Cư Nhiên Ở Cách Vách

Chương 48

"Gϊếŧ người rồi!" vốn đang huyên náo làm cho người ta ngay cả hít thở cũng cảm thấy không thoải mái, tiếng ồn ào làm người ta thật sự nghe không rõ mình đang nói gì, còn họ thì đang đáp gì, chỉ là một tiếng 'gϊếŧ người rồi' này thật sự bén nhọn, thê lương, mang theo vài phần hoảng sợ, vài phần điên cuồng, vài phần cười nhạo, xuyên thấu màn huyên náo, sinh sôi nảy chồi đâm vào tai mỗi người.

"A!"

"A a! Có người chết!"

Theo sau là một tiếng rồi một tiếng la sợ hãi. Đám người bạo động, lấy một điểm làm trung tâm, nhanh chóng tản ra xung quanh, tạo thành một vòng tròn.

Má Mạc ngồi trong xe cau mày, trong lòng nhảy nhót không yên.

"Làm sao vậy chị Mạc? Sắc mặt sao khó coi vậy" má Cư ngồi trong xe, cười hỏi.

"Không có việc gì…… em xem con nhóc trứng thúi này, đi mua thuốc mà tốn nhiều thời gian vậy, sao giờ còn chưa ra?"

"Chắc có nhiều người, hiện tại bệnh viện cùng nhà hoả táng hợp tác với nhau nên có lẽ đông người ra vào"

"Cũng đúng, không biết vì sao, chị vẫn cảm thấy không thoải mái" má Mạc cau mày nói, đột nhiên nghe thấy ngoài xe có người thét to: "Gϊếŧ người rồi! Có người chết!"

Trong lòng không hiểu soa lại run lên. Vội vàng vươn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Sao vậy?"

"Chị hình như nghe thấy có người la 'gϊếŧ người' ?"

"Em cũng nghe thấy, cũng không biết phía trước có chuyện gì. Gần đây vụ nhà máy điện tái chế từ rác rưởi này làm người ta lên án rất nghiêm trọng"

"Để chị gọi điện thoại cho con nhóc kia, hối nó nhanh lên" má Mạc vội vàng lấy di động ra, vừa nói vừa lướt chọn số để gọi.

"Vậy cũng tốt, gϊếŧ người hay không gϊếŧ người làm người ta nghe phát sợ"

Bên kia điện thoại vang lên tiếng nhạc chờ 'Trời thu không lạnh' không bao lâu, có người nhấc máy.

"Này, đồ trứng thúi, sao con còn chưa về?"

"Alô! Chào bác, xin hỏi bác là @#¥%……" đầu kia điện thoại là tiếng một người đàn ông xa lạ.

"A, là tôi, anh là ai? Vì sao điện thoại con gái tôi anh lại nghe?"

"@#¥%……".

…………

…………

Hai mắt Mạc Ngôn vô thần, đồng tử muốn bắt đầu tan rã, tất cả trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ.

Có người không ngừng la hét bên tai nàng: "Có người chết, có người chết!"

Tiếng thét chói tai liên tục vang lên, Mạc Ngôn nghe được tiếng la bên tai, không có cách nào đáp lại người đang kêu la đó được, nàng biết bụng mình bị phá thành một cái động, nàng thậm chí cảm giác được có dòng chất lỏng trong thân thể cuồn cuộn không ngừng tiến ra ngoài, thật lạnh lẽo. Nàng cảm giác được sinh mạng mình đang dần dần trôi đi. Cái chết càng ngày càng chân thật.

Nhưng nàng nhưng không cảm giác được đau đớn, cũng không nghĩ nổi chuyện này cuối cùng phát sinh thế nào.

Giờ phút này, trong đầu Mạc Ngôn không ngừng trào ra đủ loại hình ảnh.

Thuở nhỏ, ba ba bế nàng lên cao thật cao, nói muốn cho nàng được thấy rõ hình ảnh trên bầu trời. Má ngồi trước mặt nàng, cẩn thận gấp hạc giấy cho nàng. Nụ cười của họ, rõ ràng rồi mơ hồ, lại mơ hồ rồi rõ ràng.

Những hình ảnh đó dần biến thành âm thanh, một câurồi một câu, quanh quẩn trong đầu mình.

"Hey! Chị tên là Mạc Ngôn, em tên gì?"

"Cư Nhiên, em tên Cư Nhiên"

"Gì? Em tên gì?"

"Cư Nhiên, Cư trong cư ngụ, Nhiên trong thản nhiên, Cư Nhiên"

…………

"Tiểu Ngôn"

"Hửm?"

"Cái người Bặc Toán Tử kia, là em"

…………

"Chết tiệt! Tôi muốn khiêu chiến với cô!"

…………

"Như vậy, sẽ trở thành đồng tính luyến ái nha"

"Không sao"

"Thật sự không sao?"

"Thật sự không sao"

…………

"…… em muốn sử dụng yêu cầu thứ hai. Mời chị nghe rõ, yêu cầu thứ hai của em là từ nay về sau, em muốn chị cho dù gặp khó khăn gì thì người nghĩ đến đầu tiên đều chỉ có thể là em"

…………

"Tiểu Ngôn, đến đây, đến đây! Miệng dính miệng là được, ngại gì mà ngại!!"

…………

"Chị muốn thì em nói chị nghe, em hiện tại nói cho chị nghe, em tức giận là vì em không thích nghe được hai tiếng Trầm Li này, nhất là không muốn từ miệng chị nghe được. Em không thích nghe, là vì em thích chị"

…………

"Tiểu ngốc …… Tiểu ngốc…… tin tưởng em …… xin chị…… yêu cầu thứ ba của em"

Mạc Ngôn nhanh chóng túm được cánh tay không biết là của ai bên cạnh, túm chặt lấy.

"…… Cư…… Nhiên…… Cư…… Nhiên…… Cư Nhiên……" tất cả đều trở nên mơ hồ, dù tất cả biến mất trước mắt chị, tất cả trong đầu chị đều biến mất, duy nhất chỉ có tiếng nói của em, gương mặt của em, càng ngày càng rõ ràng. Chân thật như vậy, chân thật làm cho nàng không thể tin được, tất cả điều này đều thật sự từng tồn tại.

…………

"Cô gái, cô ráng giữ tỉnh táo, người nhà của cô sắp tới rồi. Cô gái, cô ráng giữ tỉnh táo"

"…… Cư …… Nhiên ……"

"Cái gì? Cô gái? Cái gì?"

"…… Cư Nhiên……"

"Cư Nhiên cái gì? Cô gái, cô muốn nói gì?"

"……" chị nhắm hai mắt lại, chị không nhìn thấy thế giới, lại thấy em.

…………

"Tiểu ngốc, em yêu chị ……"

…………

"……" Cư Nhiên đột nhiên bật dậy trên giường. Mở to hai mắt trừng phía trước.

Một thân mồ hôi lạnh.

Quay đầu nhìn nhìn đồng hồ báo thức, hiện tại là 12:00 khuya, Trung Quốc bên kia hẳn đang giữa trưa.

Cư Nhiên ngủ không được.

Đồ ngốc kia không biết hiện tại đang làm gì. Chạy ra ngoài ban công, ngẩng đầu nhìn trời đêm, hôm nay trời đầy mây, nhìn không thấy trăng, cũng không thấy sao.

Trong lòng Cư Nhiên, bắt đầu không thoải mái.

Gọi điện thoại cho đồ ngốc kia.

Điện thoại kết nối được nhưng đồ ngốc kia lại không bắt máy. Xem ra đồ ngốc thật sự chán sống. Dám không nghe điện thoại của nàng.

"Đồ ngốc……" Cư Nhiên tựa vào ban công, nhìn tối như mực , cái gì cũng không có bầu trời đêm. Đột nhiên cảm thấy khổ sở lên. Giống như có cái gì này nọ, dần dần, tiêu thất.

…………

…………

"Tiểu Ngôn?! Tiểu Ngôn! Trời ạ! Tiểu Ngôn con làm sao thế?"

"Tiểu Ngôn! Tiểu Ngôn con tỉnh lại đi, con còn muốn chờ Tiểu Nhiên trở về mà"

"A a a…… Tiểu Ngôn của tôi…… đây là chuyện gì đã xảy ra ~~~~"

…………

"Chừng nào thì chị mói nói với em tiếng 'chị yêu em' ?"

"Chị ngượng ngùng mà ……"

…………

"Cư Nhiên!" một phút bị đẩy mạnh vào phòng giải phẫu kia, người đầy máu, người vốn đang hôn mê đột nhiên mở to hai mắt, thê lương hét lên.

Không cam lòng…… không cam lòng…… nàng còn việc rất muốn làm, còn chưa kịp làm, nàng rất muốn nói, còn không kịp nói, nàng rất muốn nhìn một người, nàng còn chưa kịp nhìn ……

…………

…………

"Alo alo…… em gọi điện thoại cho chị, sao chị không nghe máy?"

"À à, điện thoại của chị hôm qua bị rơi hỏng rồi, còn chưa mua cái mới được"

"Vậy sao chị không bật voice? Gõ mệt không?"

"À? Bởi vì máy tính gần đây cũng xảy ra vấn đề"

"Cái gì của chị cũng xảy ra vấn đề vậy?"

"Gần đây vận mệnh không tốt sao"

"Đi chùa nhớ thắp hương"

"Đã đi thắp hương, nó luôn cháy mãi"

"Tốc độ đánh chữ, sao lại chậm vậy?"

"…… a…… chị phải suy nghĩ để trả lời em chứ"

"Bên chị tín hiệu sao lại thế này? Không rõ ràng lắm, nhìn chị cứ mờ mờ ảo ảo"

"Ừm? Chắc do mạng yếu"

"Tiểu thuyết gần đây cũng không thấy chị update"

"Bận đó, bận muốn chết luôn. Về sau có thời gian update thêm cũng không muộn"

"Thật vậy sao? Thế nào em cũng cảm thấy chị có hơi kỳ lạ"

"Thật mà thật mà…… không có gì kỳ quái .".

…………

…………

"Sao còn không chịu bật voice?"

"Máy tính của chị còn chưa sửa xong đâu"

"Sửa cả tháng trời mà vẫn chưa xong hả? Sao lại thế này?"

"Ồ, người sửa máy tính không có trách nhiệm đấy"

"……".

…………

…………

"Tiểu ngốc, gần đây em thấy chị cứ là lạ thế nào đó?"

"Ồ, có sao có sao? Không có đâu"

"Ừm? Em cảm thấy chị có hơi giống dì Mạc"

"Ồ! Đó là đương nhiên, chị là con của má chị mà!"

"Trước kia chị không phải như vậy"

"Ồ! Người rồi sẽ già thôi mà"

"Chị không phải là dì Mạc chứ?"

"Ồ! Làm gì có chuyện đó. Thật mà"

"Vậy sao chị không nghe điện thoại của em?"

"Ồ! Không phải chị nói điện thoại di động rơi hỏng rồi sao"

"Đến bây giờ cũng chưa mua cái mới?"

"Ồ! Do chị bận, gần đây khá bận bịu"

"Thật sao?".

"Thật mà"

"Em không tin, trừ phi chị cho em nghe tiếng nói của chị"

"Ồ ~~~ nghe tiếng nói gì mà nghe, chị nói cho em biết một tin tốt, ba chị đồng ý chúng ta đến với nhau rồi"

"Ừm? Cái gì?".

"Ồ! Thật đó, là sự thật đó!"

"…… ba Mạc vì sao lại đột nhiên đổi ý?"

"Đương nhiên là do chị biểu hiện tốt đó……"

"?"

…………

…………

"Máy tính của chị còn chưa sửa xong?"

"Đúng nha, đúng nha! Còn chưa có sửa xong"

"……"

…………

…………

"Đồ ngốc……"

"Sao thế?"

"Em yêu chị"

"……"

"Thế nào? Nghe tới chán ngấy rồi ư?"

"Không có …… chị cao hứng"

"Ừm? Sao nay lại thẳng thắn vậy?"

"Chị từng nghĩ, có chuyện nên nói nhanh, nên làm nhanh. Không cần chờ đến lúc sinh mạng của mình đi đến phút cuối, lúc mình hấp hối mới phát hiện mình sống nhiều như vậy, làm nhiều, nói nhiều, mình có việc rất muốn làm, rất muốn nói, thế nhưng bởi vì yếu đuối, nên không dám nói, không dám làm".

"Chị làm sao vậy? Đầu óc cháy hỏng ư?".

"Em coi như đầu óc của chị bị vào nước đi"

"Em đúng là cảm thấy chị đang trở nên rất kỳ lạ"

"Không có…… thật sự không có"

…………

…………

"Đồ ngốc, Em yêu chị"

"Chị đang nghe, mỗi ngày chị đều đang nghe"

"Vô nghĩa, chị không nghe, vậy em nói ai nghe"

"……"

…………

…………