Hề Mặc yên lặng đem dao nĩa đặt xuống.
"Không phải chuẩn bị ăn sao, sao lại không ăn rồi?" Nguyễn Dạ Sênh cười dịu dàng, chỉ còn thiếu ghi lên bốn chữ to đùng 'biết rõ còn hỏi' lên mặt.
"Đột nhiên không muốn ăn nữa."
"Là không muốn ăn hay là nghe thấy phải gặm ăn, sợ ảnh hưởng đến hình tượng tự phụ của cô nên không dám ăn?"
Hề Mặc giơ mắt lên nhìn, dò xét Nguyễn Dạ Sênh: "Tôi không dám?"
"Nếu dám, vậy cô ăn đi." Nguyễn Dạ Sênh bĩu môi nhìn tương giò.
"Cô không cần khích tướng tôi." Hề Mặc nhìn chằm chằm Nguyễn Dạ Sênh, nửa ngày sau, nói: "Cô gọi nhân viên đem bao tay đến đây."
Rất nhanh một đống đồ ăn cùng bao tay trong suốt nằm trên bàn, Hề Mặc chậm rãi mang bao tay vào, đối diện là Nguyễn Dạ Sênh một tay chống cằm, vẻ mặt hào hứng bừng bừng, ác thú vị ngồi xem náo nhiệt.
Hề Mặc ngồi ngay ngắn trên ghế, đưa tay muốn lấy tương giò, chỉ là tương giò kia thật sự quá khó coi rồi, sơ sơ nhìn qua, đúng thật là không còn biện pháp nào. Mặc dù có một số tiệm sau khi chế biến xong sẽ đem tương giò lớn cắt thành từng miếng từng miếng, tầng tầng lớp lớp xếp lại một cách tinh xảo, nhưng mà lại có rất nhiều chỗ giữ nguyên giò lớn, đại khái món ăn này đúng thật là mang một vẻ hào phóng. Đầu bếp ở đây lúc nãy mang thức ăn lên, không có cắt thành từng miếng, trực tiếp đem toàn bộ bưng lên.
Nguyễn Dạ Sênh thấy bộ dạng không dám xuống tay của Hề Mặc, âm thầm cười, tay ở trên không chỉ điểm, nói: "Cô thấy ở hai bên này lộ ra xương không? Cô cầm lấy một bên của hai đoạn xương này, như vậy, rồi mới bắt đầu gặm được."
Hề Mặc băng bó mặt, tay chậm rãi đưa tới, dựa theo cách chỉ của Nguyễn Dạ Sênh đem hai đầu xương từng cái một bắt lấy, cuối cùng cầm được tương giò lên. Tương giò bên ngoài bọc một lớp da giòn tan, bởi vì quét qua xì dầu, hiện lên một tầng màu tương bóng loáng, sáng bóng.
Hề Mặc: "..."
Nhìn xem lớp da này, trong thời gian ngắn không biết bắt đầu gặm từ chỗ nào, mà cho dù gặm ở chỗ nào thì miệng vẫn sẽ dính đầy dầu.
Nguyễn Dạ Sênh tại sao lại thích ăn loại đồ ăn này?
"Ăn đi. Cô cầm nó hơn nửa ngày rồi, tay không mỏi sao?" Nguyễn Dạ Sênh một mực chết cũng phải thúc giục: "Cô sợ có độc à?"
Bàn ăn đặt cạnh cửa sổ, Hề Mặc mặt hướng ra một bên, tựa như nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lúc này mới quay mặt lại, mang theo một chút không tự nhiên mà nói: "Cô xoay người sang chỗ khác. Cô xoay qua chỗ khác thì tôi sẽ ăn."
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Tại sao tôi nhất định phải quay người sang chỗ khác? Cô không muốn để tôi nhìn thấy bộ dạng cô gặm tương giò, vậy tự cô xoay sang chỗ khác ăn đi."
"Tôi không thể xoay qua chỗ khác, tôi phải dùng chén đĩa để lót." Hề Mặc thành thật nói: "Tương giò này tích rất nhiều dầu."
Nguyễn Dạ Sênh cười đến không chịu nổi, đã là lúc nào rồi còn cùng cô phân tích rõ lí do, cô nói: "Vậy đi, cô không thể xoay qua chỗ khác, mà tôi cũng không muốn xoay người đi, tôi ở đây che mắt lại, được không?" Nói xong, hai khuỷu tay cô chống lên bàn, che lại hai mắt của mình.
"Tôi che xong rồi." Nguyễn Dạ Sênh nói.
Hề Mặc đã không còn cách nào, lại thấy cô ấy đã thật sự che lấy hai mắt, chắc là lát nữa sẽ không thấy mình bối rối gặm tương giò, lập tức cảm thấy yên tâm một chút, cầm giò đưa đến bên miệng, cẩn thận từng li từng tí cắn một miếng nhỏ. Hề Mặc trước giờ chưa từng ăn qua món này, ban đầu có một ít mâu thuẫn trong cảm xúc, kết quả là khi cắn một cái liền phát hiện lớp da xốp giòn, tan trong miệng, hương vị tinh khiết, hương thơm tinh tế, tỉ mỉ, đúng là dùng mắt nhìn thì không thể đánh giá, sau khi cẩn cẩn dực dực ăn miếng đầu tiên, không do dự, trong chớp mắt liền cắn thêm cái thứ hai.
Nguyễn Dạ Sênh ở phía dối diện PHỐC một tiếng, bật cười, Hề Mặc lập tức dừng lại, để tương giò trở lại mâm, cúi đầu nhai nhai rồi rất nhanh nuốt xuống. Khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy Nguyễn Dạ Sênh, tuy hai tay che mắt nhưng vẫn giữ lại một khe hở, ở bên trong lộ ra ánh mắt tươi cười.
Hề Mặt dùng giấy ăn lau lau môi dưới, nhíu mày nói: "Đây là che mắt của cô?"
"Đương nhiên rồi." Nguyễn Dạ Sênh bỏ tay xuống: "Tôi chỉ nói là che mắt lại, nhưng tôi đâu nói là có che kín hay không. Tôi vẫn giữ lời là che lại đấy chỉ trùng hợp là nó lại không được kín thôi. Tôi cũng đâu có lừa cô."
Hề Mặc: "..."
"Có ăn được không?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng.
"Tạm được."
"Tạm được mà ăn một miếng lại ăn miếng thứ hai
như thế?"
Hề Mặc: "..."
"Tôi ăn rồi, cô ăn đi." Hề Mặc ho khan một tiếng, chuyển chủ đề, chỉ xuống chén dĩa: "Bên này tôi dùng rồi."
"Không sao, tôi không chê cô." Nguyễn Dạ Sênh nâng má nhìn nàng, ngón tay điểm nhẹ lên bàn.
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh phá cũng phá đủ rồi, đã cảm thấy mỹ mãng, nở ra một nụ cười, cầm lấy cây dao nằm cách đĩa tương giò không xa. Lưỡi dao này so với những dao ăn bình thường bén hơn rất nhiều, thường thì chúng dùng để cắt thịt tươi, tuy là thức ăn được mang lên nhưng tương giò này vẫn được giữ nguyên nên để tiện cho việc dùng cơm, phòng bếp đã chuẩn bị thêm một bộ dao này.
Hề Mặc bây giờ mới nhìn thấy cây dao này, có thể là lúc mang thức ăn lên Nguyễn Dạ Sênh đã lén lúc đẩy nó sang bên kia nên mình không thấy được, trong phút chốc tất cả đều sáng tỏ, sắc mặt nàng chìm xuống: "Không phải cô nói tương giò nhất định phải gặm ăn sao?"
Nguyễn Dạ Sênh sắc mặt không đổi: "Tôi nói gặm ăn là một trong những cách ăn thôi. Khi không có dao làm điều kiện tiên quyết vậy thì chỉ có cách gặm ăn hết."
Hề Mặc phản bác: "Không phải lúc nãy tôi dùng dao ăn sao, cô lại nói không được."
"Dao ăn là dao ăn, ngốc quá, tất nhiên là không được, món ăn này phải sử dụng loại dao này mới có thể ăn. Trước đó, cô không có cây dao này làm điều kiện tiên quyết nên chỉ có thể gặm ăn." Nguyễn Dạ Sênh "vô cùng áy náy" tranh thủ nói thêm: "Ah, tôi cũng chỉ vừa nới thấy nó, không nghĩ nó nằm cạnh chén đĩa bên kia, là tôi quá chủ quan rồi, nếu tôi phát hiện sớm một chút chắc cô đã không phải trực tiếp gặm giò, tôi xin lỗi."
Cô nói đến tiếng xin lỗi này, thật sự là mị đến tận bên trong, kiều đến không thể nào chán ghét. Hề Mặc rõ ràng biết là cô đào ra cái hố này cho mình nhảy nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể cầm ly lên yên lặng nhấp một miếng.
Nguyễn Dạ Sênh dùng cây dao thuần thục cắt xuống vài miếng tương giò, gắp lên chấm lấy tương chậm rãi ăn, lại nói: "Cũng may là tôi tìm được cây đao này, không cần phải gặm ăn, coi như là giữ gìn được hình tượng của cô. Cô xem bộ dạng tôi hiện tại, chắc cô cũng không thể nhìn tôi gặm giò? Đối với hình tượng của cô sẽ ảnh hưởng rất lớn đấy."
Hề Mặc không biết làm gì chỉ có thể liếc cô một cái.
"... Tôi lừa cô, cô giận rồi à?" Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nàng đi không ít.
"Không có."
Nguyễn Dạ Sênh phấn khởi trở lại: "Vậy là tốt rồi, thật ra tôi chỉ muốn trêu chọc cô một chút thôi, không nghĩ là cô lại thật sự bị tôi lừa."
"Tôi tin tưởng cô nên mới có thể bị cô lừa." Hề Mặc nói: "Đổi lại là người khác, đây chỉ là trò trẻ con."
Nguyễn Dạ Sênh khẽ giật mình: "..."
Gò má cô hiện ra một vòng đỏ ửng, nói: "Cô không giận tôi, vậy cô cảm thấy vui?"
Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh liễm diễm, Hề Mặc nhìn thấy ánh mắt này của cô, nửa ngày sau mới hàm hồ gật đầu : "Ờ...."
Sắc mặt Nguyễn Dạ Sênh càng vui mừng hơn: "Thật ra, hôm nay cô ở trước mặt tôi có thể gặm giò, tôi cảm thấy rất vui. Nếu đổi lại là trước đây, cô có rất nhiều đố kỵ, chắc chắn sẽ không làm như thế, hiện tại cùng dĩ vãng đã khác rồi, nếu trước kia cô vì hình tượng bản thân có bất tiện hay trở ngại thì hôm nay cô có thể bỏ hết mọi thứ, tôi sẽ không để ý đến, cô không cần phải băn khoăn về hình tượng của tôi. Cô có thể lấy thân phận của tôi làm bất cứ chuyện gì mà cô muốn làm. Nếu cô muốn ăn đủ loại mỹ thực, cũng có thể đi ăn, nghĩ sao thì làm vậy, muốn ăn ra sao thì cứ ăn như vậy."
*Dĩ vãng: ngày xưa, chuyện xưa.
Hề Mặc nghe thấy cô nói thế, ánh sáng trong mắt trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng, lát sau nói: "Cô không sợ tôi ăn đến phát phì, sau này không thể nhảy múa nữa sao ?"
"Cùng lắm thì sau khi đổi về thì tôi giảm cân lại là được."
Hề Mặc trầm mặc hồi lâu, tiếp theo đang muốn mở miệng nói chuyện, lúc này nghe được tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, có người đến đây, lập tức ngừng lại. Hai người đều rất cẩn thận, trước kia chỉ cần có nhân viên mang thức ăn đến, không tiện nói chuyện là cả hai đều ngồi im lặng.
Người tới là một người đàn ông trung niên, cách ăn mặc trên người cũng không giống với nhân viên trong chuồng ngựa, Hề Mặc quay đầu lại, nhìn rõ ràng người đàn ông này, trong nội tâm có chút không yên một chút.
Là chú Đinh?
Trong nội tâm Hề Mặc cảm thấy không ổn rồi, không phải là Đinh Nho có cái gì khó gần, mặt khác Đinh Nho lại là người quen thuộc, là một tay đắc lực của ba Hề Mặc, ông ấy chứng kiến Hề Mặc từ nhỏ lớn lên, vô cùng yêu thương Hề Mặc. Chỉ là sự xuất hiện lúc này của Đinh Nho, Hề Mặc lại trong thân thể của Nguyễn Dạ Sênh, nhất thời vô cùng bất tiện, mà vừa rồi nàng cũng chưa giới thiệu qua Đinh Nho cho Hề Mặc, lát nữa mà Đinh Nho đem Nguyễn Dạ Sênh là nàng, nói qua nói lại, không chừng sẽ có ồn ào xảy ra vì hiểu lầm.
Hề Mặc suy nghĩ làm sao để lặng lẽ nhắc nhở với Nguyễn Dạ Sênh, điện thoại cũng đã lấy ra rồi, kết quả vừa lấy ra liền thấy Nguyễn Dạ Sênh đã nhìn thấy Đinh Nho, sắc mặt sững sờ, lập tức thoải mái đứng lên, nhìn về phía Đinh Nho chào hỏi: "Chú Đinh, dùng cơm chưa, có muốn ngồi xuống dùng bữa chung với con không?"
Hề Mặc cũng tranh thủ đứng lên.
Đinh Nho cười cười: "Đã ăn rồi, đã ăn rồi. Vừa mới tới, nghe thấy mấy thằng nhãi kia nói con mang bạn tới chơi, chú nghĩ đây hình như là lần đầu tiên, có thể đến xem con mang ai tới, sẵn tiện đến làm quen, làm quen nha."
Hề Mặc yên lặng nhìn Nguyễn Dạ Sênh cùng Đinh Nho quen thuộc trò chuyện với nhau, không khỏi cảm thấy kì quái. Trong ấn tượng của nàng, hình như Nguyễn Dạ Sênh chưa từng gặp Đinh Nho, tại sao lần đầu gặp mặt lại có thể nhận ra đó là Đinh Nho, hơn nữa lại không có chút do dự xưng hô theo cách bình thường mà mình xưng hô với Đinh Nho?
Như vậy mà nói, chẳng lẽ Nguyễn Dạ Sênh đã biết Đinh Nho trước rồi, hơn nữa là còn biết rõ quan hệ giữa chú ấy và gia đình mình?
Lúc này, khi Đinh Nho nhìn về phía Hề Mặc, vui vẻ càng nhiều hơn: "Thì ra người bạn này là Nguyễn tiểu thư, ta nói này là chuyện tốt, chuyện tốt."
Đinh Nho một hồi cười nói, Hề Mặc càng thêm khẳng định Đinh Nho và Nguyễn Dạ Sênh đã gặp nhau rồi, có được xác nhận này, lát nữa nói chuyện có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu như nàng không rõ tình huống, lát nữa mà giả bộ không quen biết Đinh Nho ngược lại sẽ làm lọt nhân bánh.
"Chuyện tốt." Hề Mặc mỉm cười, nàng tạm thời chưa biết Nguyễn Dạ Sênh xưng hô thế nào với Đinh Nho cho nên không dám tùy tiện nói bừa. Cũng may là Đinh Nho không kỳ kéo chuyện gì với nàng, chỉ tùy ý khách sáo vài câu, xem ra thì quan hệ giữa Đinh Nho và Nguyễn Dạ Sênh chỉ là quen biết, cũng không phải đến mức quá thân cận, Hề Mặc ở một bên âm thầm phân tích, một bên cẩn thận trả lời.
Đinh Nho nhìn Nguyễn Dạ Sênh nói: "Ba của con nghe nói con trở về, muốn con về nhà một chuyến. Con lúc nào cũng bận rộn, khó có được một lần quay về, mà lúc con trở về thì là ba con lại loay hoay không thể thu xếp thời gian, ai, hai người không ai không bận rộn. Hôm nay, hai người hiếm thấy có thời gian nghỉ ngơi, lần này con nhất định phải quay về, ba của con đã lên tiếng, kêu chú đến đây để nói với con, con phải giữ thể diện cho chú, quay về nhà."
Nguyễn Dạ Sênh chuyển mắt nhìn về phía Hề Mặc, Hề Mặc bất động thanh sắc, gật gật đầu.
"Được, con sẽ trở về."Nguyễn Dạ Sênh đáp ứng: "Chú yên tâm."
Đinh Nho cười nói: "Này, nhìn ba con bình thường nghiêm khắc với con như vậy, thật ra ông ấy rất quan tâm tới con. Con cũng đừng mới nhìn thấy ông ấy thì liền sợ, tấm lòng cha mẹ, trong thiên hạ ai mà không thương con mình, đúng không?"
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh nghe thấy lời, bấm ngins tay tính toán hình như đã đến giờ giảng một chút đạo lí, liền cân nhắc là Hề Măc lúc này sẽ cảm thấy xấu hổ, tranh thủ nói với Đinh Nho: "Chú à, chú đang nói cái gì vậy, ở đây còn có bạn con, nói ít lại một chút, để cô ấy chê cười rồi."
Đinh Nho cười ha ha: "Con còn ngại ngùng! Rõ ràng là khi còn nhỏ đáng yêu như vậy, càng lớn lại càng không được tự nhiên rồi, sao vậy, nói con sợ ba con, mất mặt rồi sao? Không có việc gì. Nguyễn tiểu thư cũng đâu phải người ngoài, chú tin cô ấy, cô ấy đối với con tốt như vậy, cho dù có biết những bí mật nhỏ này, cũng sẽ không nói với fan của con. Biết rõ con là đại minh tinh, phải giữ thể diện chứ, Nguyễn tiểu thư, cô nói có đúng hay không, ha ha ha."
Hề Mặc: "...'
A, a, a.
"Đúng, đúng, đúng, tôi sẽ không nói ra đâu." Hề Mặc bằng hành động cao siêu vừa vặn nở nụ cười, trong nội tâm lúc này nổi lên một trận sóng to gió lớn đã sắp làm bản thân chết chìm.
Chú Đinh, chú có thể nói ít lại vài câu được không?"
"Lời chú đã nhắn tới rồi, con nhớ phải về nhà đấy." Đinh Nho hướng Nguyễn Dạ Sênh nói xong, sau đó đến trước mặt Hề Mặc, vỗ vỗ vai nàng.
Hề Mặc cảm giác được cái vỗ này mang theo một chút ít cỗ vũ, lại có một ý nghĩa sâu xa nào đó, nàng không phải Nguyễn Dạ Sênh, đến Nguyễn Dạ Sênh và Đinh Nho quan hệ hai người ra sao cũng không biết, nghi hoặc trong lòng ngày càng chất chồng, Đinh Nho nhìn nàng một hồi, nhắn nhủ: "Nguyễn tiểu thư, cố gắng lên ah."
Hề Mặc chỉ hướng về Đinh Nho nói cảm ơn. Đinh Nho cười cười, quay người rời đi. Bàn ăn bên cạnh lại một lần nữa chỉ còn lại Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh.
Hai người mặt đối mặt với nhau, nửa ngày sau, Hề Mặc hỏi: "Cô biết chú Đinh?"
Nguyễn Dạ Sênh cũng đồng thanh đồng thủ hỏi: "Cô sợ ba cô?"
"Cô trả lời trước."
"Cô trả lời trước."
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
-----hết chương 46-----
Ed: Phúc lợi đêm khuya vì ed khó ngủ nên phát đường cho các đồng chí.