Cư Nhiên Ở Cách Vách

Chương 49

Bướm bay hoa nở báo hiệu năm mới lại về.

Nắng chói chang ngày hè, hoa da^ʍ bụt nở rộ.

Cư Nhiên từ trên máy bay bước xuống, nhìn xung quanh. Cho dù ai ai cũng đều vội vàng ra vào sân bay, Cư Nhiên đứng nơi đó, vẫn làm cho người đi ngang qua ngoảnh đầu nhìn lại.

"Tiểu Nhiên! Bên này" một tiếng kêu vui vẻ vang lên. Má Cư đứng ở lối vào, cao hứng ngoắc ngoắc.

"Mẹ" người đẹp kéo hành lý cong lên một nụ cười nhạt, đi ra phía trước.

"Có mệt không? Nóng không con?"

"Vẫn ổn" mỉm cười đáp, lại nhìn xung quanh.

Không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Có hơi mất mát.

"Lên xe trước rồi nói sau, ba con đang chờ trên xe" má Cư nói xong liền nhận lấy hành lý trong tay Cư Nhiên.

"Ừm" đi rồi nói sau, người mới hỏi: "Mẹ, hôm nay Tiểu Ngôn không tới?"

"Đúng vậy! Hôm nay con bé tham gia họp lớp cho nên không tới được" má Cư dừng một chút, lại kéo hành lý, đuổi theo.

"Họp lớp?"

"Đúng vậy! Bởi vì nơi tổ chức khá xa thành phố, cho nên ngày hôm qua đã đi rồi"

"Như vậy sao…… chị ấy không nói với con"

"A? Chắc là là quên nói"

"Đồ ngốc này……"

Trên xe, ba Cư nói không nhiều lắm, đại khái vì lúc hai người không gặp mặt, quan hệ còn chưa cải thiện tốt, cho nên hiện tại có chút xấu hổ.

"Hai bố con các người …… rõ ràng là bố con, sao hiện tại gặp mặt hệt như là kẻ thù thế? Tính về sau cũng không nói chuyện hả?" má Cư nhìn hai người, hờn dỗi nói.

"Khụ khụ khụ…… không có gì để nói" nét mặt già nua của ba Cư đỏ lên, trả lời.

"Ông nha, tuổi cũng một bó to rồi, mà không khác gì con nít" má Cư lấy tay khuỷu tay chọt chọt ba Cư, nói.

"Ba, một năm này, thân thể có khỏe không?" Cư Nhiên ngồi phía sau xe, thản nhiên nói. Cái dạng này, xem như mình chịu thua trước. Nhưng cũng không phải là mình thỏa hiệp.

"Khụ khụ khụ…… khỏe, khỏe. Mẹ con mua rất nhiều đồ ăn, hôm nay cơm chiều ăn ỏ nhà"

"A, đương nhiên ăn ở nhà"

"……" má Cư ngồi bên cạnh lão già nhà bà, nghe hai người trong nhà này nói chuyện không được tự nhiên, nhịn không được mà cười.

Cư Nhiên về nhà, đem hành lý sắp xếp gọn gàng, rồi gọi điện thoại cho Mạc Ngôn. Nhưng đối phương lại không nghe điện thoại.

"……" thật sự muốn chết!

"Tiểu Nhiên, ăn cơm đi!" má Cư dưới lầu lớn tiếng kêu.

"Đến đây" Cư Nhiên cúp điện thoại, vừa bước xuống lầu, vừa tính toán chờ sau khi đồ ngốc kia trở về, mình nên dạy dỗ nàng thế nào.

"?" xuống lầu mới phát hiện, má Mạc cùng ba Mạc đang ở dưới lầu.

"Tiểu Nhiên, về rồi hả con" ba Mạc không nói gì thêm. Cùng ba mình ngồi một bên, không biết đang thảo luận cái gì, nhưng má Mạc vừa thấy Cư Nhiên xuống, liền cao hứng kêu.

"Chào dì Mạc" mỉm cười trả lời. Tuy rằng từng nghe đồ ngốc nói, một năm này quan hệ của hai nhà cải thiện rất nhiều, nhưng đối với tình huống hiện tại vẫn có chút giật mình.

"Ồ! Này một năm không thấy, Tiểu Nhiên của chúng ta thật sự càng ngày càng đẹp. Đến đến, mau tới ăn cơm, đồ ăn nguội hết bây giờ" má Mạc vẫn rất có tinh thần.

Cư Nhiên xuống lầu, ngồi bên bàn cơm.

"Tiểu Ngôn hôm qua đi tham gia họp lớp, ngày mai sẽ về"

"Tiểu Ngôn một năm qua có tốt không?" tuy rằng mỗi ngày đều nói chuyện với đồ ngốc này, nhưng cũng không nhịn được mà hỏi.

"A…… cái đó…… tốt, tốt" má Mạc trả lời với vẻ hơi lúng túng. "Vẫn luôn thích đùa giỡn"

"?" biểu hiện của má Mạc hơi quái, Cư Nhiên mang theo nụ cười quan sát. Có hơi quái lạ, quả nhiên là có chút kỳ quái.

"Ồ, chị Mạc, hôm nay chúng ta không nói điều này nữa, ăn cơm, ăn cơm"

"……" quan hệ hai nhà hoà thuận vui vẻ, chuyện gì đã xảy ra? Một năm này, có thể thay đổi nhiều vậy sao?

Rượu hơn nửa tuần, ba Cư đột nhiên mở miệng: "Vấn đề phòng ốc, con cũng nên nghĩ đi, muốn trang hoàng kiểu gì"

"Phòng ốc?"

"Con không phải nhà thiết kế sao? Cũng có thể tự thiết kế cho mình phòng tân hôn, nói chung là không thể bạc đãi người ta"

"Ông già ông cũng thật là, Tiểu Nhiên vừa mới về, ông cũng không cho con bé nghỉ ngơi một chút" má Cư một bên oán giận.

"Cũng không phải làm việc cần thể lực, không cần nghỉ ngơi"

"Ai da! Nhưng múi giờ của Tiểu Nhiên chưa thay đổi lại đâu, chuyện này cũng không sốt ruột" má Mạc cũng khuyên nhủ.

"?" Cư Nhiên vẻ mặt không hiểu, hỏi: "Phòng tân hôn?"

"Sao nào? Không nghĩ ra? Tuy rằng phòng ốc đã có, nhưng không thể qua loa, hôn lễ không thể làm đã là bạc đãi người ta, phòng ốc nhất định phải trang hoàng"

"Hôn lễ? Hôn lễ gì? Con không kết hôn" nhíu mày.

"Vốn không thể kết hôn" ba Cư nghiêm mặt nói. "Nhưng con cũng không thể bạc đãi người ta"

"Ai chà, Tiểu Ngôn nhà chúng ta không thèm để ý đâu"

"Vậy cũng không được" lần này là má Cư trả lời. "Việc này nhất định phải làm cẩn thận"

"…… mọi người đang nói cái gì?" người càng ngày càng không rõ hỏi.

"Thế nào?" mọi người đồng loạt quay đầu. "Tiểu Ngôn không có nói với con?!"

…………

…………

Bởi vì sai múi giờ chưa đổi lại, cho nên buổi tối khuya mới ngủ, sáng ngày hôm sau, ặc…… đã gần giữa trưa, nàng còn chưa rời giường.

Người đẹp im lặng ngủ trên giường. Hai hàng lông mày hơi hơi nhăn.

Một đôi tay mang theo chút cảm giác mát lạnh, nhẹ nhàng luồn vào trong chăn.

Chậm rãi sờ lên thắt lưng tinh tế bóng loáng của người đẹp, nhẹ nhàng nhéo nhéo, sau đó tay kia xốc chăn lên. Người đẹp đang ngủ cảm nhận được sức nặng trên người mình, cũng cảm giác được cái tay không an phận kia.

Cầm lấy.

"Ai nha nha nha…… em giả bộ ngủ!" người nào đó cao giọng hô. Sau đó liền cảm thấy trời đất xoay chuyển. Đã bị đối phương đặt phía dưới.

Cư Nhiên mở mắt, nhìn người nào đó bị mình đè phía dưới với bộ dáng tức giận. Một năm không gặp nhưng nàng gì cũng không thay đổi. Cư Nhiên hơi vô lực, sao hai người các nàng gặp mặt, vĩnh viễn không hề dính tì nào lãng mạn trữ tình.

"Bị chị phá như vậy, cho dù thật sự ngủ cũng muốn tỉnh dậy"

"Hừ! Rõ ràng là em không ngủ, lấy cớ!"

"Lấy cớ? Được, thì là lấy cớ, nhưng chị ngay lúc em ngủ, leo lên giường em chuẩn bị làm gì? Hửm?"

"Ách ~~~~ chị chị …… Đông Qua nói rất đúng, chị không thể bị em áp mãi. Hiện tại em đang sai múi giờ chưa kịp đổi lại, là thời cơ tốt để xuống tay! Chị muốn phản công!"

"Phản công? Chị xác định chị muốn phản công?" nguy hiểm nheo mắt lại.

"A, ha ha, ha ha a…… Cư Nhiên, em vừa trở về, nghỉ ngơi cho tốt đi …… ha ha……"

"Nghỉ ngơi? Thế vừa rồi người nào khơi mào trước, là ai?"

"Chờ…… vân vân……"

"……"

"……"

"Trên bụng chị sao lại có vết thương lớn như vậy?"

"A? À, không cẩn thận mà tạo ra"

"Không cẩn thận? Vết thương to như thế? Đây là đường chỉ khâu lại"

"Ai nha nha…… nhìn dọa người, kỳ thật không có gì đâu! Thế nào? Em đau lòng chị sao? Hì hì"

"Đồ ngốc, em đương nhiên đau"

"……" biết mà, biết em sẽ đau, vẫn đều biết.

"Phòng em là chuyện gì?"

"Hử? Cái đó hả…… dì Cư cùng chú Cư đều nói phải trang hoàng, cho nên không phải chị muốn vội vàng trang hoàng"

"Trang hoàng làm gì?"

"Gì mà gì? Em không muốn chịu trách nhiệm với chị?"

"…… trách nhiệm chuyện gì?"

"Hắc hắc hắc…… em để cho chị phản công một lần, chị sẽ nói cho nghe"

"……"

— ban đêm, ban công.

"Em xem em xem, chị đã thu phục được hết thần dân nơi này, có phải rất sùng bái chị không?" người nào đó nói với vẻ mặt cười mỉa.

"Chị không phải đã nói không cho phản công, thì sẽ không nói cho em biết? Thế nào? Hiện tại lại muốn nói em nghe?" nhướn mi, cười khẽ.

"……" không nói.

"Không nói nữa?"

"Chị biểu hiện tốt như vậy, không phải em cũng nên thưởng cho chị chứ?"

"Ừm…… nên thưởng cho. Lại đây, sờ sờ…… ngoan"

"Chị không cần phần thưởng này!"

"Vậy chị muốn cái gì?"

"Chị muốn phản công!"

"Chị chỉ nhớ thương mỗi cái này?"

"Vậy em phải cho chị làm một lần thì may ra chị mới hết nhớ nhung chớ?"

"Này thì……"

"Hừ! Chị thương lượng cùng Đông Qua trong lúc đợi em hồi phục giờ giấc, tục ngữ nói không sợ bị phản công, chỉ sợ phải nhớ thương! Chị nhất định phải xoay người"

"Sao em chưa bao giờ nghe qua câu tục ngữ này?"

"Đây là câu chị nghĩ ra được?"

"……"

"Con mẹ nó! Một năm này tôi liều mạng lắm mới làm cho họ đều đồng ý, cô ngay cả việc để tôi công một lần cũng không cho làm? Không công bằng!" người nào đó ở ban công bên cạnh lớn tiếng ồn ào.

"A…… vậy từ bên đó bay qua đây đi, em cho chị công" người đẹp thản nhiên, dịu dàng nở nụ cười.

"Thật sự?"

"Thật sự"

"Không đổi ý?"

"…… Không đổi ý"

"Chị tới đây, tới đây, tới đây ……" hưng phấn.

"Cần kích động vậy sao đồ ngốc"

…………

…………

"Cư Nhiên……"

"Hửm?"

"Chị muốn nói cho em một chuyện"

"Chuyện gì? Chị hồng hạnh ra tường?"

"Hừ…… miệng chó không phun được ngà voi"

"Ok ok, vậy chị phun đi"

"……"

"……"

"Cư Nhiên……"

"Ừm? Muốn phun ngà voi?"

"o ( ╯□╰ ) o"

"Cư Nhiên……"

"……"

"…… chị yêu em"

"…… này…… có thể đáng giá ngang bằng ngà voi……"

"Hừ! Cái đó ……" em biết không? Ngay lúc đó, chị đã nghĩ chị sắp chết, hối hận nhất chính là câu 'chị yêu em' này chị chưng từng nói với em, một lần cũng chưa nói.

"Chị làm thế nào cho bọn họ đồng ý thế?"

"…… cái đó…… không nói cho em……" nàng cũng không nói gì, một lần đó nàng thiếu chút nữa đã chết; nàng cũng không nói gì, một lần đó đã làm mọi người thân kinh động, một đám người nhào vào bên giường mình khóc lớn; nàng cũng không nói gì, sau khi nàng được cứu sống, lại sốt cao không ngừng, thiếu chút nữa chết; nàng cũng không có nói, mình đến tột cùng là thiếu chút nữa đã chết bao nhiêu lần, gọi tên 'Cư Nhiên' bao nhiêu lần mới làm cho họ chịu thỏa hiệp.

Nàng chỉ lại gần cầm tay Cư Nhiên. Sau đó nở nụ cười.

Hạnh phúc ngay bên cạnh mình cảm giác sao…… lại tốt đẹp đến nhường này?

— chính văn hoàn ––

mỗ Bổn chúc: người hữu tình trong thiên hạ sẽ thành thân thuộc, bạch đầu giai lão.