“Chúng ta đi tới trại nuôi ngựa đi, để cô lựa chọn một con ngựa thích hợp.”
Hề Mặc dẫn Nguyễn Dạ Sênh đi về hướng trại nuôi ngựa. Trại nuôi ngựa rất lớn và rộng rãi, chủ yếu dùng gỗ và sắt thiết kế theo tiêu chuẩn cơ bản, cũng không gọi là xa hoa, ánh sáng chiếu vào vô cùng tốt, bởi vì mỗi ngày đều có nhiều chuyên gia phụ trách quản lí, mọi thứ rất sạch sẽ không nhiễm lấy một hạt bụi, rõ ràng hương vị nơi này là không giống một số trại ở nơi khác.
Hai bên trại phân cách thành ra từng gian từng gian, chính giữa là lối đi nhỏ rất rộng rãi, Nguyễn Dạ Sênh dọc theo lối đi nhỏ này nhìn xung quanh, cửa hàng rào của chuồng ngựa ban ngày đều mở ra, hai bên có không ít ngựa ở bên trong chuồng thò đầu ra khỏi cửa. Những con ngựa này đều là những con ngựa tốt được ngàn chọn vạn tuyển, mỗi một con trong chuồng đều được treo một cái tên trên mộc bài, có một số con, lông bờm được bện lại thành đủ loại kiểu mẫu xinh đẹp, còn lông được tu bổ theo nhiều tiêu chí.
Ngựa ở đây sống có lẽ còn tốt hơn người. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Nguyễn Dạ Sênh sau khi nhìn thấy.
“Cô thích ngựa như thế nào?” Hề Mặc ở bên cạnh hỏi cô.
“Tôi có thể chọn.” Nguyễn Dạ Sênh vừa đi vừa nhìn xem, thỉnh thoảng rất thân mật cùng Hề Mặc nói chuyện, cười nói vui vẻ. Mỗi lần Nguyễn Dạ Sênh thân mật như vậy, hoặc ít hoặc nhiều thì Hề Mặc luôn vô ý giữ một khoảng cách nhất định, lần này thì ngược lại là vô cũng phối hợp, Nguyễn Dạ Sênh đôi khi kề cận với thân thể của nàng, nàng cũng không còn trốn tránh.
Cho đến khi Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy được một con hắc mã, lúc này mới dừng lại.
Con hắc mã này thật sự là quá ngầu rồi, uy phong lẫm lẫm phảng phất ra một màu đen của chiến thần, quanh thân đen nhánh bóng loáng, tựa như tơ lụa gấm vóc, một sợi lông tạp cũng không thấy, đến cả chuồng của nó cũng rộng rãi hơn những con ngựa khác rất nhiều, thiết nghĩ địa vị của nó là không nhỏ.
“Nó thật đẹp.” Nhìn thấy chuyện tốt vật đẹp, Nguyễn Dạ Sênh không nhịn được mà nhỏ giọng tán thưởng.
Hắc mã duỗi đầu ra khỏi lỗ hổng ở cửa, chằm chằm nhìn vào Nguyễn Dạ Sênh, không nhúc nhích như một đạo bóng đen. Nguyễn Dạ Sênh từng bị rất nhiều người nhìn chằm chằm đến không chuyển mắt, cô ngoại trừ ở bên ngoài cảm thấy thú vị còn lại thì ẩn ẩn bên trong một cảm giác hãi người.
“Nó là đang nhìn tôi sao?” Nguyễn Dạ Sênh thấp giọng nói: “Nó không phải là có ý kiến với tôi chứ?”
“Đương nhiên là nó nhìn cô rồi.” Hề Mặc ngược lại không cảm thấy có cái gì: “Đây là ngựa của tôi, cùng tôi lâu rồi, ở trong mắt nó, nó nghĩ cô là tôi.”
“… Tôi không phải có ý này.” Nguyễn Dạ Sênh nối: “Tôi nói là nó không phải đang nhìn cô, nó chính là đang nhìn tôi.”
Lời này ngôn ngữ mơ hồ, Hề Mặc nhíu mày, tựa như đang suy tư điều gì, không lên tiếng.
Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được mình vừa rồi nói chuyện loạn ngôn loạn ngữ, lúc này đã trầm mặc. Nhưng trong nội tâm ý nghĩ kia vẫn còn quanh quẩn không đi.
Nó hình như không phải đang nhìn Hề Mặc ở bên ngoài, nó là đang nhìn cái hồn của chính mình giấu ở bên trong Hề Mặc.
Hắc mã nhìn Nguyễn Dạ Sênh một hồi lâu, lúc này mới quay qua nhìn Hề Mặc, vừa rồi là cái nhìn chằm chằm kia tạo ra một cảm giác áp lực, khắc nghiệt quét đến, giờ nó giống như tự tại phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Nguyễn Dạ Sênh đi đến trước mặt con hắc mã này, nhìn thấy mộc bài bên cạnh nó, trên đó viết “Giải Chuy.”
“Tôi có thể sờ nó một chút không?” Cô hỏi Hề Mặc.
Hề Mặc gật gật đầu: “Đương nhiên, nó vốn là ngựa của tôi, rất nghe lời tôi, người khác thì không thể đυ.ng vào nó. Nhưng bây giờ cô là hình tượng của tôi, cứ yên tâm sờ lên nó.”
Nguyễn Dạ Sênh nghĩ nghĩ, bước lên phía trước, chậm rãi vươn tay ra, định thăm dò sờ đến Giải Chuy. Đột nhiên Giải Chuy này hí cuồng lên một tiếng, chuồng ngựa cao, rộng rãi, âm thanh thoáng chốc như muốn xé toạt không khí mà lao ra khỏi chuồng ngựa, móng ngựa của Giải Chuy cũng đá lung tung lên, luống cuống không thôi.
Đã từng suy đoán qua, mặc dù Nguyễn Dạ Sênh đối với tình huống này nhất định đã chuẩn bị tâm lí nhưng cũng không tránh được phải sợ hãi kêu lên một tiếng. Phải biết rằng loài ngựa vốn có một độ nguy hiểm nhất định, nhất là liệt mã (Ngựa bướng, ngựa lì =)) ), một khi đã điên cuồng thì có thể đá chết người, dù cho hiện tại Giải Chuy bị nhốt trong chuồng, sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng đây là đột nhiên lại bộc phát điên tiết, ngay lập tức sẽ làm cho sự sợ hãi trong đáy lòng của con người bị đánh động.
Hề Mặc cơ hồ phản ứng ngay lập tức, vô thức đem Nguyễn Dạ Sênh kéo ra, tay trái ở phía trước quơ quơ đập vào thủ thế thuần phục ngựa, tay phải giữ Nguyễn Dạ Sênh ở phía sau, đem cô bảo hộ sau lưng. Nguyễn Dạ Sênh nép sau lưng Hề Mặc, cẩn thận tưng li từng tí, đưa nửa bên mặt ra ngoài, chuyên chú quan sát tình huống trước mắt.
Hề Mặc bước chân tiến lên phía trước, Nguyễn Dạ Sênh như bánh bột lọc dính sát nàng phía sau, chân bước theo, mắt nhắm lại nối đuôi. Cảm giác ở đằng sau như dán phải bánh bột lọc, Hề Mặc có chút bất đắc dĩ, nhưng hiện tại là chuyện khẩn cấp, nàng không rảnh đi bận tâm, tranh thủ thời gian thò tay lên đầu Giải Chuy, như thường ngày mà nhẹ nhàng bắt đầu trấn an: “Hư… Không có gì, không có chuyện gì đâu.”
Giải Chuy cảm nhận được thủ pháp quen thuộc của Hề Mặc, cúi đầu nhìn nàng, rất nhanh sau đó yên tĩnh trở lại. Cơ thể Hề Mặc vốn đang căng cứng được trầm tĩnh lại, một giây sau cảm giác được phía sau lưng Nguyễn Dạ Sênh đang ôm chặt eo nàng, tựa như con rắn quấn chặt lấy nàng đôi má dán vào, nàng ngay lập tức căng cứng trở lại.
Hề Mặc giật giật, Nguyễn Dạ Sênh bất động.
“Buông ra.” Hề Mặc giãy dụa, trốn không thoát, nàng do dự một hồi, đưa tay chạm vào Nguyễn Dạ Sênh nhắc nhở cô buông tay: “Không có việc gì rồi.”
Nguyễn Dạ Sênh không muốn buông ra: “Tôi rất sợ.”
Hề Mặc: “…”
“Có người sắp đến.” Hề Mặc nói
Nguyễn Dạ Sênh lập tức buông tay, từ phía sau bước tới, như không có gì giơ tay ra đùa nghịch tóc bên tai.
“Không phải rất sợ sao.” Hề Mặc nhìn chằm chằm vào cô.
Nguyễn Dạ Sênh trừng mắt nhìn: “Có người đến, càng nhiều người thì sẽ không sợ.”
Cô nói xong, nhìn xung quanh rồi tra xét ra bốn phía, ở khu vực này kỳ thật không có người nào khác xuất hiện, cô biết rõ đương nhiên Hề Mặc mượn việc này để cô buông tay, nhưng vừa rồi ngựa kêu lớn như vậy, chắc chắn rất nhanh sẽ có người đến, cô biết phải giữ đúng mực.
“Bây giờ cô biết rõ trước kia tôi nói là ý gì rồi a?” Nguyễn Dạ Sênh nói. Hề Mặc nhẹ gật đầu, nhìn thấy sắc mặt là rất để ý đến chuyện này.
Tuy chỉ là nghiệm chứng phỏng đoán của mình, Nguyễn Dạ Sênh vẫn có chút kinh ngạc với việc này: “Nó thật sự nhìn ra rồi, vậy mà nó có thể nhìn ra tôi không phải cô.”
Hề Mặc trầm mặc một hồi: “Giải Chuy ở cùng tôi thời gian rất dài, đối với tôi là đặc biệt quen thuộc. Tôi đoán chừng, cô vừa rồi trong lối đi nhỏ kia nói chuyện cùng tôi, biểu hiện không giống tôi lúc bình thường, bị Giải Chuy thấy được, nó rất tinh đấy.”
Động vật và người bất đồng, có được nhạy cảm trời cho, rất dễ phát hiện ra bất thường xung quanh chúng. Nhất là chó với ngựa, có linh tính đặc biệt, đối với chủ nhân đặc biệt trung thành, bình thường chủ nhân ra sao chúng là rõ nhất, chúng cảnh giác rất cao độ.
Thời xưa, rất nhiều tướng quân yêu ngựa của mình, đã từng có vị tướng quân bị gian tế sát hại, gian tế mưu toan dịch dung thành bộ dạng của tướng quân này, kết quả là khi cưỡi ngựa bị con ngựa mà tướng quân yêu thích này nhận ra, con ngựa kia đợi người nọ cưỡi lên, đi được nửa đường đột nhiên nổi giận, đem gian tế quăng xuống đường, trực tiếp đá chết hắn.
“Vừa mới nhìn thấy thủ pháp cô sờ nó, nó chắc chắn đã xác nhận cô mới chân chính là chủ nhân của nó rồi.” Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “Tôi kỳ thật rất thích nó nhưng chắc là không có được phúc phận chọn nó, nó không thích tôi, sẽ không để cho tôi tiếp cận nó.”
Hề Mặc thấy cô trong vui vẻ còn có một chút tiếc hận, không khỏi lên tiếng an ủi: “Giải Chuy sợ người lạ, sau này ở bên nhau lâu, nó sẽ chấp nhận.”
Nguyễn Dạ Sênh cười nhìn nàng: “Tôi hiểu rồi. Giống như ở bên cạnh nhau lâu thì sẽ sinh tình đúng không?”
Hề Mặc: “…”
… Cô hiểu ra cái gì?
… Mà khi nói những lời này vì sao lại nhìn tôi?
Nhóm nhân viên công tác phụ trách khu vực này, vừa rồi nghe được tiếng ngựa kêu tranh thủ thời gian chạy tới, Nguyễn Dạ Sênh bình tĩnh tự nhiên cùng bọn họ giải thích tình huống, nói là bạn của cô lần đầu tới, không cẩn thận làm ngựa sợ hãi. Vốn tính nết của Giải Chuy cúng có chút khó hầu hạ, có đôi khi sinh ra chấn động kịch liệt, những nhân viên kia đương nhiên tin tưởng không nghi ngờ, sự tình lập tức được giải quyết, bọn họ liền nghe theo lời Nguyễn Dạ Sênh đi ra.
May mà những con ngựa khác không cảnh giác giống Giải Chuy, chúng nhìn nhận Nguyễn Dạ Sênh là Hề Mặc, biểu hiện vô cùng hòa thuận, hai người cuối cùng chọn lấy một con ngựa màu đỏ thẫm đi ra.
Hề Mặc nói: “Đợi lát nữa có người mang nó đeo yên ngựa lên, chúng ta đi thay quần áo trước, sau đó đi thẳng đến sân huấn luyện số 3.”
“Được.” Nguyễn Dạ Sênh vui vẻ đáp ứng.
Hề Mặc đi được vài bước, cảm giác được cô hình như không đi theo, quay đầu lại nói: “Tại sao lại không đi?”
“Chân tôi mềm nhũng rồi.” Nguyễn Dạ Sênh thoáng ngoặc người, vuốt vuốt chân nói: “Khi nãy bị hù sợ, hù đến không thể đi được nữa, nếu như cô tới đỡ tôi một chút thì tốt rồi.”
Hề Mặc: “…”
Hề Mặc nhìn chằm chằm vào mắt Nguyễn Dạ Sênh, nói: “Cô vốn cũng cảm giác được bất thường, đoán được Giải Chuy có khả năng biết rõ cô không phải tôi sẽ phản ứng quá khích, lại còn muốn đi sờ thử nó để nghiệm chứng, lúc đó lá gan không phải rất lớn hay sao? Sao giờ chân lại bị mềm nhũng?”
“Lúc ấy không nghĩ tới nó sẽ bướng như vậy, đương nhiên là không sợ, nên bây giờ mới bị hù đến chân mềm nhũng ra đấy.”
“Không muốn đỡ cô.” Hề Mặc cười lạnh nói: “Hay là tôi nên ôm cô đi?”
“Được.” Nguyễn Dạ Sênh nâng người lên, càng thêm vui vẻ.
Dù sao cô là miễn cưỡng Hề Mặc, theo giọng điệu này nhìn ra, biết rõ Hề Mặc sẽ không đến. Nhưng lúc này Hề Mặc trực tiếp đi về phía cô, nhìn cô một cái, cúi người, muốn ôm cô.
Xem tư thế này, hình như vẫn là có ý định là ôm chặn ngang.
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Cô lập tức ngây dại, cảm giác khi Hề Mặc đυ.ng vào eo cô, chỉ cảm thấy lỗ chân lông sau trên lưng chỗ đó như tê rần lên. Cô thích Hề Mặc chạm vào cô, yêu thích có được sự tiếp xúc, vừa rồi lúc Hề Mặc đem cô bảo hộ sau lưng nàng, tay cũng chạm vào cô, còn có cái ôm mang tính chất fan kia, mỗi một lần tay chân tiếp xúc cô đều bị cảm giác mừng rỡ, hạnh phúc chi phối.
Nhưng lần này thật sự là quá đột ngột, cô căn bản không ngờ tới, vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lí, vô thức nắm lấy tay Hề Mặc, nói: “… Ngừng.”
Hề Mặc dừng lại, trên mặt có chút bất định nắm lấy: “Cô vừa rồi không phải nói ‘được’? Tại sao giờ lại ‘ngừng’ rồi hả?”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Hề Mặc nói: “Thoạt nhìn qua hình như chân cũng không bị mềm nhũng, cũng không có cái gì sợ hãi.”
Nguyễn Dạ Sênh không phải là đèn đã cạn dầu, mới đầu chỉ là có chút hoảng hốt, phục hồi lại tinh thần, khôi phục dáng vẻ, tươi cười nói: “Vừa rồi chỉ là không nghĩ tới cô sẽ đến thật, lúc nãy dừng lại rồi, bây giờ cứ tiếp tục.”
“Tôi cho cơ hội, chỉ có một lần. Ngừng lại sẽ không có lần hai.” Hề Mặc băng bó mặt, trên môi vẽ ra một đường cong, rất nhanh nó biến mất.
“Được, lần sau tôi đây có thể tranh thủ sáng tạo lại cơ hội.” Nguyễn Dạ Sênh làm dáng vẻ tiếc hận, cười nói.
Trong lòng cô cho rằng mình đã rất hiểu rõ Hề Mặc. Hiện tại mới cảm thấy, cô có lẽ cũng không biết rõ. Đôi khi, cô đối với Hề Mặc kỳ thật cũng không cách nào khẳng định chính xác, đa số đều là suy đoán nhưng lại sợ bản thân mình đoán sai.
Cô cho rằng Hề Mặc chỉ nhắm vào chuyện cô nói bừa chân mình bị mễm nhũng mà đáp lễ giống như thường ngày, nhưng hiện tại cô có chút hoài nghi, vừa rồi Hề Mặc trong chớp mắt như vậy thật sự là muốn ôm cô sao?
Hay đây vẫn là điều chỉ có mình cô chờ mong mà thôi.
Cô hy vọng như thế, cho nên khi nghe Hề Mặc nói, nhìn Hề Mặc làm, cô rất khó khăn mới nhóm lên đóm lửa hy vọng này, đem nó chuyển sang một màu sắc mới, rồi nảy sinh ra suy đoán.
Hề Mặc nhìn cô một cái, ý là muốn đi.
Nguyễn Dạ Sênh thu lại tâm tư, đi theo nàng đi đến một tòa lâu khác, ngôi nhà này lầu một là dùng để nghỉ ngơi, bình thường cũng dùng để chiêu đãi, tiếp khách, lầu hai dùng để làm khu thay quần áo.
Nhân viên công tác cho các nàng dùng nước trà, điểm tâm, sau đó đi ra.
Hề Mặc dẫn Nguyễn Dạ Sênh tiến vào phòng thay đồ, mở tủ quần áo, bên trong là đồ cưỡi ngựa với từng dãy màu sắc khác nhau, tất cả đều là vì Hề Mặc mà thiết kế riêng biệt, cơ hồ làm mê lòng người, mặt khác bên trong còn có một set nón cưỡi ngựa, giày ủng cùng bao tay cũng đặc biệt, tủ đặt giày và tủ chứa bao tay được nghiêm ngặt phân loại.
“Chọn đồ mà cô thích đi.” Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Sênh ánh mắt quét qua một vòng sau đó trở lại trên mặt Hề Mặc, giọng nói bay bổng: “Cô để tôi chọn cái tôi thích, tôi chọn lấy, đồ kia bị chọn nhất định cũng thích việc bị tôi chọn lấy sao?”
Hề Mặc: “…”
… Cô có phải bị bệnh rồi hay không?
… Mà khi nói những lời này vì sao lại nhìn tôi?
-----hết chương 43-----