Cư Nhiên Ở Cách Vách

Chương 46

Sau trận đại chiến oanh oanh liệt liệt chính là chiến tranh lạnh. Hai người cha đại khái là biết họ không đủ nhẫn tâm xuống tay đánh con gái mình. Vì thế quyết định buông tha, nhất trí lựa chọn chiến tranh lạnh.

Bất quá lần chiến tranh lạnh này dường như tiến hành không được thuận lợi lắm.

Bởi vì Mạc Ngôn lần này vào bệnh viện cho nên cả ngày không có nhà, ba Mạc bên này không thể chiến tranh lạnh, khẳng định sẽ thất bại, mà bên kia, Cư Nhiên rảnh là lập tức chạy đến bệnh viện, chiến tranh tiến hành cũng không thuận lợi.

Vì thế một kế không thành lại nghĩ ra kế mới. Hai ông ba quyết định đem con gái mình nhốt lại trong phòng, nhưng ……

Ban công cách nhau quá gần, không tốt ……

Nhốt trong phòng trong? Nhưng ít nhất cũng phải có giường, hơn nữa nơi này hiện tại khá nóng, phòng khác lại không có điều hòa, buổi tối làm sao bây giờ? Đau lòng con gái cũng khá phiền toái a, làm cái gì cũng không thể thành công.

Tiếp tục đổi kế khác.

"Muốn con đi công tác?" Cư Nhiên ngồi trong phòng khách, nhìn ba mình, nhướn mi.

"Đúng vậy, đi Mỹ" ba Cư nhìn tờ báo trong tay, trả lời giống như không chút để ý.

"Vì sao muốn con đi Mỹ công tác?" Cư Nhiên uống trà, giống như không chút để ý trả lời.

"Ba có một người bạn tốt, mua biệt thự bên Mỹ, cần trang trí bên trong, ba đề cử con qua đó đó thiết kế cho người ta"

"Nước Mỹ không có nhà thiết kế sao?"

"Kêu con đi thì con phải đi, cũng không phải không quay về, hiện tại sự nghiệp của còn vừa bắt đầu, đến Mỹ làm việc cũng tốt. Nếu có thể phát triển ở bên kia cũng là chuyện tốt, con có thể suy nghĩ về việc tiếp nhận đào tạo chuyên sâu ……"

"Ba?" Cư Nhiên buông tách trà trong tay xuống, nhìn chằm chằm ba Cư, thản nhiên nói: "Con làm sao không biết, ba bận bịu vậy còn quan tâm công việc của con? Trước kia không phải ba nói là người Trung Quốc sẽ ở lại Trung Quốc, vì quốc gia của mình mà cống hiến sức lực sao? Vậy mà hiện tại lại cổ vũ con xuất ngoại?" đây rõ ràng là không muốn nàng ở lại chỗ này, muốn chia cắt nàng.

"Tình huống hiện tại bất đồng"

"Có gì bất đồng?"

"Hiện tại cạnh tranh gay gắt như vậy, con không ra bên ngoài học tập kiến thức mới, sớm hay muộn sẽ đứng sau người khác, ba không nhớ mình đã sinh ra một đứa con gái không có tương lai như thế" ba Cư buông tờ báo trong tay xuống, lớn tiếng nói.

"Không thể học tập trong nước? Hiện tại internet rất phát triển, ở nước ngoài có gì mới vẫn được cập nhật rất nhanh, huống chi ở Trung Quốc cũng thường xuyên có các buổi nghiên cứu và thảo luận của các nhà thiết kế, tất nhiên cũng có nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài tới đây"

"Con thì biết cái gì? Muốn toàn tâm học tập, tất nhiên là phải dung nhập vào đó, ở Trung Quốc mà nhìn ra xa là không đủ, phải muốn đi ra khỏi biên giới!"

"……" Cư Nhiên nhìn chằm chằm ba Cư. "Nói như vậy, ba so với con càng thêm hiểu biết về ngành thiết kế này?"

"Được rồi! Chuyện này cứ quyết định vậy, ba đã liên hệ với người bạn kia, con qua đó thì ông ấy sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Tư liệu của con đã được ba đưa qua bên kia, con an tâm qua đó mà học tập. Chỉ một năm là có thể quay về"

"……" Cư Nhiên nhìn ba mình như trước, không nói gì.

Nàng thật ra không biết, thì ra ba mình còn có năng lực này.

Cư Nhiên tuy rằng không phản kháng, nhưng không có nghĩa là nàng đáp ứng. Tới gần thời gian ba Cư định trước cho việc xuất ngoại, Cư Nhiên vẫn không có phản ứng gì, lúc này ba Cư mới sốt ruột.

"Lần này con không đi Mĩ thì con không có người cha là ba!"

"Vì sao đột nhiên muốn con đi Mĩ học?"

"Ba đây là muốn tốt cho con!" mặc kệ là đi học hay là rời khỏi nơi này.

Trước tiên ra ngoài một năm, nhìn xem tình huống rồi về, nếu không về thì tiếp tục ở lại Mĩ.

"Ba" Cư Nhiên gọi ba mình, bình tĩnh nói: "Con có thể đi Mỹ. Nhưng một năm sau, con về, ba không được can thiệp vào chuyện riêng của con"

"Không được!".

"……" Cư Nhiên rời đi.

"Phải đi một năm?" ban đêm, ngoài ban công, Mạc Ngôn kinh ngạc hỏi: "Vì sao phải đi Mỹ?"

"Hừ, bởi vì nhà em không còn cách nào cho nên mới nghĩ ra biện pháp này"

"……" Mạc Ngôn khép hờ mắt. Có cảm giác thất bại.

Chẳng lẽ thật sự không có hi vọng sao? Chẳng lẽ lần này cũng sẽ giống như Trầm Li sao? Mạc Ngôn sợ hãi, so với bị đánh hoặc bị mắng Mạc Ngôn còn sợ hơn là sự chia lìa.

Bởi vì nàng không thể tin được.

Bởi vì có vết xe đổ rất đau lòng, cho nên nàng không thể tin được.

Nàng cùng Trầm Li quen nhau năm năm, lại sống xa nhau hai năm, Trầm Li liền trở thành vợ người ta. Các nàng chỉ là không sống cùng một thành phố mà nàng đã không thể bảo vệ được tình yêu. Như vậy nàng cùng Cư Nhiên sẽ ra sao?

Nàng cùng Cư Nhiên mới quen nhau một năm, cứ vậy mà tách khỏi nhau một năm thì sẽ thế nào? Không hề cùng một thành phố, thậm chí không hề cùng quốc gia, nàng không thể tin, không thể tin được sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Bởi vì từng mất đi một lần, cho nên cực kỳ sợ hãi sẽ mất đi lần thứ hai.

"Em thật sự sẽ đi Mỹ sao?" Mạc Ngôn mở mắt to thật to nhìn Cư Nhiên.

Cư Nhiên nheo mắt. "Nếu em thật sự đi?"

"……"

"Đồ ngốc"

"……"

"Nếu em thật sự đi, mỗi ngày em sẽ gọi điện thoại cho chị, tuyệt đối sẽ không cho chị có cơ hội hồng hạnh ra tường* (nɠɵạı ŧìиɧ). Nếu chị nguyện ý nghe, em nguyện ý nói câu 'em yêu chị' kia mỗi ngày. Thẳng đến lúc em trở về"

"Em gái kia, em thật là nhiều tiền, điện thoại xuyên lục địa nha"

"Chị muốn bỏ tiền thay em?"

"Chị mới không có nhiều tiền như vậy đâu. QQ và MSN để làm gì? Dùng mấy đó đi, tiện lợi"

…………

…………

Ngày kế tiếp, Cư Nhiên cùng ba mình không ngừng rối rắm, hai người cũng không chịu nhường đối phương chút nào. Mạc Ngôn khẩn trương chờ đợi, cùng đợi kết quả cuối cùng.

Sau đó, ba Cư nhượng bộ.

"Được! Nếu con đi, một năm sau, ba sẽ không ngăn cản con!" tuy rằng nói thế này, nhưng trong lòng ba Cư dù sao vẫn không thoải mái, nói còn chưa hết câu thì trong lòng đã bắt đầu tính toán chuỗi kế hoạch dài lâu, nghĩ đến một năm này, mình nên làm thế nào để làm cho nhóc con nhà mình quên đi ý nghĩ này trong đầu.

Vì thế, Cư Nhiên cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của ba mình.

Đi Mỹ, kỳ thật cũng là một co hội học tập tốt, nàng vốn đã muốn đi. Chỉ là nàng không muốn sớm như vậy đã phải đi, bởi vì nàng mới cầm được tách trà kia trong tay, cho nên nàng không khỏi có chút lo lắng. Nhưng lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt, đáng giá cho mình đặt cược một lần, nếu thắng, ít nhất có thể loại trừ chướng ngại là ba mình (đó là ba ruột con đó con gái a……) về phần chú Mạc bên kia, nàng có thời gian một năm, có thể chậm rãi tìm biện pháp giải quyết.

Mạc Ngôn cuối cùng vẫn chờ được kết quả Cư Nhiên sẽ rời đi này. Rất ngoài ý muốn, nàng quá bình tĩnh, có lẽ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lẽ cho tới bây giờ cũng không cho rằng mình cùng Cư Nhiên thế nào cũng sẽ thuận lợi.

Có lẽ lại là bất đắc dĩ. Cho dù không muốn, cũng không thể không tiếp nhận, bởi vì thích Cư Nhiên sao? Cho nên mới tôn trọng quyết định của Cư Nhiên.

Nàng phải nghênh đón một năm mới trong chờ đợi. Lần chờ đợi này, nàng sẽ chờ được cái gì đây?

Nếu đợi thành Trầm Li thứ hai, nàng sẽ thế nào đây?

Tâm sẽ bể nát thành mảnh nhỏ?

…………

Cư Nhiên đi ngày đó, ba Cư bị má Cư làm cuống cuồng, đến bệnh viện tăng ca. Má Cư nói bệnh viện gọi điện thoại tới đây, nói có một bệnh nhân cần động giải phẫu khẩn cấp, ba Cư không còn cách nào, ngay cả con gái cũng không đưa, vội vã đến bệnh viện. Ba Mạc bị má Mạc bắt đến nhà mẹ đẻ cống hiến sức lực đi nấu cơm. Mạc Ngôn cùng Cư Nhiên rốt cục cũng thoát khỏi sự giám thị của ba mình.

Thành phố nhỏ này không có sân bay, cho nên phải đến Thượng Hải mù mịt. Từ nơi này đến Thượng Hải mất hai giờ chạy xe. Chạy nhanh thì cũng phải mất hơn một giờ.

Hai người ngồi trong xe, vẫn không nói chuyện. Lái xe là người má Cư mời đến. Say khi đưa Cư Nhiên đến sân bay, Mạc Ngôn để cho lái xe ở bên ngoài chờ nàng, chút nữa còn phải làm phiền hắn đưa nàng về nhà.

Hai người im lặng thần kỳ, ở sân bay im lặng chờ chuyến bay, hoàn toàn không có cảm giác thân nhân ly biệt, vẫn không nói nhiều lời. Vẫn im lặng chờ chuyến bay chung với Cư Nhiên.

Rốt cục Mạc Ngôn nghe được trong sân bay vang lên tiếng thông báo soát vé của chuyến bay kia.

Mạc Ngôn đưa Cư Nhiên đến cổng soát vé. Hành lý đã đem đi kí gửi, hai người đi rất nhẹ nhàng.

"Tiểu ngốc" Cư Nhiên đột nhiên kéo tay Mạc Ngôn.

"?" người nào đó sau khi ngẩng mặt lên, mắt hồng hồng nhưng nước mắt không chảy ra. Kỳ thật rất muốn khóc phải không? Cũng chịu đựng không khóc.

Cư Nhiên vươn tay, một tay ôm chặt lấy Mạc Ngôn.

Đôi môi dán vào tai Mạc Ngôn.

"Tiểu ngốc…… Tiểu ngốc…… tin tưởng em…… xin chị…… yêu cầu thứ ba của em"

Mạc Ngôn nắm chặt lấy quần áo Cư Nhiên, không nói gì. Không đáp ứng, không không hề đáp ứng.

Hết thảy đều giao cho thời gian quyết định đi.