[Đấu La Đại Lục] Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 52

Tương Âm mắt lạnh nhìn hết sáu thành viên của học viện Đấu Linh. Lúc nãy nàng dùng Ngưng Phong tấn công thất bại cũng không định đánh tiếp mà quay trở về, nên hiện giờ đổi chỗ thì Từ Tam Thạch đã ở bên kia, như vậy thì không cần lo lắng.

Nàng xung phong nhận việc chiến đấu với sáu người này có vẻ hơi quá sức nhưng không quan trọng. Nàng biết rõ chiến thuật của bọn họ.

Tương Âm vung cánh bay lên, người bên ngoài không thấy nhưng trong mắt Tương Âm gió đã hóa hình. Lần này là Vô Hình Tiễn.

Thật đáng thương cho học viện Đấu Linh, bọn họ dồn hết sức phòng ngự ra bên ngoài nhưng không ngờ đội thủ lại tấn công từ bên trong, ngay vị trí trung tâm. Bọn họ sau khi trúng Huyền Minh Chấn, cả người đứng còn không vững vậy mà đã phải đón đỡ đòn tấn công của Tương Âm, đòn đánh không thể nhìn thấy.

Có điều, mấy người học viện Đấu Linh phản ứng cũng không chậm. Bọn họ miễn cưỡng chia thành ba nhóm, trong đó Xích Hằng Ngữ, Khiên Nguyên và Hàm Linh Nhi đứng đầu, ba người còn lại ở phía sau.

Trên tay mỗi người đều cầm một khối kim loại rực rỡ ánh vàng y hệt của Cô Trúc Kiếm. Đồng thời trên ngực ba người phía trước cũng có một kiện Vô Địch Hộ Tráo.

Vô Địch Hộ Tráo là dạng Hồn Đạo Khí cực kỳ hiếm thấy. Nó cần một thứ gọi là tinh thạch Hoàng Kim chỉ có ở đế quốc Nhật Nguyệt để làm vật dẫn thêm vào cạnh hạt nhân khắc trận pháp.

Hồn Lực rót vào Vô Địch Hộ Tráo sẽ thông qua tinh thạch Hoàng Kim kia nháy mắt phát ra lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ.

Thứ tốt dĩ nhiên cũng có hạn chế. Vô Địch Hộ Tráo thấp nhất cũng phải là Hồn Đạo Khí cấp năm, chỉ có Hồn Vương trở lên mới sử dụng được.

Vô Địch Hộ Tráo cấp năm sẽ có thể cản được công kích của Hồn Sư bậc Hồn Đấu La trở xuống trong vòng ba giây. Vô Địch Hộ Tráo cấp sáu sẽ đỡ được công kích của cường giả bậc Phong Hào Đấu La trong thời gian tương tự. Còn Vô Địch Hộ Tráo cấp bảy thì cực kỳ hiếm thấy.

Món đồ này có lực phòng ngự kinh khủng như vậy dĩ nhiên là món đồ cứu mệnh tuyệt vời. Cho nên, nó và Bình Sữa là hai thứ được Hồn Sư cực kỳ yêu thích lúc nào cũng cung không đủ cầu.

Tuy nhiên Vô Địch Hộ Tráo cũng có nhược điểm rõ ràng là chỉ sử dụng được một lần. Tương Âm biết rõ nên chỉ dùng Vô Hình Tiễn có lượng Hồn Lực tiêu hao ít.

Nàng hiện tại đã rút lại Hồn Kỹ thứ nhất sau khi giúp Mã Tiểu Đào và Lăng Lạc Thần. Dù sao Hồn Kỹ vạn năm tiêu hao Hồn Lực cũng không phải là ít.

Nhờ lực phòng ngự của Vô Địch Hộ Tráo mà sáu người còn lại của học viện Đấu Linh không chỉ tránh được Vô Hình Tiễn mà còn tranh thủ được chút thời gian.

Bản thân là Hồn Sư hệ Khống Chế, Tiểu Phong ngẩn đầu nhìn Tương Âm đang lơ lửng trên không trung. Khối kim loại trên tay cũng đã biến mất, hai tay hắn đặt lên trái tim mình, một quả cầu ánh sáng màu tím phủ sương trắng lặng lẽ xuất hiện.

Hồn Hoàn thứ tư màu tím sậm trên người hắn nhấp nháy. Đồng thời ánh sáng tím từ quả cầu kia cũng sáng bừng lên, bao trùm lấy sáu người học viện Đấu Linh.

Những thứ được ánh sáng màu tím kia bao trùm đều trở nên hư ảo, thậm chí dao động Hồn Lực ở bên trong cũng thoáng ẩn thoáng hiện.

Mê Chi Châu, đây là Võ Hồn của Tiểu Phong, chủ khống học viện Đấu Linh. Hắn là Hồn Sư hiếm thấy có Võ Hồn thuộc tính tinh thần, kỹ năng của hắn là sẽ thông qua Mê Chi Châu tạo nên những huyễn cảnh mê hoặc đối thủ đồng thời bảo vệ đồng đội bên mình.

Đáng tiếc người hắn đối đầu là Tương Âm, một người điều khiển gió hay chi tiết hơn là không khí. Cấp bậc Hồn Sư nàng có thể sử dụng không khí, bậc Đại Hồn Sư nàng có thể ngưng đọng không khí, và bậc Hồn Tôn là nàng có thể tạo áp lực không khí.

Tương Âm giơ tay lên như từng làm với Băng Sương Long Quyển, từ trong màn sương tím tiếng hét đau đớn của Tiểu Phong vang lên. Ngay sau đó màn sương biến mất, hiện ra là Tiểu Phong té trên đất, trước mặt hắn có một vũng máu nhỏ.

Tương Âm không để bọn họ kịp ngạc nhiên, một áp lực khổng lồ hạ xuống. Cả sáu người chỉ cảm thấy cơ thể bị thứ gì đó ép đến muốn nằm trên đất.

Tương Âm chỉ là cố câu giờ, dù sao Hồn Tôn như nàng không đánh bại được tất cả thì cũng làm bị thương vài người. Mà lúc này, trận đấu bên kia cũng đã xong.

Cô Trúc Kiếm nhờ ba giây ngăn mọi đòn tấn công của Vô Địch Hộ Tráo đã thuận lợi sử dụng Hồn Kỹ thứ năm của mình. Tử Hoàng Trúc, dài chừng một trượng, toát ra ánh sáng màu tím rực rỡ, phía trên mơ hồ ẩn hiện hoa văn ánh kim.

Cô Trúc Kiếm nhờ sự trợ giúp của Vô Địch Hộ Tráo đã đưa Võ Hồn Tử Hoàng Trúc của mình cắm xuống mặt đất. Ngay khi vật phẩm phụ trợ kia mất đi tác dụng, hắn liền lập tức sử dụng Hồn Kỹ thứ năm của mình.

Mục đích của hắn rất đơn giản, chính là, tìm cơ hội chạy trốn. Đáng tiếc, trước mặt hắn còn có đến năm người của học viện Sử Lai Khắc.

Ngay lúc Vô Địch Hộ Tráo mất đi tác dụng, một cái l*иg băng liền xuất hiện vây lấy hắn. Mà cái l*иg băng này lại chẳng hề có một khe hở nào.

Kết quả, Hồn Kỹ thứ năm của hắn đành va mạnh vào l*иg băng. L*иg băng kia là Hồn Kỹ thứ ba của Lăng Lạc Thần, cũng chính là Hồn Kỹ ngàn năm, gọi là Băng Lao.

Nàng và Cô Trúc Kiếm đều có tu vi là Hồn Vương, theo lý thuyết lẽ ra l*иg băng của nàng không thể nào đỡ được công kích của Cô Trúc Kiếm. Nhưng, hiện giờ Lăng Lạc Thần vẫn còn có được sự phụ trợ từ cái lạnh của U Minh giới nên Băng Lao càng thêm vững chắc.

Sau đó Băng Lao xuất hiện vết nứt, cuối cùng ánh sáng màu tím kia trở nên ảm đạm. Băng Lao vỡ nát, nhưng là vì Lăng Lạc Thần thu lại kỹ năng của mình.

Cô Trúc Kiếm vừa sử dụng kỹ năng từ Hồn Hoàn vạn năm. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đỡ lấy Đới Thược Hành đang cùng lúc thi triển Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, Bạch Hổ Kim Cương Biến và Bạch Hổ Ma Thần Biến.

Vì thế, quá trình này, chỉ có thể dùng hai chữ giày vò để hình dung. Là một Hồn Vương bị Hồn Đế "bạo hành".

Trong khi đó Mã Tiểu Đào đã bay đến bên cạnh Tương Âm. Đám người kia hiện đã bị áp đến nằm trên đất, tuy nhiên Tương Âm chỉ duy trì không đến 1' nữa.

May mắn Mã Tiểu Đào kịp đến, Hồn Hoàn thứ hai phát sáng. Cả người nàng bị lửa bao phủ, sàn đấu lúc này đã bị ngọn lửa của nàng phủ xuống thành một màu đỏ rực.

Ầm!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, sáu người như con cá nằm trên thớt không thể chống cự. Cứ thế mà trực tiếp chịu đòn của Mã Tiểu Đào. May thay trọng tài đã kịp cứu họ.

Trận chiến kết thúc nhanh vượt xa dự đoán của mọi người. Học viện Sử Lai Khắc hoàn toàn áp đảo, chiến thắng một cách dễ dàng.

Lúc này thê thảm nhất có thể nói là Cô Trúc Kiếm. Vì học viện bọn họ chỉ có một ngày để nghỉ ngơi tịnh dưỡng, hôm sau đã tiếp tục phải thi đấu trận cá nhân rồi.

Nhưng ban nãy vì vị trọng tài bận ngăn cản Mã Tiểu Đào nên bên này Đới Thược Hành không có ai cản trở dĩ nhiên ra tay hơi bị độc ác. Hai tay hai chân Cô Trúc Kiếm đều bị đánh gãy.

Đương nhiên, vết thương này với Hồn Sư không có gì đáng ngại nhưng trong thời gian ngắn không thể nào tiếp tục chiến đấu. Lúc vị trọng tài đỡ Cô Trúc Kiếm dậy, bỗng thoáng nhìn về phía học viện Sử Lai Khắc với vẻ bất mãn.

Đới Thược Hành lại còn bày ra vẻ mặt vô tội cứ như ban nãy người xuống tay độc ác không phải là hắn. Sử Lai Khắc cứ thế mang theo chiến thắng ra về, trên đường về Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm, Đới Thược Hành nói:

"Trận đấu cá nhân vào ngày mốt, để ta thi đấu đầu tiên."

"Tùy ngươi!" Mã Tiểu Đào hừ một tiếng, Đới Thược Hành có phần ngạc nhiên trước thái độ thỏa hiệp kì lạ của nàng nhưng không ngu ngốc mà nói ra.

Sau một ngày nghỉ ngơi, rốt cuộc trận thi đấu cá nhân cũng bắt đầu. Đới Thược Hành trong trận đoàn chiến ra tay vừa mức, đội trưởng Cô Trúc Kiếm của học viện Đấu Linh chỉ tạm thời không thể ra thi đấu, nghỉ ngơi một thời gian ngắn sẽ bình phục.

Trận thi đấu cá nhân này có 7 người tham gia là Đới Thược Hành, Tây Tây, Trần Tử Phong, Lăng Lạc Thần, Đường Nhã, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam. Mã Tiểu Đào và những người khác không muốn tham gia.

Khi Đới Thược Hành đại diện học viện Sử Lai Khắc ra thi đấu, mấy người bên phía học viện Đấu Linh đều tức đến đỏ mắt. Đội trưởng bị người ta đánh gãy tay chân không thể dự thi, mà chiến thuật cực mạnh của bọn họ cũng không có cơ hội thực hiện khiến mấy người học viện Đấu Linh đã tức muốn mắc nghẹn.

Cho dù bọn họ biết hôm nay ra thi đấu sẽ lành ít dữ nhiều nhưng cũng không cam lòng thất bại, cho dù chết cũng phải liều mạng. Vì học viện Sử Lai Khắc đã thắng trong trận đoàn chiến nên hôm nay bọn họ chỉ cần đánh bại 3 đối thủ trong trận cá nhân là sẽ thuận lời vào vòng 8 đội.

Mà bên phía học viện Đấu Linh vì thua trong đoàn chiến nên bọn họ chỉ bằng 3 người mà phải đánh bại hết 7 người học viện Sử Lai Khắc mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Đối thủ đầu tiên của Đới Thược Hành là Khiên Nguyên, Chiến Hồn Vương hệ Cường Công. Khiên Nguyên có Võ Hồn Khủng Trảo Hùng khá mạnh nhưng trong trận đoàn chiến hắn bị Tương Âm áp chế. Sau đó bị Mã Tiểu Đào đánh bại, không thể phát huy thực lực của mình, nỗi uất ức trong lòng của hắn không hề kém mấy đồng đội của mình.

Dáng người Đới Thược Hành tương đối cao lớn nhưng so với Khiên Nguyên vẫn có chút thua kém. Trọng tài ra hiệu cho cả hai lui về sau sau đó mới hô lớn bắt đầu, hai Chiến Hồn Sư hệ Cường Công sau khi lùi đến vị trí của mình, nghe hiệu lệnh liền xuất ra Võ Hồn.

Khiên Nguyên ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, cơ thể cường tráng nháy mắt phình to. Bộ quần áo của hắn không chịu nổi cơ thể khủng bố ấy cũng rách toát, để lộ ra làn da đen bóng.

Cánh tay cường tráng nở rộng đồng thời giang rộng ra hai bên. Móng tay dài thành bộ móng vuốt quét xuống sàn đấu để lại mấy vạch rõ rệt.

Đới Thược Hành cũng đã phóng xuất ra Võ Hồn Bạch Hổ của mình, dáng người tuy không cường tráng bằng đối thủ nhưng cũng không yếu thế, đôi Tà Mâu lấp lánh ánh sáng. Sáu cái Hồn Hoàn, hai vàng, hai tím, hai đen từ từ bay lên, khí thế dĩ nhiên không thua đối thủ tu vi không bằng mình rồi.

Khiên Nguyên chợt quát lớn một tiếng, chủ động tấn công, theo vẻ ngoài thì hắn và Đới Thược Hành đều là một dạng Hồn Sư. Hồn Kỹ của họ chủ yếu đều tăng phúc cho cơ thể và đồng thời am hiểu nhất là chiến đấu gần. Nếu cận chiến thì bọn họ so với Mã Tiểu Đào am hiểu công kích từ xa còn muốn mạnh hơn một chút.

Hồn Vương Khủng Trảo Hùng thân cao ba thước gầm lớn một tiếng, Hồn Hoàn thứ nhất trên người hắn lóe sáng, làn da sáng bóng ánh sáng màu vàng kim. Hai tay hắn đưa ra hai bên, búng người thẳng về phía Đới Thược Hành.

Đới Thược Hành tuy cũng có hổ trảo những vẫn nhỏ hơn so với đối thủ. Tuy nhiên lúc này hắn không hề lùi lại, cả người phát ra ánh sàng màu trắng, lông tóc đều bay thẳng lên.

Hắn đột nhiên tăng tốc, cả người như một quầng sáng màu trắng bay thẳng về phía đối thủ. Song phương gần như tích tắc sau sẽ va vào nhau.

Đôi tay to lớn của Khiên Nguyên cùng vung ra, bộ móng vuốt gần như bao phủ phạm vi cả thước vuông khiến Đới Thược Hành không còn đường né tránh.

Mà thực tế, Đới Thược Hành cũng không có ý né tránh. Đầu ngón chân khẽ cắm xuống đấy, tốc độ đồng thời chậm lại, đôi hổ trảo quét ngang va thẳng vào bộ móng vuốt của đối thủ.

Keng! Keng!

Hai tiếng động lớn vang lên, trên sàn đấu liên tiếp lóe ra tia lửa, sau đó mọi người giật mình trông thấy người yếu thế lại là Hồn Đế Đới Thược Hành. Cả người hắn bị đòn tấn công của Khiên Nguyên làm bay ngược ra, rõ ràng đã chịu không ít thiệt thòi.

Khiên Nguyên thấy đòn tấn công của mình có hiệu quả dĩ nhiên lại tiếp tục lấn tới. Hắn quát một tiếng rồi đuổi theo Đới Thược Hành, lúc này, hai cái Hồn Hoàn thứ ba, thứ năm đồng thời lóe sáng.

Cơ thể màu đen bóng của hắn bỗng hóa thành màu đồng rồi cuối cùng trở thành màu bạc. Cả người lại tiếp tục phình to, khi hắn đuổi theo Đới Thược Hành, cả người đã từ ba thước cao lên ba thước năm, hoàn toàn không còn vẻ gì giống con người nữa cả.

Đới Thược Hành bị chấn lui về sau nhưng cơ thể cũng đã phát sinh biến hóa. Lông tóc trên người đều biến thành màu váng, ba Hồn Hoàn thứ nhất, thứ ba và thứ năm cùng lóe sáng.

Ba kỹ năng này lần lượt là Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, Bạch Hổ Kim Cương Biến và Bạch Hổ Ma Thần Biến, đều là những Hồn Kỹ có tác dụng tăng phúc cơ thể. Ngay lúc bộ móng vuốt màu bạc của Khiên Nguyên chuẩn bị chạm vào người hắn thì ánh mắt Đới Thược Hành bỗng lóe sáng, cả người hắn biến mất một cách quỷ dị.

Đúng vậy, trong nháy mắt đó, cả người hắn biến mất ngay trước mặt Khiên Nguyên. Đòn tấn công của Khiên Nguyên dĩ nhiên trúng vào không khí.

Đới Thược Hành vừa sử dụng Hồn Kỹ Thuấn Di? Rõ ràng là không phải rồi, Hồn Sư Bạch Hổ căn bản không có loại kỹ năng này.

Mà thật ra hắn cũng không có biến mất, chỉ là bất ngờ thay đổi phương hướng mà thôi. Bởi vì trong nháy mắt Khiên Nguyên xông đến, hắn khẽ cúi đầu, một quầng sáng màu trắng xuất hiện sau lưng, hắn lợi dụng lực đẩy bắn người bay lên không trung.

Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên Khiên Nguyên không kịp thu hồi đòn công kích. Một kích thất bại kia đã làm Khiên Nguyên cảm thấy có gì đó không ổn, mà lúc này Đới Thược Hành lại đang ở ngay trên đỉnh đầu hắn.

Đới Thược Hành tức thì dùng hổ trảo tấn công Khiên Nguyên. Khi hắn từ trên không rơi xuống đất thì hai đầu gối đồng thời kẹp lấy bả vai Khiên Nguyên.

Khiên Nguyên đau đớn kêu lên, chân hắn lảo đảo đứng không vững suýt chút ngã xuống. Hắn đưa tay lên cao ý định kéo Đới Thược Hành xuống nhưng lúc này Đới Thược Hành không những không né còn dùng hổ trảo chặn lại.

Bộ móng vuốt của hắn cực kỳ sắc bén và mạnh mẽ, dù Khiên Nguyên có làm gì cũng không sao gỡ ra được. Sau đó, hắn kẹp hai đầu gối lại ngay bên sườn Khiên Nguyên.

Cả người Khiên Nguyên đau đớn mà ngã xuống đất. Đới Thược Hành xoay người nhảy xuống.

Trận đấu này diễn ra rất nhanh, nhìn cũng có vẻ đơn giản nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Bất kể là hổ trảo của Đới Thược Hành hay bộ móng vuốt của Khiên Nguyên, chỉ cần vồ trúng đối thủ thì đều là vết thương trí mạnh.

Cả hai từ nãy giờ chỉ thuần túy quyết đấu về mặt sức mạnh. Khiên Nguyên thua, thua cả tu vi lẫn kinh nghiệm chiến đấu.

Đới Thược Hành chỉ dùng vài phương thức đơn giản đồng thời ít tiêu hao Hồn Lực nhất để kết thúc trận đấu. Mà phương thức chiến đấu của hắn bắt đầu từ ngay lúc giả vờ bị chấn lui về sau.

Hắn là Hồn Đế làm sao sức mạnh lại kém Hồn Vương được? Dụ địch xâm nhập, một kích tất thắng, đây là bí quyết cơ bản mà bất cứ đệ tử nội viện nào của học viện Sử Lai Khắc cũng biết.

Đới Thược Hành thấy trọng tài tiến về phía mình, hắn liền kéo Khiên Nguyên đã bất tỉnh ra. Đồng thời làm một động tác ý bảo không có gì, sau đó dìu Khiên Nguyên về khu vực chờ chiến của học viện Đấu Linh.

Người thứ hai đại diện học viện Đấu Linh ra thi đấu là nữ đệ tử Hàm Linh Nhi, Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công.

Trận đấu này sẽ là một trận so đấu tốc độ.

Các đòn tấn công của Hàm Linh Nhi đều vô cùng sắc bén, tốc độ cũng nhanh vô cùng. Võ Hồn của nàng là Thiểm Điện Điêu, nếu so với các Võ Hồn tầm trung của hệ Mẫn Công, tuyệt đối đủ tư cách cầm cơ đi trước, Võ Hồn này của nàng ngoài việc không thể bay thì tuyệt đối mạnh mẽ.

Đối mặt với đối thủ như vậy, Đới Thược Hành chọn phương pháp lấy bất biến ứng vạn biến. Mặc kệ đối thủ công kích như thế nào hắn vẫn đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không chủ động tấn công.

Song phương giao đấu chừng 15 phút cuối cùng Hàm Linh Nhi vì cạn kiệt Hồn Lực, tốc độ giảm xuống nên bị Đới Thược Hành đẩy vào góc chết không thể không nhận thua. Với hai trận thắng liên tục, mà đối thủ đều là cường giả bậc Hồn Vương, rốt cuộc khán giả đã cảm nhận được Hồn Đế mạnh mẽ như thế nào.

Những phương pháp chiến đấu của Đới Thược Hành đều vô cùng thích hợp và hắn sử dụng cũng rất thành thạo. Rõ ràng mọi thứ quá dễ dàng với hắn.

Trận thứ ba cũng không mất quá nhiều thời gian, đối thủ của Đới Thược Hành là Xích Hằng Ngữ, Hồn Sư Kim Cương Thuẫn. Lực phòng ngự của hắn tuy mạnh nhưng công kích của Đới Thược Hành cũng không yếu.

Trận này lại trái ngược với trận thứ hai vừa rồi. Lần này Đới Thược Hành là người công kích còn Xích Hằng Ngữ là người phòng thủ. Nhưng, kết quả lại hoàn toàn khác.

Ban nãy Đới Thược Hành dựa vào sức mạnh của mình khiến Hàm Linh Nhi hao hết Hồn Lực còn lúc này hắn lại dựa vào lực công kích mạnh mẽ bức Xích Hằng Ngữ ngã xuống đài.

Ba trận thắng liên tiếp, Chiến Hồn Đế Bạch Hổ Đới Thược Hành đã kết thúc trận thi đấu cá nhân này. Đồng thời giúp học viện Sử Lai Khắc vào thẳng vòng đấu 8 đội. Học viện Đấu Linh có thể về thu dọn hành lý về nhà.