Cư Nhiên Ở Cách Vách

Chương 34

Xe chậm rãi chạy đến nhà, Cư Nhiên từ xa đã thấy có người đứng chờ trước cửa nhà mình.

"Cư Nhiên!" Mạc Ngôn chờ ở cửa nhà Cư Nhiên, thấy xe Cư Nhiên chạy lại đây, vội vàng nhảy ra, mở hai tay ra, che trước hướng xe Cư Nhiên chạy.

Xe ngừng, nhưng người trong xe không đi ra, Cư Nhiên ngồi trong xe, nhìn phía trước, không có phản ứng gì.

Mạc Ngôn chạy đến bên xe Cư Nhiên, gõ cửa kính.

"Cư Nhiên! Mở cửa"

"……" Cư Nhiên không lên tiếng, vẫn nhìn phía trước như cũ.

"Cư Nhiên……" Mạc Ngôn tiếp tục gõ.

Cư Nhiên không phản ứng, đột nhiên hung hăng nhấn một tiếng kèn.

"Tin –" Mạc Ngôn đứng bên cạnh xe lập tức lấy tay bịt kín lỗ tai.

Oa oa! Lỗ tai muốn điếc luôn nha, lỗ tai thật sự muốn điếc.

Xe bắt đầu quẹo vào. Mạc Ngôn sợ tới mức vội vàng nhảy ra. Cư Nhiên lái xe làm như Mạc Ngôn không tồn tại, đem xe chạy vào sân nhà mình.

"Oa a a! Không được xem như chị không tồn tại!" Mạc Ngôn bị ném sang một bên vội vàng đuổi theo.

Giữ ở cửa gara, chặn đầu Cư Nhiên.

"Vì sao em đột nhiên giận?!" mở hai tay ngăn cản Cư Nhiên trước mặt.

"Em không có giận" âm thanh lạnh như băng, ánh mắt lướt qua Mạc Ngôn, trực tiếp nhìn phương xa.

"Còn nói không giận!" Mạc Ngôn lớn tiếng nói.

"Ok! Em đúng là đang giận. Cho nên chị làm ơn tránh ra" lần này rõ ràng đã thừa nhận.

"Vậy nói cho chị biết! Vì sao em lại giận?!" vẫn mở hai tay, một bộ dạng em không khai tôi sẽ không cho em đi.

"Vì soa em lại giận?" Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn, trào phúng cong khóe môi. "A…… chị không biết…… chị ngốc đến nỗi bây giờ cũng không biết vì sao em lại giận"

Mạc Ngôn cảm thấy mình đặc biệt oan uổng, nhịn không được hét lên: "Chị không biết nha! Chị đã làm gì em! Em nói cho chị biết đi"

Cư Nhiên nhìn chằm chằm Mạc Ngôn, trong ánh mắt có quyết tuyệt, nàng nói từng chữ một: "Chị muốn em nói cho biết, hiện tại em liền nói, em giận là vì em không thích nghe thấy hai chữ Trầm Li này, nhất là không muốn nghe được từ miệng chị. Em không thích nghe, là vì em thích chị"

"Hả?! Cái gì?" Mạc Ngôn quên cả buông hai tay đang dang ra, cả người sững sờ nơi đó, bình tĩnh nhìn Cư Nhiên. Vừa mới nói gì? Nàng nghe được cái gì?

"Em, thích chị"

"…… hả?" thích? Là loại thích nào? Là loại thích đó phải không?

…………

"Nếu vậy…… về sau chúng ta kết hôn đi. Từ đây vĩnh viễn sống cùng nhau"

"Hả?!"

…………

"Tiểu Li! Tiểu Li cậu nhất định phải chờ tớ! Chờ tớ hoàn thành giấc mộng của mình, chúng ta liền rời khỏi thành phố này, đi đến một nơi cậu thích, tớ cũng thích. Vĩnh viễn sống cùng nhau"

"Được. Tớ chờ cậu, nhưng mà tớ chỉ chờ cậu năm năm! Năm năm hơn nữa chúng ta quen nhau năm năm, tổng cộng là mười năm. Tớ chỉ chờ đủ mười năm này"

…………

"Tớ thích cậu…… Tớ thật sự rất thích cậu…… Tớ thật sự thật sự rất thích cậu…… Tớ muốn sống cùng cậu, nếu có thể, tớ muốn cùng cậu vĩnh viễn cùng một chỗ"

…………

"Tiểu Ngôn…… vì sao cậu lãi là con gái? Vì sao tớ không phải con trai?! Tiểu Ngôn…… tớ rất thích cậu, rất muốn vĩnh viễn cùng cậu cùng một chỗ, muốn ôm cậu, muốn nhìn cậu ngủ, muốn làm cơm cho cậu ăn, nhưng Tiểu Ngôn…… tớ muốn lập gia đình ……"

…………

"Không phải" Mạc Ngôn chậm rãi buông hai tay xuống, lùi về sau một bước.

"……" Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn, không nói gì.

"Không phải…… không phải thích kia…… Không phải thích" lắc đầu, lui về phía sau. Từng bước, từng bước.

"Chị làm sao biết không phải loại thích kia? Chị là em sao?" Cư Nhiên không hề động, chỉ đứng nơi đó, lạnh lùng hỏi.

"Không phải thích kia…… không phải…… cho dù thật là thích đó, cũng sẽ không đáng kể. Sẽ không đáng kể……"

"Mạc Ngôn…… chị thích em sao?" Cư Nhiên bước tới phía trước từng bước.

"Không đúng…… không đúng …… không được …… không thể thích ……" Mạc Ngôn mặt đau thương, nhăn hai hàng lông mày, nói không thành câu.

Trong đầu toàn bộ đều là thanh âm này, Trầm Li từng nói thích mình…… là thích…… nhưng, nhưng cuối cùng mình cùng Trầm Li có kết quả như vậy.

"Tớ thích cậu…… Tớ thật sự rất thích cậu…… Tớ thật sự thật sự rất thích cậu…… Tớ muốn sống cùng cậu, nếu có thể, tớ muốn cùng cậu vĩnh viễn cùng một chỗ"

…………

"Tiểu Ngôn…… vì sao cậu lại là con gái? Vì sao tớ không phải con trai?! Tiểu Ngôn…… tớ rất thích cậu, rất muốn vĩnh viễn cùng cậu cùng một chỗ, muốn ôm cậu, muốn nhìn cậu ngủ, muốn làm cơm cho cậu ăn, nhưng Tiểu Ngôn…… tớ muốn lập gia đình ……"

…………

"Vì sao không thể" Cứ Nhiên trước mặt cau mày, lạnh lùng hỏi.

Mạc Ngôn không ngừng lui về phía sau, nói xong không thành câu. "Không thể thích, không thể thích…… cho dù là thích, cũng sẽ không đáng kể. Một ngày nào đó, sẽ muốn rời đi ……" cho dù em thích chị, năm nay em rất thích chị, sang năm vẫn còn thích, qua vài năm, cũng sẽ không còn cảm giác thích chị nữa. Một ngày nào đó em gặp được một người khác, em sẽ cảm thấy sống cùng hắn sẽ rất tốt…… cho dù chúng ta hiện tại cùng một chỗ, không lâu trong tương lai cũng sẽ tách ra.

Tình yêu căn bản giống như gấu mèo, là loại khó thực hiện được, cho dù thế giới này còn tồn tại cũng sẽ không thuộc về chị. Cho dù hiện tại thuộc về chị, nhưng rồi một ngày nào đó sẽ không.

"…… chị không muốn đau lòng nữa ……" nàng sợ hãi, cho dù còn tin tưởng tình yêu, cũng đã không dám nếm thử lần nữa. Không thích, sẽ không bị đau lòng, không có kỳ vọng sẽ không có thất vọng.

"Mạc Ngôn……"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

Tình yêu là đường, ngọt đến đau thương.

…………

Qua ngày quốc tế lao động, thời tiết bắt đầu nóng hơn. Quần áo trên người càng ngày càng ít, mồ hôi càng ngày càng nhiều. Mạc Ngôn mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, tan tầm đúng giờ. Chịu khó viết văn.

Chỉ là ban đầu viết đam mĩ, giờ lại đột nhiên bắt đầu viết bách hợp. Mạc Ngôn cũng đã lâu chưa đi qua nhà cách vách , Cư Nhiên cũng đã lâu không đến.

"Tiểu Ngôn a, gần đây sao không thấy con đi tìm Tiểu Nhiên?" lúc ăn cơm, má Mạc lải nhải nói.

"Con bận" người đang cúi đầu ăn cơm thản nhiên trả lời.

"À…… gần đây Tiểu Nhiên cũng không thấy qua đây tìm con nha" tiếp tục hỏi.

"Em ấy cũng bận"

"À, đều bận"

"Dạ, đều bận"

Sáng sớm cuối tuần, Mạc Ngôn không ngủ nướng. Đứng ngoài ban công ngẩn người. Nàng thấy cách vách, Cư Nhiên lái xe ra ngoài.

"……" tình yêu là điều gì đó không thể đυ.ng vào, người nhát gan sẽ không muốn nếm thử. Mạc Ngôn nghĩ, nàng vẫn là một người nhát gan. Cho nên, sau một lần thất bại, nàng không dám nếm thử lần thứ hai.

Trong lòng có vết sẹo, cho nên không dám chạm vào, bởi vì nếu lại có thêm một vết sẹo nữa, trái tim sẽ chết mất. Mạc Ngôn muốn sống, cực kỳ cực kỳ muốn sống, cho nên nàng không dám làm cho trái tim chết đi.

Buổi tối, Mạc Ngôn đứng ngoài ban công, đã khuya, Cư Nhiên còn chưa về.

Ngày hôm sau, Cư Nhiên vẫn chưa về.

Ngày thứ ba, Cư Nhiên vẫn chưa về.

Sau đó, là ngày thứ tư, ngày thứ năm.

'Ỷ Mộng Lâu' là hố Mạc Ngôn mới mở. Là bộ tiểu thuyết giang hồ đầu tiên, cũng là truyện bách hợp đầu tiên Mạc Ngôn viết.

Xà yêu tuyệt tình tuyệt nghĩa, cố chấp, tàn nhẫn, máu lạnh vô tình.

Bao nhiêu công tử nhà giàu vung tiền như rác vào Ỷ Mộng Lâu.

Con gái Minh chủ chịu họa diệt môn, lại bị người phó thác cho xà yêu này.

Vì thế, khúc mắc, tình thù.

"Bọn họ đều nói nàng máu lạnh vô tình, tuyệt tình tuyệt nghĩa"

"Vậy nàng cảm thấy ta phải không?"

"Phải"

"Vậy vì sao nàng còn đi theo ta?"

"Bởi vì ta luyến tiếc rời đi"

…………

Truyện càng viết càng bi thảm, tuy rằng không đứng đầu, nhưng Mạc Ngôn vẫn duy trì được lượng fan để lại comment phía dưới.

"Oa oa! Truyện của chị sao càng ngày càng đi vào con đường đen tối nha?!"

"Đồng ý đồng ý…… văn phong đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, người ta chịu không nổi ~~"

Mạc Ngôn nhìn này đó nhắn lại, nàng cũng hiểu, thật xin lỗi bọn họ. Nhưng…… nàng không viết tốt hơn được. Nàng không viết ra loại văn ấm áp vui vẻ được.

Mạc Ngôn ngồi trên giường, hôm nay không có chương mới, tay không ngừng đùa nghịch con mèo nhỏ nàng mua về. Vì sao lại biến thành cái dạng này? Rõ ràng đang tốt mà, ngay cả lúc mua mèo nhỏ cũng tốt, vì sao đột nhiên liền biến thành như vậy?

"……" Cư Nhiên vẫn không trở về. Là đi công tác sao?

Bên kia.

Đông Qua nhìn Cư Nhiên ngồi trong phòng mình liều mạng gõ chữ, đầu đầy mổ hôi lạnh.

"Tiểu Nhiên……"

"Tớ bận"

"Này…… Tiểu Nhiên……"

"Tớ nói tớ bận"

"Kỳ thật…… bản thảo của cậu trong tháng này đã nộp rồi"

Cư Nhiên dừng, ánh mắt nhìn chằm chằm canh tay mình đặt trước máy tính, trên di động có treo một con mèo, chính là con mèo Mạc Ngôn mua cho mình. Mèo con lay động, cực kỳ đáng yêu. "Vậy viết của tháng tới" quay đầu, nhìn chằm chằm máy tính.

"……" mà kỳ thật tháng sau cậu cũng đã viết xong luôn -_-|||| có thể làm cho Cư Nhiên biến thành dạng này cũng chỉ có tách trà kia.

Này này…… này lại phát sinh chuyện gì nha?!

Vài ngày trước Cư Nhiên đột nhiên vọt tới nhà nàng, cứ vậy mà ở lại không về, tuy rằng đúng giờ giao bản thảo, nàng thật cao hứng! Nhưng, nhưng…… không khí nặng nề trong nhà thật sự làm cho nàng ăn không tiêu.

Vẫn nên gọi điện thoại hỏi Mạc Ngôn một chút.

Kết quả điện thoại kết nối được, bên kia điện thoại là thân âm vô tính của Mạc Ngôn.

"Tiểu Ngôn a, chị cùng Tiểu Nhiên có chuyện gì?"

"…… không có gì……"

"Nhưng mấy ngày nay bầu không khí của Tiểu Nhiên…… thật quỷ dị a……"

"Cư Nhiên mấy ngày nay ở chỗ em sao?"

"Đúng rồi chị"

"À…… không có gì"

"……" tuy rằng không nhìn thấy Mạc Ngôn, nhưng Đông Qua đã cảm giác được, đầu kia điện thoại, Mạc Ngôn phát ra không khí hắc ám nặng nề.

Oa a a a! Đây đến tột cùng là sao vậy chời ~~~