Cư Nhiên Ở Cách Vách

Chương 35

"Ta sắp chết, chết trong sa mạc này"

"Ta sẽ cõng nàng ra ngoài"

"Nàng xem, sau cồn cát này lại là một cồn cát khác, nàng có thể cõng ta đi qua bao nhiêu cái cồn cát?".

"Đi đến khi ta chết"

"……"

"……"

"Không có ai có thể vĩnh viễn đi cùng người khác đến cuối cùng. Vận mệnh đến nhất định sẽ cô độc rời đi"

"Tin tưởng ta, chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ cùng nàng đi đến cuối cùng" – 'Ỷ Mộng Lâu'

"Má ơi, má thích gì ở ba?" buổi tối, ba Mạc tăng ca chưa về, Mạc Ngôn ngồi trên giường má Mạc, hỏi má mình.

"A?" bị con gái đột nhiên hỏi như vậy, trong lúc nhất thời má Mạc không thể thích ứng.

"Ba con lớn lên cũng không đẹp trai, cũng không có nhiều năng lực, người cũng không thông minh, chỉ đi làm nhân viên văn phòng trong một công ty bình thường là Cát Tang, má ơi má rốt cuộc nhìn trúng ba chỗ nào thế?"

"Đồ trứng thúi, nào có con gái nào nói ba mình như vậy" má Mạc hờn dỗi.

"Vậy cuối cùng là cái gì làm cho má có dũng khí đến với ba? Chẳng lẽ má không sợ về sau cảm tình phai nhạt, sẽ ly hôn hoặc là ba xảy ra cái gì ngoài ý muốn"

"Sợ chứ"

"Vậy má còn tiến tới hôn nhân với ba?"

"Nếu không ở cùng nhau, làm sao sẽ có cô hả con gái?" trả lời đương nhiên.

"Nhưng…… nếu là con, sẽ sợ. Sợ không có kết quả, sợ thời gian dài quá, loại cảm giác vốn có này sẽ biến mất, sợ hai người vốn đang yêu nhau, dần dần thậm chí làm cho đối phương chán ghét nhau"

"Nhưng con luôn muốn nếm thử, nếu vì sợ mà không dám nếm thử, thì vĩnh viễn cũng sẽ không có được tình yêu của mình. Đợi cho đến khi con mang thai giọt máu của người đó thì sẽ minh bạch" má Mạc cười sờ đầu Mạc Ngôn.

Người yêu? Thế nào mới gọi là người yêu? Nàng nghĩ tới Cư Nhiên, nàng nghĩ tới Trầm Li.

Nếu thật sự bị người yêu làm tổn tương không phải càng thêm đáng buồn sao……

…………

"Khóc đi, khóc lớn tiếng một chút, nơi này không ai quen biết chị".

……

"Chúng ta sẽ bị coi thành đồng tính luyến ái nha"

"Không quan hệ"

"Thật sự không quan hệ?"

"Thật sự không quan hệ"

Cư Nhiên……

Mạc Ngôn mở to mắt, nhìn trần nhà trong phòng, tối như mực, gì cũng nhìn không thấy, tựa như ban đêm không có đèn, tịch mịch.

…………

"Nàng gạt ta"

"Ta không có"

"Ta không tin"

"Nàng phải tin ta, người nàng yêu, là yêu, là xà yêu" – 'Ỷ Mộng Lâu'

…………

Cư Nhiên vẫn không trở về. Mạc Ngôn mỗi ngày đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm. Mỗi ngày đúng giờ đăng truyện.

Sắp tháng sáu, trong nhà trẻ bắt đầu náo nhiệt lên. Bên trong lớp đang tích cực chuẩn bị cho ngày quốc tế thiếu nhi. Toàn bộ nhà trẻ đều náo nhiệt. Chỉ có Mạc Ngôn, cảm thấy tịch mịch.

"Ai nha! Tiểu Ngôn nha! Sao con lại qua đây? Đã lâu không đến, dì cũng thật nhớ con"

"Bởi vì gần đây bề bộn nhiều việc, cho nên con không qua được" quay đầu nhìn xung quanh.

"Con tìm Tiểu Nhiên đi?"

"A?…… đúng vậy"

"Ai nha! Tiểu Nhiên đi công tác, đã sắp một tháng, còn chưa về. Thật là…… lần này thời gian đi công tác cũng thật dài"

"Nga…… đúng vậy"

"Ai nha ~~ có phải nhớ Tiểu Nhiên không?"

"……" Mạc Ngôn cúi đầu. Thật lâu sau. "Đúng vậy"

Em còn chưa trở về, vì còn không muốn gặp chị? Đối với chị như vậy, đổi thành chị cũng sẽ không muốn gặp.

…………

"Nàng hẳn là theo bọn họ rời đi"

"Ta cũng muốn…… nhưng ta luyến tiếc"

"Ta là yêu"

"Cho dù là thế này, ta vẫn luyến tiếc"

"Cho dù ta là yêu?"

"Cho dù nàng là yêu"

"Vì sao?"

"Bởi vì ta thích nàng"

"Ta là yêu, yêu sẽ không tin tưởng tình yêu của người khác"

"Nhưng ta tin tưởng"

"Cho nên ta tuyệt vọng" – 'Ỷ Mộng Lâu'

…………

Đông Qua gần đây không muốn về nhà.

"Đông Qua, bà làm sao vậy? Có thể tan tầm rồi"

"Ừm ~~ tui không muốn về đâu ~~"

"Ôi ~~ trước kia không phải bà vừa vừa tan ca liền chạy về nhà đó thây ~~ sao gần đây đổi tính rồi ?"

"Ách ~~~" không muốn về nhà, là vì trong nhà đang tràn ngâp không khí hắc ám làm nàng muốn tự sát. Nàng không muốn còn trẻ vậy mà đã mất mạng ~~~

"Di động của bà kêu kìa"

"Ừm……" hữu khí vô lực cầm lấy di động. "Alo ~~~"

"A…… chào, là chị"

"Tiểu Ngôn hả! Sao chị gọi điện thoại cho em?"

"Ừm…… chị muốn hỏi một chút…… Cư Nhiên còn đang ở chỗ của em sao?"

"Đúng vậy ~~~~ vì sao nó còn chịu về a, em còn nghĩ nó còn không chịu về em sẽ tự sát a a a, em không muốn còn trẻ vậy mà chết đâu a a a a!"

"Chị…… chị cũng không biết……"

"Tiểu Ngôn ~~"

"Ách…… Thực xin lỗi, chị còn có chuyện"

"A? Tiểu Ngôn a……" điện thoại đã bị cúp. Đông Qua trừng mắt nhìn di động ngẩn người. Gần đây làm sao vậy, làm sao vậy trời! Một đám! Đều uống lộn thuốc hả!

…………

"Nàng nói nàng thích ta, là thật sao?"

"Thật"

"Tốt lắm, ta muốn bảo kiếm của võ lâm minh chủ kia, nàng đem đến cho ta, lập tức lên đường"

"Được"

"……"

"Xà yêu"

"Nàng muốn tới gϊếŧ ta sao?"

"Ta muốn thay sư phụ báo thù!"

"Tốt lắm, nàng gϊếŧ ta đi"

Nàng đi nhanh đi, đi rồi, sẽ không quay lại đây – 'Ỷ Mộng Lâu'

Mạc Ngôn đối với bộ truyên bị mình viết càng ngày càng bi thảm kia, rõ ràng có khuynh hướng phủ mây đen đầy trời. Bởi vì tâm tình của mình, cho nên nhân vật trong tiểu thuyết đều trở nên buồn bã sao? Thậm chí đều có khả năng biến thành BE sao?

Má thực xin lỗi các con.

Nhà trẻ ngày quốc tế thiếu nhi vô cùng náo nhiệt, nhóm bé con ăn xong rồi lại chơi, quậy phá đến giữa trưa mới về. Lúc giữa trưa, khi Mạc Ngôn đi ra cửa lớn nhà trẻ. Ánh nắng bên ngoài tươi sáng.

Mạc Ngôn cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Đông Qua.

"Alo"

"À…… Đông Qua, vẫn là chị"

"Em nghe ra tiếng chị ~~~"

"À…… chị muốn hỏi một chút, em đang ở nơi nào"

"Ể?".

"…… Cư Nhiên còn đang ở nhà em sao?"

"Đúng nha ~~ em thật là khổ mà"

"Ừm…… chị muốn gặp Cư Nhiên……"

"Ô ô ô ô…… Tiểu Ngôn, chị rốt cục nguyện ý đến gặp nó sao? Ô ô ô ô……"

"-_-||||" thật xin lỗi, đến bây giờ mới đến gặp em ấy, hơn nữa, còn không biết có thể nói em ấy quay về hay không.

"Chị đến thành phố xx, đường xxx, nhà số xxx đi"

"Ế…… em có thể nhắn địa chỉ qua sms cho chị được không?" hoàn toàn không thể nhớ kỹ a a a!

"À à! Được, em lập tức nhắn qua! Bye!"

"……"

Cư Nhiên, em đã không muốn gặp chị, vậy để cho chị đến gặp em đi.