Mạc Ngôn thật kích động, nàng không nghĩ sự tình thật sự sẽ tốt hơn nhiều.
Nàng không biết đối mặt với Cư Nhiên thế nào mới tốt, nàng không nghĩ ra khi Cư Nhiên hỏi mình, mình nên trả lời thế nào để thuyết phục, đáp ứng hay cự tuyệt? Nàng thậm chí chưa từng nghĩ qua, Cư Nhiên có thể bằng lòng gặp mình không.
Nàng lỗ mãng đi tìm Cư Nhiên. Là vì không thích Cư Nhiên không gặp mình, là vì đã biết Cư Nhiên không thích dạng không gặp được này, chính là vì không muốn nghĩ đến chuyện 'Cư Nhiên sẽ chán ghét'.
Đến thành phố xx, Mạc Ngôn bồi hồi trước một cửa hàng trái cây, sau đó mua một ít. Đi đến địa chỉ Đông Qua gửi qua. Dường như chuyện mua trái cây này có thể cho Mạc Ngôn tăng thêm ít dũng khí.
Mạc Ngôn mua không nhiều trái cây, đến trước khu nhà Đông Qua ở, lại không dám đi lên. Nàng ở dưới lầu đứng hồi lâu mới rốt cục dành dụm đủ dũng khí, đi vào nhà.
Lầu ba.
"Ai?" Cư Nhiên mở cửa.
"……" Mạc Ngôn đứng cửa nhìn Cư Nhiên.
"Vì sao chị biết nơi này?" Cư Nhiên đứng trong nhà lạnh lùng mở miệng.
"…… a…… chị, chị hỏi Đông Qua" Mạc Ngôn gượng ép kéo ra một nụ cười.
"Cậu ấy đối với chị khá tốt nhỉ"
"À nè…… chị có mua trái cây"
"Em không thích ăn trái cây"
"…… ha……" xấu hổ cười cười, "Vậy đặt bên này đi…… có lẽ Đông Qua thích ăn"
"Chị tới làm gì?" Cư Nhiên trực tiếp hỏi.
"……" Mạc Ngôn cúi đầu, không nói lời nào.
"Không có gì thì em muốn đóng cửa"
"…… chị là tới hỏi em, chừng nào thì em về nhà?" Mạc Ngôn ngẩng đầu, nhìn Cư Nhiên.
"Lúc nào nên trở về thì em sẽ về"
"A…… như vậy a……" Mạc Ngôn lại cúi đầu. "Vậy, khi nào mới là lúc nên về nhà?"
"……" Cư Nhiên không trả lời. Tạm dừng sau một lúc lâu, mới nói: "Chị mau trở về đi thôi"
"……" Mạc Ngôn đột nhiên vọt vào. Cư Nhiên không ngăn lại.
"Chị muốn làm gì?"
"…… chị…… rửa trái cây" Mạc Ngôn nói.
"Thế rửa xong thì mời chị về, em còn rất nhiều chuyện" Cư Nhiên lạnh lùng nói.
"A…… chị muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, chị hơi mệt"
"Vậy ngồi đó đi, em về phòng"
"…… ờ……"
Lúc Đông Qua về nhà, liền thấy Mạc Ngôn ngồi trong phòng khách nhà mình, không nhúc nhích.
Hú hồn chuym én.
"Oa a a! Tiểu Ngôn chị muốn hù chết em sao? Sao chỉ có một mình chị ngồi đây thế? Cư Nhiên đâu?" khoa trương vỗ ngực mình.
Mạc Ngôn ngồi trên sô pha có lỗi cười cười với Đông Qua, nói: "Em ấy ở trong phòng, thật có lỗi, dọa Đông Qua rồi"
"Tiểu Nhiên trong phòng? Không cần nói cho em biết là vì nó không muốn gặp chị" lại lần nữa chấn kinh, đã kinh ngạc quá độ.
"A……" Mạc Ngôn cười khổ. "Hẳn là vậy đi"
"Này này…… hai người rốt cuộc làm sao vậy ~~ sao đột nhiên đều biến thành cái dạng này?" cứ đáng sợ như vậy …… cũng thành thói quen.
Cô gái mặt baby cúi đầu, không tự giác sờ lỗ tai mình.
Tâm tình Đông Qua, càng thêm buồn bực.
Không được, không được, nàng ở nhà không nổi nữa, trước tiên vẫn ra ngoài tránh một chút đi.
Sau khi người nào đó ù té chạy đi, mới buồn bực phát hiện hình như đây là nhà mình mà? Vì sao ngược lại mình phải chạy ra ngoài trốn? Kao xxxx!
Nửa đêm. Mạc Ngôn từ trên sô pha phòng khách đứng lên. Đi gõ cửa phòng Cư Nhiên.
Cửa bị người mở ra. Cư Nhiên đứng phía sau cửa như trước.
"Rửa trái cây cần nhiều thời gian vậy ư?" trên mặt không chút biểu tình.
"À…… chị muốn hỏi một chút, thời điểm em nên trở về nhà"
"……"
"Cư Nhiên, em cũng không thể không về nhà?"
"Em không hiểu chị đang muốn gì?"
"Thật xin lỗi…… chị muốn cùng em về nhà"
"Em thích chị, mà chị không thích em. Chị rõ ràng biết em thích chị, chị rõ ràng không thích em, lại còn muốn em về, mỗi ngày đều thấy chị, chị không biết như vậy em sẽ đau khổ sao? Hay là, chị biết nhưng chị không quan tâm?"
"……" Mạc Ngôn cúi đầu. "…… chị, chị biết em rất đau khổ, chị không phải không cần…… chỉ là…… chị muốn em về, chị muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em……" thanh âm của Mạc Ngôn dường như muốn khóc.
Cư Nhiên nhăn mi. "Mạc Ngôn…… chị muốn em thế nào?"
"Chị muốn em về…… chị muốn em đứng ở nơi chị có thể thấy……"
Cư Nhiên vươn tay, nâng cằm Mạc Ngôn lên, nhìn Mạc Ngôn, lại lần nữa xác nhận hỏi: "Mạc Ngôn…… rốt cuộc chị có thích em không?"
Toàn bộ gương mặt Mạc Ngôn đều vặn vẹo. "…… chị, chị không dám nghĩ, chị sợ một ngày nào đó chị sẽ tuyệt vọng, tựa như Trầm Li vậy"
Cư Nhiên buông tay xuống.
"Cư Nhiên!" Mạc Ngôn đột nhiên hô tên Cư Nhiên.
"?"
"Cư Nhiên…… em cũng không được, làm lơ chị?"
Cư Nhiên không trả lời, thẳng thắn đóng cửa phòng lại.
"Thật xin lỗi Cư Nhiên, nhưng chị không dám quyết định nhanh như vậy…… chị từng bị tổn thương qua một lần, tuyệt vọng qua một lần, cái loại cảm giác trái tim bị khoét một miếng thật sự rất đáng sợ…… chị sợ, chị không dám đón nhận nhanh như vậy…… chị thật sự không dám …"
Bởi vì thấy qua nhiều tình yêu bi kịch bên người, sự tin tưởng trên đời này có chân ái của nàng vốn đã yếu ớt, mà tình yêu mình tưởng không gì phá nổi lại sụp đổ không báo trước. Nàng vốn không dám tin tưởng nhiều vào tình yêu giờ trở nên lại càng không dám tin tưởng, nàng khϊếp đảm, nàng sợ sẽ có lần thứ hai, nàng sợ cái loại cảm giác đau lòng này.
Thời điểm đau lòng, mình có thể không nhắc tới như vậy người khác sẽ không nhìn thấy, nhưng cảm giác đau lòng mình cũng không thể cũng làm như không thấy.
Lần đầu tiên không thấy sợ vì cho tới bây giờ đều chưa từng đau lòng qua, lần thứ hai bởi vì từng đau lòng cho nên trở nên sợ sệt.
…………
…………
Buổi sáng hôm sau, Đông Qua về nhà, thấy Mạc Ngôn cuộn mình trên sô pha, đang ngủ. Cửa phòng Cư Nhiên đóng chặt như trước.
"Này…… này, này đến tột cùng xảy ra chuyện gì?!" Đông Qua không thể nào hiểu được chuyện đã xảy ra giữa Cư Nhiên cùng Mạc Ngôn, chỉ đại khái đoán được, cảm thấy các nàng cãi nhau. Giờ nhìn thấy Mạc Ngôn đáng thương cuộn người trên sô pha qua đêm như vậy, khó tránh khỏi có điểm thiên vị Mạc Ngôn, cảm thấy Cư Nhiên quá đáng.
Tức giận đi gõ cửa phòng Cư Nhiên.
"Cư Nhiên! Cư Nhiên!"
Cư Nhiên không mở cửa.
"……" Đông Qua thử mở cửa, quả nhiên cửa bị Cư Nhiên khóa trái. "Há!" Đông Qua thật sự tức! "Dám khóa cửa?! Hay ha! Đây là nhà của tôi đó! Cô còn dám khóa cửa?!" cậu khóa cửa, tớ mà không lấy chìa khóa mở thì tớ là xxx ! Cô gái nào đó lục lọi trong túi xách để kiếm chìa khóa.
"Đông Qua……" kết quả, chìa khóa còn chưa tìm được, Mạc Ngôn cuộn người trên sô pha đã tỉnh lại, xoa mắt nói: "Em đã về? Đông Qua"
"A! Em đã về! Tiểu Ngôn, tên chết bầm trong phòng kia có phải cả buổi tối không mở cửa cho chị không?!" chỉ vào cửa phòng hét lên.
Mạc Ngôn cười khổ nói: "Em ấy đang giận chị"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tức giận đến trình độ này?! Tên kia trời sinh lòng dạ hẹp hòi! Tiểu Ngôn chị chờ, em giúp chị dạy dỗ nó!"
"Không liên quan!" Mạc Ngôn vội vàng nhảy dựng lên ngăn lại. "Không liên quan, em ấy giận chị cũng đúng"
"Hả?"
"Bởi vì" Mạc Ngôn nặn ra nụ cười tươi. "Bởi vì…… nếu là chị, nhất định chị sẽ tức giận"
"Lạch cạch" phía sau, cửa phòng Cư Nhiên mở ra.
Mạc Ngôn vội vàng nhìn qua hướng Cư Nhiên bên kia. Cư Nhiên đứng ở cửa phòng, ánh mắt thâm thúy đang nhìn nàng, chậm rãi nói: "…… em có thể cho chị thời gian, em có thể chờ, nhưng em sẽ không chờ lâu"
Mạc Ngôn nhìn Cư Nhiên, Đông Qua cảm giác, chị ấy dường như muốn khóc, nhưng khóe miệng Mạc Ngôn giật giật, chung quy cũng không khóc ra. "Thật xin lỗi Cư Nhiên…… cám ơn em ……"
…………
"Nàng trở về làm gì? Ai cho nàng trở về!"
"…… Ta luyến tiếc rời khỏi nàng"
"Nàng thật ngu ngốc!"
"Thật xin lỗi…… ta từng nói, sẽ cõng nàng cả đời, đối với nàng, lưng luôn dành cho nàng cả đời"
"Nàng ngu ngốc, vì sao không đi?"
"…… Ta cũng muốn đi, nhưng ta luyến tiếc. Ta thích nàng…… mặc kệ nàng là yêu hay không, mặc kệ nàng có yêu tay không" – 'Ỷ Mộng Lâu'
noteeeeeeee: các bạn trẻ có muốn xem tiếp diễn biến hơm nà, muốn thì vote nhiệt tình vào, vote càng nhiệt tình thì trong ngày mai sẽ có chuyện bất ngờ đấy :))))))))