ngừng lại, nói ra: "Tập trung, nhìn loạn cái gì vậy?"
Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh theo cái bóng của Hề Mặc nhìn trở lại, tranh thủ nói: "Tôi xin lỗi, tôi đang nhìn con kiến."
Hề Mặc: "..."
"Tôi không tập trung rồi, là tôi không đúng, về sau tôi nhất định tỉ mỉ nghe, một chữ cũng không bỏ sót."
Bộ dáng Nguyễn Dạ Sênh nhận lỗi quả thực là thuần thục từ tận sâu bên trong, Hề Mặc chỉ cảm thấy mí mắt mình run lên, mặt băng bó, cũng không thèm nói chuyện, chính mình đi đến lấy dây điều mã ở trước miệng ngựa.
"Bắt đầu đi, lát nữa phải làm theo lời tôi nói." Hề Mặc cầm lấy dây điều mã, đang muốn đi lên phía trước, suy nghĩ một lát, quay đầu lại nói: "Tôi luôn luôn giữ ở phía trước, cô không cần lo lắng."
Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu.
Hề Mặc cầm lấy dây điều mã ở phía trước dẫn ngựa, ngựa nghe theo mệnh lệnh của Hề Mặc, chậm rãi nghe theo chỉ thị của Hề Mặc đi dọc lên phía trước, Nguyễn Dạ Sênh ở trong cái chậm chạp đi đi lại lại này thích ứng dần với cảm giác cưỡi ngựa, nhờ chỉ dạy của Hề Mặc, tư thế cùng động tác luyện tập đã quen dần.
Thời gian phảng phất, mọi thứ trong giờ phút này càng chậm chạp.
Nguyễn Dạ Sênh hy vọng, nó có thể chậm như vậy mãi thì tốt rồi.
Huấn luyện cho đến trưa mới xong một giai đoạn, lát sau, hai người nghỉ ngơi trong phòng tiếp khách, ăn cơm trưa. Huấn luyện tiêu hao sức lực rất nhiều, bụng Nguyễn Dạ Sênh đã sớm đói đến kêu vang, lúc nhân viên đem thức ăn lên cô ngồi lại ngay ngắn, tư thái ưu nhã uống một ngụm rượu đỏ, ánh mắt mong đợi nghiêng nghiêng nhìn xem, nhìn thấy nhân viên đi xa, lúc này cô lập tức cầm lấy chiếc đũa.
Chỉ là chiếc đũa trên bàn ăn vừa cầm lên trên không, giơ con mắt lên liếc nhìn về phía Hề Mặc đang ngồi đối diện rồi ngừng lại.
Hề Mặc khóe miệng như có như không câu lên, sắc mặt thì vẫn trước sau như một bưng ra, nói: "Cứ tùy tiện ăn. Đầu bếp ở đây đều là ba tôi tuyển đấy, hương vị rất tốt."
"Không phải cô nói tôi phải chú ý ăn uống điều độ, tránh ảnh hưởng đến thân hình của cô?"
Hề Mặc cười lanh: "Dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, tôi còn có thể trong đợi gì vào mình nữa?"
"Đó chính là cô nói."
"Tôi nói."
Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng phối hợp, trong ánh mắt vũ mị như xuất ra ý nghĩ xấu xa: "Vậy tôi còn muốn ăn chân gà nướng than, tương giò, socola kem cầu, mousse trà xanh." (~~~Đây là mousse trà xanh, còn socola kem cầu gì đấy thứ lỗi cho tại hạ tìm hoài không lượcccc.)
Đây chính là những món ăn có thể trực tiếp gϊếŧ những người vốn xem vóc dáng là tính mạng, Hề Mặc yên lặng: "Có thể. Nhưng chỉ có thể là lúc này. Cô nói với nhân viên đi, chân gà nướng than cùng tương giò phòng bếp chắc có thể làm, nhưng bọn họ bình thường cũng không làm loại đồ ăn này, tôi không biết là có thể làm được hay không, còn socola kem cầu và mousse trà xanh hôm nay nhất định là không có chuẩn bị, cô có thể đổi đồ ngọt khác."
Nguyễn Dạ Sênh vốn không có ý định thật sự ăn chúng, chỉ là đùa vui mà thôi, không ngờ Hề Mặc lại đồng ý với cô, hưng phấn nhưng cũng có chút áy náy, nói: "...Vậy là được rồi."
"Tại sao lại không muốn ăn rồi?"
Nguyễn Dạ Sênh thuận miệng bịa chuyện: "Tôi là không thể ăn. Cô ngẫm lại đi, đợi lát nữa một mâm lớn tương giò bưng ra, bị cẩu tử nhìn thấy, ngày mai sẽ có tin 'Đáng sợ! Minh tinh Hề Mặc không để ý hình tượng, gặm đi gặm lại tương giò!' loại tương giò ẩm thực phóng đãng này so với khí chất của cô không hợp. Nó tương tự như cô mặc một bộ trang phục dạ hội cao cấp được thiết kế riêng, đeo đầy trang sức quý báu nhưng lại ngồi xổm trên đường lớn gặm giò, cô cảm thấy có thể chấp nhận sao?"
Hề Mặc tưởng tượng đại khái một chút bộ dạng kia, sắc mặt lập tức như bị sét đánh trúng trầm xuống, chậm rãi lắc đầu.
Nguyễn Dạ Sênh nghẹn cười.
"Nhưng mà ở đây không có cẩu tử." Hề Mặc nói: "Tôi nói rồi, bọn họ không vào được. Cô thích ăn tương giò sao?"
"Thích đấy, nhưng tôi vẫn còn muốn nhảy múa, phải giữ thân hình, nhất là sau này trở thành diễn viên, thức ăn yêu thích ngày càng phải nghiêm ngặt, loại này là không thể ăn rồi." Nguyễn Dạ Sênh vốn ánh mắt đang sáng ngời sau đó ảm đạm đi không ít: "Mẹ của tôi làm tương giờ rất ngon."
Hề Mặt không nói chuyện, cúi đầu gắp lấy một bông cải, chậm rãi nhai thật lâu.
Nguyễn Dạ Sênh không nói thói quen ăn uống của cô, cũng bắt đầu ăn từ đĩa rau, lát sau, cô nhìn thấy Hề Mặc ngẩng đầu lên, như chần chừ hồi lâu mới hạ quyết tâm nhìn sang.
"Tương giò, thật sự ăn rất ngon sao?" Hề Mặc thần sắc phức tạp.
Một thời gian ngắn sau đó, một đĩa lớn tương giờ bóng loáng ngang dọc trong mâm, khí thế rộng rãi chiếm cứ vị trí trung tâm. Hai hình tượng đối lập, tựa như bên cạnh quý phi Tây Thi, là Lí Quì, Trương Phi.
*Tây Thi: Tây Thi (còn gọi là Tây Tử (西子), là một đại mỹ nhân trứ danh thời kì Xuân Thu đứng đầu trong Tứ Đại Mỹ Nhân ccủalij sử Trung Quốc. Tương truyền, Tây Thi có nhan sắc làm cá phải ngừng bơi mà lặn xuống đáy nước, gọi là Trầm ngư(沉魚).
*Lý Quỳ: Lý Quỳ (chữ Hán: 李逵) là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am. Lý Quỳ là một trong những người khỏe nhất của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, chỉ đứng sau Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng và Lâm Xung, nhưng cũng là nhân vật lỗ mãng nhất ở Lương Sơn Bạc. Biệt danh của Lý Quỳ là Hắc Toàn Phong (黑旋風, Gió Lốc Đen) và Thiết Ngưu (鐵牛, Trâu Sắt hoặc Bò Sắt, thường dùng để gọi theo cách thân mật). Lý Quỳ là tướng đánh bộ nhưng ít khi lên chiến mã xung trận. Vũ khí của Lý Quỳ là hai cây rìu (tiếng Hán gọi là phủ). Dù lỗ mãng và hung hăng, Lý Quỳ rất mực trung thành và tín nghĩa. Lý Quỳ có nhiều nét tương đồng với Trương Phi trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa của nhà văn La Quán Trung.
"Ăn đi" Ánh mắt Hề Mặc có ý bảo.
"Cô ăn trước." Nguyễn Dạ Sênh lại nói.
"Cô ăn trước." Hề Mặc nhíu mày, quyết không nhượng bộ: "Chính cô nói là muốn ăn."
"Nhưng sau đó tôi không có nói là sẽ ăn, là cô gọi đấy." Nguyễn Dạ Sênh uốn nắng nàng.
"Cô nói là ăn ngon đấy."
"Tôi nói là ăn ngon nhưng tôi không có gọi ah."
"Cô nói thích ăn, tôi mới gọi đấy."
Nguyễn Dạ Sênh không phòng bị, mặt đỏ lên: "..."
Sắc mặt của cô thì hồng lên, còn Hề Mặt, tóc che lấy hai lỗ tai ở bên trong không hiểu sau cũng đỏ lên: "..."
"...Thật vậy à?" Nguyễn Dạ Sênh
Hề Mặc cầm ly nước lên, nghiêng mặt qua uống một ngụm, lát sau mới quay lại, cũng không nói chuyện, cầm lấy dao nĩa chuẩn bị cắt cái tương giò kia.
"Tương giò không ăn như vậy." Nguyễn Dạ Sênh vốn là trong nội tâm đang nhảy nhót lộn xộn, đột nhiên thấy bộ dạng tinh tế chuẩn bị của nàng, chuẩn bị tư thái như cắt bò bít tết, không khỏi buồn cười nói.
Hề Mặc khó có lúc lộ ra một bộ dáng khiêm tốn học hỏi, giọng nói thấp đi rất nhiều: "Vậy phải ăn như thế nào?"
"Gặm ăn."
Hề Mặc: "..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta trước ki thật lâu không có càng, cân nhắc đến truy xem cai này quyển sách văn rất nhiều người khả năng không biết hôm nay tình huống cuarta, ta tại đây lại giiar thích rõ một chút, thân thể trạng thái của ta thể trạng không thể nào tốt,, đã rất ít ghi văn rồi. Ta rất khó như lúc trước ghi văn như vậy thường xuyên đổi mới, đổi mới đều là đứt quãng, ta biết rõ như vậy thỉnh thoảng còn tiếp rất ảnh hưởng văn vẻ đọc thể nghiệm, nhưng là bất lực. Bất quá sẽ ghi đến hoàn tất đấy, kỹ càng đại cương cùng kết cục đều xác định ta mới có thể khởi đầu ghi văn, cho nên đối với hoàn tất chuyện này mọi người hoàn toàn yên tâm, chỉ là đổi mới tốc độ sẽ rất chậm, đề nghị vẫn là đợi về sau lại đến xem so sánh tốt, thật có lỗi.
Cám ơn mọi người
-----hết chương 45-----
Ed: Thề luôn hôm nay ngồi check lại cả buổi trời đã đời không biết s1apihd.com lại bị caiquan gì mà mãi không đăng lên được... bức xúc quá rồi.