Cư Nhiên Ở Cách Vách

Chương 47

Tháng chín. Nhà trẻ khai giảng. Mạc Ngôn liền đem tâm tư đặt vào việc ở nhà trẻ.

"Con chào cô Mạc!" thanh âm trẻ nhỏ trong sáng vang dội.

"Chào mấy con"

"Cô Mạc ơi, hôm qua ba ba dắt con đi ăn KFC!"

"Vậy sao? Ăn cái gì nè?"

"Con ăn một ly nước ngọt lạnh thiệt là to"

"Con nít không được uống nhiều đồ lạnh nha"

"Dạ biết"

"Chào cô Mạc! Chào cô Ngô! Chào bà nội!"

"Chào!"

Chít chít méo mó nói chuyện, nhà trẻ không có một phút im lặng.

Mạc Ngôn bắt đầu thích ứng với việc một mình đứng ngoài ban công, bắt đầu thích ứng mỗi ngày chỉ ngồi trước máy tính mới có thể thấy được Cư Nhiên. Kỳ thật Cư Nhiên bận rộn rất nhiều việc, cho nên mỗi ngày thời gian có thể gặp mặt trên mạng cũng không phải nhiều. Mạc Ngôn luôn chít chít méo mó nói chút chuyện đã xảy ra vào ban ngày trước máy tính, sau đó chúc ngủ ngon, im lặng nghe bên kia nói câu 'em yêu chị'. Có đôi khi Mạc Ngôn hiểu được sẽ buồn bực, trước kia khi còn bên cạnh nhau, thật ra chính nàng không thể nào nghe được lời này hàng ngày, hiện tại không bên nhau, nhưng thật ra có thể nghe được mỗi ngày. Rốt cuộc, Cư Nhiên rời đi là tốt hay không tốt?

Rối rắm.

Nóng bức của mùa hè dần dần biến mất, hoa cây da^ʍ bụt tàn, hoa cây lựu cũng tàn, sau đó kim quế tỏa hương, tháng mười đã đến. Ba Mạc an bài n lần xem mắt. Làm cho Mạc Ngôn lần đầu tiên biết được ba mình quá lợi hại.

"Con nói…… ba khi nào thì nhiệt tình với loại chuyện này thế?" Mạc Ngôn vẻ mặt rối rắm.

"Ổng sợ con không gả được đó" má Mạc ở một bên lành lạnh nói.

"…… là sợ con lại tìm cho ba một đứa con dâu phải không?" o ( ╯□╰ )o

"…… ai nha! Coi như nói chuyện giải sầu, đi nhanh về nhanh"

"……"

Buổi tối –

"Ba chị còn chưa hết hy vọng" bên kia máy tính, Cư Nhiên cười làm cho Mạc Ngôn rất muốn cắn nàng một phát.

"Yên tâm yên tâm…… ba em cũng không có hết hy vọng đâu, không cần nói chị đâu ha"

"Em từ Mỹ về, ông ấy hẳn nên hết hy vọng rồi".

"Ha ha a…… em cảm thấy có khả năng sao?" Mạc Ngôn cười như 'ánh mặt trời sáng lạn'

"…… chị nói thử?" Cư Nhiên 'mỉm cười'

"Quả nhiên…… không sự thật a……" vô lực trả lời.

"Binh đến tướng chặn, nước đến đắp đất"

"Em còn biện pháp khác?"

"Vậy chị có?"

"……"

"Người đàn ông hôm nay đi xem mắt bộ dạng thế nào?"

"Đẹp trai nha! Chưa thấy qua ai đẹp trai như vậy"

"Ừm? Thế nào? Hồn đi theo người đó luôn?"

"Cũng không phải, đến bây giờ còn chưa quay về"

"Thì ra là mất hồn, khó trách cả tối nay ngốc quá là ngốc"

"Hừ! Miệng chó không phun được ngà voi"

"A…… em không pun được, vậy chị phun cho em xem thử?"

"……" Mạc Ngôn lấy cây bút nhỏ ra, đối với khuôn mặt Cư Nhiên trên máy tính, đâm đâm đâm đâm …… "Chị đâm cúc hoa cô, đâm cúc hoa cô, đâm cúc hoa, đâm cúc hoa, đâm cúc hoa ……"

(cúc hoa: là cái chỗ để đi nặng ấy)

"Chị không thấy phiền?" làm như vậy chuyện nhàm chán.

"Hừ! Em không mệt chị làm sao mà mệt?"

"Mà không giống, bên này em đang ban ngày, đồ ngốc"

"……" o ( ╯□╰ ) o

"Tiểu Ngôn…… em yêu chị" hoàn toàn không có bộ dáng thâm tình chân thành.

"…… còn nói thêm nữa"

"Vậy chị còn nghe? Ngủ đi"

"……"

Nhà trẻ –

"Đã lớn chuyện, thật sự lớn chuyện" giữa trưa lúc bọn trẻ ngủ, cô Ngô nhìn chằm chằm máy tính nói với vẻ mặt hưng phấn.

"Hửm? Cái gì lớn chuyện?" Mạc Ngôn ngẩng đầu, vẻ mặt không hiểu nhìn cô ngô ngồi bên cạnh.

"Hử? Bà còn chưa biết? Chính là cái nhà máy sản xuất điện từ việc tái chế rác thải khởi công hồi tháng bảy đó. Hiện tại đã gần như sẵn sàng để xây"

"À, sau đó thì sao?"

"Cư dân địa phương không đồng ý, hiện tại họ đang tụ tập lại biểu tình"

"A? Biểu tình?" bây giờ còn có thể nghe được từ này.

"Cũng đúng thôi, nhà máy điện kia có bao nhiêu độc hại, cách họ lại gần, cư dân chúng ta nơi này cũng không đồng ý, trong diễn đàn đã mở topic thảo luận, xem ra ngày mai có thể còn nhiều cái để nói hơn" cô Ngô nói cùng vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa.

"Tui cảm thấy bà không khác gì thành phần bất hảo?"

"Nói bừa, tui cũng quá quan tâm mà. Nhà chúng ta cách cái nhà máy điện này rất gần, nó mà có chuyện gì thì nhà chúng ta cũng sẽ gặp nạn theo"

"A? Vậy bà cũng đi biểu tình luôn sao?"

"Sao được, giáo viên chúng ta không thể tham dự loại chuyện này, ngay cả tuyên truyền cũng không thể"

"……" vậy bà hăng say chi vậy?

"Tui với bà cùng nhau hóng chuyện. Bà cũng không muốn đi, chuyện này nếu bà còn muốn làm giáo viên thì không nên dính vào"

"…… tui cũng không muốn đi" thời điểm này Mạc Ngôn không muốn để ý đến chuyện khác.

Cuối tuần, lúc má Mạc xuống cầu thang, không cẩn thận vấp ngã. Chân bị sưng, Mạc Ngôn đưa má Mạc đi bệnh viện khám.

"Con nói má tuổi cũng một bó to chảng, cũng không để ý giúp con chút nào. Má xem xem, xuống có cái cầu thang mà thành thế này"

"Đồ trứng thúi, nếu không phải dưới lầu có tiếng kêu như quỷ, má con có thể thành vầy sao? Má nói con không có việc gì thì gào rú làm chi?!"

"Ok ok ok, là con không tốt, tất cả đều là con không tốt. Má đi chậm chút, coi chừng té nữa giờ"

"Con còn muốn má con té hả con bé trứng thúi vô lương tâm kia"

"Dạ dạ dạ ……" nàng vẫn không nói được câu này hay.

Má Mạc bị té, má Cư vội vội vàng vàng chạy tới, ồn ào muốn đưa má Mạc đến bệnh viện, Mạc Ngôn bộ dáng má mình, thật sự cũng không có cách nào ra đường cái đón xe, vốn cũng không từ chối, ngồi trên xe má Cư đến bệnh viện.

Bất quá còn chưa tới cổng bệnh viện, xe đi dọc đường cứ nhấn gas rồi đạp thắng liên tục, so với xe đạp còn chậm hơn.

Mạc Ngôn có hơi say xe, cứ vậy mà ngồi bên trong liền khó chịu cực kỳ, đầu cũng bắt đầu váng. Tâm tình phiền muộn đưa đầu dựa theo cửa kính trong xe nhìn ra.

"Phía trước rốt cuộc có chuyện gì? Sao lại biến thành cái dạng này?"

"Còn có thể là chuyện gì? Mấy ngày nay là chuyện của nhà máy điện đó, đường xá bên này mỗi ngày đều kẹt"

"Chuyện của nhà máy điện thật sự nghiêm trọng sao?"

"Đúng vậy, chính phủ đã biết chuyện" má Cư cẩn thận lái xe theo chỉ dẫn của cảnh sát giao thông, vất vả lắm mới tới được bệnh viện.

Mạc Ngôn vội vàng giúp đỡ má mình xuống xe, bị đám người đưa đưa đẩy đẩy đến bệnh viện.

Mạc Ngôn thật sự không ngờ, thì ra cái nhà máy điện kia lại được xây gần bệnh viện.

Khoa ngoại.

"Không có việc gì, các đốt ngón chân sai vị trí, dây chằng bị lệch. Tôi giúp bà nắn xương lại, kê chút thuốc, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian là hết" xem bệnh là một bác sĩ trung y già, mắt liếc một cái thì nhìn ra được tình trạng, nói với vẻ mặt không thèm để ý.

"Nắn xương? Nắn thế nào?" nhưng mà bác sĩ không thèm để ý cũng không có nghĩa là bệnh nhân không để ý, cho dù bệnh nhân không để ý, còn người nhà bệnh nhân nữa. Mạc Ngôn há to miệng, sau khi nghe được hai chữ 'nắn xương' liền cảm thấy trái tim băng giá.

"Làm sao nắn ấy hả? Lấy tay a. Lập sẽ ổn thôi" vị bác sĩ trung y già rửa tay xong, đi tới bên cạnh má Mạc, sau đó nâng chân má Mạc lên. Vuốt xoay chỗ vết thương sưng đỏ, tay hơi dùng chút lực.

"Oa a a……" người kêu thảm thiết là Mạc Ngôn. "Má ơi, má ơi, má ơi…… có đau không?!"

"Cô thử coi đau không?" sắc mặt má Mạc cũng không đẹp.

"Vậy sao má không la?" kêu to.

"Tôi có la lên, mà cô la oang oang vậy, tôi la thế nào người khác cũng không nghe được" vẻ mặt khinh bỉ.

"……" Mạc Ngôn rối rắm.

"Không có tương lai!"

Con làm cho má mất mặt, má không cần làm bộ như không biết con nha ~~

Kết quả là người nào đó bị chính má mình ném ra.

-_-||||

"Oa a! Người kéo đến cổng bệnh viện càng lúc càng nhiều" Mạc Ngôn nhìn quần chúng đang 'biểu tình' ở cổng, ánh mắt ồn ào nhìn rộng ra.

"Đúng vậy! Cũng không nên xảy ra chuyện gì mới tốt" má Cư cau mày, lo lắng trả lời.

"Ừm…… má, nếu không má cùng dì Cư lên xe trước đi, chân má không tốt, người ở đây lại nhiều, đội ngũ này cũng không biết muốn xếp hàng tới khi nào, nếu chân lại bị va chạm thì không ổn" Mạc Ngôn quay đầu, nhìn má mình được má của Cư Nhiên dìu.

"Vậy con cẩn thận một chút"

"Yên tâm, con đi đứng đàng hoàng. Đi nhanh đi, đi nhanh đi, ở trên xe kiên nhẫn chờ con nha"

"Vậy má lên xe trước, con phải thật cẩn thận đó"

"Dạ dạ dạ!" dài dòng.

Xếp hàng mua thuốc. Việc làm ăn của bệnh viện vĩnh viễn 'thịnh vượng', người xếp hàng dài đằng đẵng, sổ đếm không hết. Đợi đến lúc mua được thuốc, Mạc Ngôn cũng muốn đi làm thân thích với Diêm Vương.

Sau đó ở trong đám người không ngừng bị ép tới ép lui.

A a…… bởi vì chuyện nhà máy điện, dân cư quanh bệnh viện lần này muốn phá vỡ kỷ lục phải không?

Nữ sinh bị ép sang một bên, vừa nghĩ đến điều gì đó không có dinh dưỡng.

"Cảnh sát đánh người! Cảnh sát đánh người!" không biết ai trong đám người đột nhiên hô như vậy.

"Các người là công bộc của dân đó!"

"Đi chết đi, đi chết đi!" tiếng hò hét tê tâm liệt phế càng ngày càng nhiều, đám người bạo động lại tiến thêm một bước. Mạc Ngôn ở trong đám người, bị ép đến nỗi ngay cả chân cũng đứng không vững, bên tai tất cả đều là tiếng la hét ồn ào.