Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 44

"Cô không phải là muốn tôi chọn sao?" Nguyễn Dạ Sênh đưa ra đề nghị: "Những thứ này dù sao tất cả cũng là đồ của cô, chúng nhất định sẽ thích được cô chọn."

Hề Mặc dùng một ánh mắt hết thuốc chữa nhìn cô.

Sau đó Nguyễn Dạ Sênh lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Mà nếu là cô lựa chọn, tôi chắc chắn đều thích." (~~là thính độc!!!)

Hề Mặc: "..."

Hề Mặc không còn cách nào, lựa chọn một bộ cho Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy, ngón tay trên sợi vải nhẹ nhàng phủi vài cái, cười cười nói lời cảm ơn với Hề Mặc. Trên mặt cô có bao nhiêu vui vẻ đều hiện hết trên mặt, đây là yêu thích từ tận đáy lòng tựa như sóng mắt bên trong tràn ra, đọng lại trên mi mắt của cô.

Hề Mặc nhìn cô một cái, rồi nghiêng ánh mắt về hướng khác. Nguyễn Dạ Sênh biểu hiện sự yêu thích vơid bộ đồ cưỡi ngựa này, nhìn qua bộ dạng yêu thích đó, vậy mà trong lòng cảm giác được một tia không hiểu là loại tình cảm ấm áp gì. Như bị ánh nắng mặt trời một mực chiếu vào.

Hề Mặc tự nhận là bản thân chưa từng yêu mến ai, từ nhỏ đến lớn, nàng thật sự đã thấy quá nhiều thứ tốt, thấy nhiều hơn thì cũng chỉ biết chết lặng, không có thứ gì gọi là đặc biệt yêu thích, những thứ đó đối với nàng là rất dễ để có được, cho nên với yêu thích, hai từ này thật sự nàng không thể có được một nhận thức rõ ràng về nó. Nàng có lẽ không biết được cái gì gọi là chân chính yêu thích, nhưng hiện tại, nàng phát hiện chính mình có chút yêu thích bộ dạng này của Nguyễn Dạ Sênh.

Yêu thích là bệnh, bệnh này sẽ lây sao?

Thấy Nguyễn Dạ Sênh một mực bất động ở đằng kia, Hề Mặc nhịn không được hối thúc nói: "Còn không đi thay, chẳng lẽ còn muốn tôi mặc cho cô?"

"Nếu như cô mặc cho tôi, tôi đây chắc chắn sẽ càng thích hơn."

Hề Mặc cười lạnh một phát: "Nhưng tôi đây chắc chắn là không thích rồi."

Nguyễn Dạ Sênh đem đồ đi thay, đi đến cái gương to bên cạnh, nhưng không nhìn đến tấm gương kia, cúi đầu làm bộ dáng bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Hề Mặc xét thấy hình như có gì đó không đúng, lập tức nói: "Tại sao cô đột nhiên nói thay là thay?"

Nguyễn Dạ Sênh xoay người lại, gương mặt tỏ ra là người cực kỳ vô tội: "Không phải cô thúc tôi thay đồ nhanh sao?"

Hề Mặc: "..."

Đây vốn là phòng thay đồ của Hề Mặc, ngoại trừ cô thì người ngoài không vào được, cho nên ở trong đây cũng không cần thiết phải có nơi khác để thay quần áo. Hề Mặc còn cho rằng Nguyễn Dạ Sênh tốt xấu gì trước khi thay cũng phải nói cho mình một tiếng, mời nàng đi ra ngoài, ai biết được Nguyễn Dạ Sênh lại không kiêng dè, nàng đành phải lẳng lặng chuẩn bị đi ra ngoài.

Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng muốn tránh mặt, nói: "Thật ra thì cô ở đây cũng không có việc gì, tôi không cảm thấy ngại, dù sao đây là cơ thể của cô, không phải từ nhỏ đến lớn, cô đã xem qua vô số lần rồi sao ?"

Hề Mặc nghe thấy vậy nhìn chằm chằm cô một hồi, vẫn là đi ngoài, đóng cửa lại, ngồi đợi ở bên ngoài.

Nguyễn Dạ Sênh ở đằng kia cười cười, quay đầu nhìn lên tấm gương, từ từ đi xa ra, cho đến khi tấm gương kia không thể phản chiếu lại thân thể này, lúc này mới đứng lại. Cô lấy đồ cưỡi ngựa treo ở một bên, nhắm mặt lại, chậm rãi bắt đầu cởi y phục trên người. Cũng chỉ có lúc phải lấy đồ treo bên cạnh cô mới ngắn ngủi mở mắt nhìn vị trí của nó, sau đó lại lần nữa nhắm mắt lại, trong lòng rất chuyên chú để mặc đồ vào.

Đã lâu như vậy, cô vẫn luôn nhắm mắt để tắm rửa, nhắm mắt để cởϊ qυầи áo, nhắm mắt mặc quần áo vào, đợi cho đến khi quần áo này chỉnh tề, che chắn đầy đủ lúc này cô mới đi đến điều tấm gương điều chỉnh, sửa sang lại dáng vẻ, ăn mặc đoan chính. Cô biết rõ sau khi trao đổi thân thể, Hề Mặc ghét nhất là cơ thể của mình bị người khác nhìn đến, không phải là chưa nói qua, lần đầu tiên lúc tắm rửa, Hề Mặc đã từng yêu cầu Nguyễn Dạ Sênh nhắm mắt lại, chuyện đó chỉ cần là một lần, Nguyễn Dạ Sênh sẽ rất giữ chữ tín để thực hiện, chuyện này làm cho Hề Mặc rất kinh ngạc.

Có thể Hề Mặc không biết, về sau này, Nguyễn Dạ Sênh đều làm theo yêu cầu của mình, mỗi một lần đều nhắm mắt lại, chưa bao giờ nhìn trộm qua cơ thể Hề Mặc. Cơ thể của Hề Mặc ở một mức độ nào đó đối với cô mà nói, quả thật vẫn như cũ rất mông lung, còn có thêm rất nhiều cản trở, không có cái gì gọi là ấn tượng thực tế. Cô tôn trọng và cũng cảm nhận được cảm giác của Hề Mặc, không muốn để lại cho Hề Mặc có chút gì khó chịu cùng xấu hổ, cho dù Hề Mặc không biết nhưng cô vẫn giữ như vậy.

Quả thật nhắm mắt lại để làm những thứ này sẽ có rất nhiễu chỗ bất tiện, cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng cho dù khó thì vẫn có thể thực hiện, ví như một người mù khi luyện tập nhiều lần, từ từ sẽ thích ứng dần với việc sinh hoạt trong bóng tối. Mỗi lần tắm rửa hoặc là thay quần áo hay là làm những việc cá nhân, Nguyễn Dạ Sênh tựa như một người bị mù lòa, thời gian trôi dần, cũng hình thành như thói quen, hiện tại cô có thể mười phần tự nhiên nhắm mắt lại mà hoàn thành những chuyện sinh hoạt cơ bản này.

Từ từ nhắm hai mắt, mặc vào chiếc quần cưỡi ngựa, đổi tốt áo sơmi, lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới đi đến tấm gương trước mặt, sửa sang lại một chút áo sơmi và quần, một thân quần áo thẳng tấp, đón lấy một bộ quần áo mới. Như vậy đã trọn vẹn thay ra, Nguyễn Dạ Sênh nhìn lên tấm gương, trong lúc đó có chút hoảng hốt.

Hề Mặc trước kia luôn bưng một tư thái kiêu căng đứng ở trên cao để nhìn xuống, khoảng cách đó là khá xa, vì vậy khó tránh làm cho người khác cảm thấy khó có thể tiếp cận, mà cũng bởi vì vẻ đẹp của nàng muốn thu liễm lại cũng không thể thu, dù cho cổ áo có khép kín, có chặt chẽ đến đâu thì cũng bộc lộ ra nét đẹp rất tự nhiên, căn bản là không thể giấu được, những người ganh tị với nàng đã bị ánh sáng chói mắt này thuyết phục, chỉ có thể đứng nhìn.

Thiên thiên vạn vạn ánh đèn flash hội tụ, tập hợp lại chỉ bởi vì nàng.

Nhất là đôi chân dài cùng với chiếc eo của nàng, thật sự là vô cùng thích hợp với loại đồ cưỡi ngựa làm tôn lên vóc dáng con người này, mặc nó vào so với bình thường nhiều thêm vài phần cảm giác lưu loát. Nguyễn Dạ Sênh nhìn tới nhìn lui trên tấm gương, càng nhìn càng thấy khí chất của Hề Mặc mặc chúng vào sẽ hợp hơn. Khí chất là từ bên trong con người, bề ngoài có thể thay đổi nhưng bên trong thế nào cũng không thay đổi được.

Sợ Hề Mặc phải đợi lâu, Nguyễn Dạ Sênh không trì hoãn nhiều thời gian, bản thân đi ra ngoài, để Hề Mặc đi vào thay.

Những thứ đồ cưỡi ngựa này đều đặc biệt dựa theo số đo của Hề Mặc để thiết kế, theo lý thì sẽ không vừa vặn với cơ thể của Nguyễn Dạ Sênh nhưng vẫn còn tốt là do Hề Mặc cũng chỉ cao hơn Nguyễn Dạ Sênh một chút, hai người lại thuộc cùng một vóc người hơi gầy guộc, không hơn kém nhau nhiều, hiện tại nàng dùng cơ thể Nguyễn Dạ Sênh đi thay quần áo, quần này có chút hơi dài rồi, nhưng dù sao cũng phải mang giày ủng, nhìn không ra được ngược lại không có vấn đề gì.

Nàng duy nhất có chút không thích ứng, đúng là dáng người Nguyễn Dạ Sênh thật sự quá gợi cảm, nhất là kích thước phần lưng với bờ mông, bị loại quần cưỡi ngựa này bó lại, lộ ra một đường cong.

Nàng tự nhận là hết sức hài lòng với cặp mông của chính mình, không nghĩ tới Nguyễn Dạ Sênh vậy mà càng... khiến cho nàng thỏa mãn hơn.

Nguyễn Dạ Sênh nhảy múa quanh năm, vốn là một vũ công đối với hình thể có yêu cầu vô cùng cao, về chuyên môn động tác hình thể phải luyện tập rất nhiều, như Nguyễn Dạ Sênh về phương diện vũ đạo rất nổi tiếng đấy, hình thể càng ưu mỹ thì tác phẩm càng nghệ thuật. Thực tế cho thấy, múa cổ điển cần tính dẻo dai của thân thể, vặn người, hạ eo, tay hình cùng tay vị phải phối hợp với nhiều kỹ thuật múa, thân pháp cùng vận luật phải chính xác, Nguyễn Dạ Sênh nhỏ nhắn, eo thon mềm mại cùng cặp mông vung cao, vì thế càng tăng thêm hàm xúc thú vị không thể nói thành lời.

Hề Mặc thoáng nhìn qua trong gương, trong lòng nghĩ lấy Nguyễn Dạ Sênh thật đúng là tai họa mà.

Thay đồ hoàn tất, cái mũ cưỡi ngựa của Nguyễn Dạ Sênh còn để lại trong phòng thay quần áo, không đó mang theo, Hề Mặc giúp cô đem ra ngoài, Nguyễn Dạ Sênh ngồi trên ghế salon ở bên ngoài uống trà, thấy Hề Mặc đi ra, vội vàng đứng lên, trên dưới bắt đầu đánh giá.

Hề Mặc đi vài bước, bị cô nhìn như vậy trong lòng cảm thấy là lạ, nói: "Nhìn cái gì?"

Nguyễn Dạ Sênh châm chước nhìn xuống, chỉ chỉ nói: "Cái mông này, mặc cái quần cưỡi ngựa này vào như vậy không phải có hơi nhanh à?"

Hề Mặc: "..."

Cô đúng thật là dám nói ra.

Cái này phải trách ai?

"Đừng nói hai chữ kia." Hề Mặc nói

Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu: "Vậy cô có phải là mặc vào chút không thích ứng đúng không?"

"Coi như cũng được." Hề Mặc nhìn chằm chằm vào cô: "Kỳ thật cũng không có quá...vểnh lên, cô không nên quá đắc ý."

Nguyễn Dạ Sênh lắc đầu: "Tôi không có đắc ý. Tôi cảm thấy của mình chính là rất căng mềm, nhưng với tôi mà nói thì đó cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhoi bình thường, cần gì phải đắc ý."

Hề Mặc: "..."

Hề Mặc chỉ chỉ vào bộ ngực của thân thể này nói: "Cái khác tôi không biết thế nào, chỉ cảm giác được ngực áo sơmi chỗ này hình như hơi lỏng thì phải."

Nguyễn Dạ Sênh: "..."

Hai người nói với nhau một hồi, Nguyễn Dạ Sênh uống xong trà, đi theo Hề Mặc đến sân huấn luyện số 3.

Bởi vì lúc trước có nói qua, sân huấn luyện số 3 chỉ để lại một nhân viên làm công tác chuẩn bị, không để người bên ngoài vào. Nhân viên kia cũng đã hoàn thành việc thay yên ngựa, hàm thiết và dây cương cho con ngựa đỏ thẩm, thuận tiện dẫn đi vài vòng cho nó giãn gân giãn cốt. Thấy Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đi tới, nhân viên hoàn tất rời đi, giao sân huấn luyện lại cho hai người các nàng.

Con ngựa màu đỏ thẩm này thuộc loại ngựa dùng để tiếp khách, không giống như Giải Chuy là ngựa từ đầu đến cuối chỉ đi theo một chủ nhân, cho nên tính tình nó rất hòa thuận, nhất là Hề Mặc đã nhiều lần ra vào chuồng ngựa, nó quen thuộc với bề ngoài của Hề Mặc, hiện tại Nguyễn Dạ Sênh ở cùng nó ban đầu cũng không có chướng ngại gì. Mà bằng kỹ thuật thuần phục ngựa cao siêu của Hề Mặc, cho dù hiện tại bộ dạng thân thể này đối với nó là một người xa lạ thì cũng không có một chút vấn đề.

Hề Mặc dắt ngựa chậm rãi vòng quanh sân huấn luyện theo lối đi bộ, Nguyễn Dạ Sênh đi theo bên cạnh nàng, chăm chú nghe nàng giảng giải một chút cho những người mới bắt đầu cưỡi ngựa.

"Đối với những tân thủ, khó khăn đầu tiên gặp phải là lên ngựa, lên ngựa nhìn thấy thì dễ dàng nhưng thật ra có rất nhiều điểm phải lưu ý." Hề Mặc để ngựa đứng lại tại chỗ, cầm lây dây cương, đồng thời giẫm lên bàn đạp, chân trái giẫm lên, chân phải vòng sang: "Giống như vậy, giẫm bàn đạp phải thật chắc, nếu như cô giẫm trượt bàn đạp, té xuống sẽ vô cùng nguy hiểm, còn rất dễ làm cho ngựa hoảng sợ, làm ngựa kinh sợ sẽ gây ra phiền phức rất lớn. Nhưng cũng không thể giẫm sâu hơn, giẫm quá sâu sẽ làm chân mất trụ, nếu như té xuống chân sẽ bị kẹt lại ở đó, ngựa bị hoảng sợ một mực sẽ lôi cô theo trên mặt đất, không cách nào thoát thân, nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ." Nguyễn Dạ Sênh toàn bộ quá trình học tập rất chăm chú, thấy Hề Mặc hỏi nàng mắt nhìn sang thì cũng cười nhìn lại nàng.

"Chân trái giẫm lên tốt ở đằng sau, chân phải phát lực nhảy lên, dựa vào chân phải của cô phát sinh ra một lực nâng người lên, chân phải phải lướt thật nhanh qua lưng ngựa, sau đó giẫm lên bàn đạp phía bên kia, khi ổn rồi toàn bộ quá trình cần phải cầm chắc dây cương, dây cương sẽ đảm bảo an toàn cho cô." Hề Mặc vừa nói, vừa làm mẫu lên ngựa cho Nguyễn Dạ Sênh.

Dưới chân nàng phát lực, một thân nhẹ xoay người, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, từ trên xuống dưới nhìn lấy Nguyễn Dạ Sênh.

Sân huấn luyện rất trống trải, tiếng gió lọt vào tai rõ ràng, Nguyễn Dạ Sênh ngẩng đầu nhìn Hề Mặc, có thể đã gặp nàng trong những ngày nắng đẹp mùa thu.

Trời xanh thăm thẳm.

Cô ấy cũng rất tốt.

"Nhìn rõ chưa?" Hề Mặc hỏi Nguyễn Dạ Sênh

"Nhìn rõ rồi."

"Nguyên lý xuống ngựa cũng tương tự lên ngựa, cô lên thế nào thì xuống như thế nấy, chỉ là trình tự trước sau ngược lại, chân phải trước hết phải thoát đạp." Hề Mặc xuống ngựa, đem dây cương đưa cho Nguyễn Dạ Sênh: "Cô làm thử xem."

Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy dây cương, đứng bên trái con ngựa đỏ thẩm, hình như có chút do dự.

"Có phải cô sợ hay không?" Hề Mặc quan sát sắc mặt của nàng.

Nguyễn Dạ Sênh thần sắc có chút mềm ra, thừa nhận nói: "Có sợ một chút. Tôi trước kia chưa từng cưỡi ngựa, nhưng đã từng thấy một số hình ảnh vừa leo lên lập tức té xuống, lỡ như lát nữa tôi không chuẩn bị tốt, lập tức té xuống, đập đầu ở đâu rồi lưu sẹo lại thì phải làm sao?"

Hề Mặc luôn cảm thấy lá gan Nguyễn Dạ Sênh rất lớn. Trước kia ở trường học, tập một vỡ kịch lớn, phía dưới mênh mông một biển đen người xem, trong đó không thiếu những người có danh vọng, lão luyện trong giới nghệ thuật, không ít bạn học vào bàn tán là có chút mất bình tĩnh, sợ tí nữa biễu diễn có sai lầm gì sẽ khiến người khác chê cười, nhưng Nguyễn Dạ Sênh một chút khẩn trương cùng e ngại cũng không có. Cô trời sinh giống như vì sân khấu mà sinh ra, đi đến trọng tâm sân khấu, ánh đèn chiếu sáng trên người cô, ánh hào quang trong mắt cô so với ánh đèn sân khấu còn sáng ngời hơn, đọc thời thoại, ngôn ngữ hình thể, không có chút gì là mất tự nhiên. Giờ Hề Mặc nhìn thấy thần sắc kia của Nguyễn Dạ Sênh là vô cùng hiếm thấy.

Đột nhiên sau đó Hề Mặc dừng lại.

Xét theo tính cách Nguyễn Dạ Sênh làm sao có thể vì việc lên ngựa này lại lo lắng lát nữa không may té xuống, còn quan tâm đến việc lưu lại sẹo, xa vời như vậy?

Nếu như Nguyễn Dạ Sênh té xuống, va chạm xảy ra thì kỳ thật thân thể đó cũng không phải là của cô ấy, mà là...

Hề Mặc nghĩ tới Nguyễn Dạ Sênh lo lắng cho khả năng này, trầm mặc hồi lâu, ngữ khí nhu hòa đi rất nhiều: "Đừng sợ, cái này rất đơn giản, hơn nữa có tôi ở đây, sẽ không để cho cô té xuống, cô yên tâm."

Nàng đến gần, nắm lấy bàn đạp, nói: "Đi, cô giẫm lên đi, tôi sẽ giữ cô."

Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được ôn nhu trong động tác của Hề Mặc, tim không khỏi đập nhanh hơn, cô giơ chân trái lên, với vào bàn đạp ở bên trong, Hề Mặc cầm lấy dây cương nhét vào lòng bàn tay cô, liên tục dặn dò cô cầm chắc dây cương, cô cảm thấy vui vẻ nhưng vẫn còn khẩn trương, tay phải nhịn không được khoát lên vai của Hề Mặc.

-----hết chương 44-----

Ed lại thông báo: Ed vài hôm nữa phải back to school rồi nên lịch post không thể giữ như trước được, e là thời gian để hoàn thành 1 chương cũng phải khá lâu. Về sau để post chương lên có thể là vài ngày, 1 tuần, vài tuần or 1 tháng...bla bla... không nói trước được. Do thời gian học nên đành phải chậm nhiệt như thế mong các đồng chí thông cảm... nha nha nha