"Tiểu Ngôn, nếu về sau tớ lập gia đình, cậu có đau lòng không?" ya ya…… Tiểu Li, vì sao cậu dùng vẻ mặt bi thương nhìn tớ?
"Tiểu Ngôn, nếu về sau tớ lập gia đình, cậu có đau lòng không?" ya ya…… Tiểu Li, vì sao cậu dùng vẻ mặt bi thương nhìn tớ?
Tiểu Li, cậu phải rời khỏi tớ …… nhưng là…… rõ ràng chưa tới mười năm a…… chưa đến mười năm đâu…… chưa đâu, cậu vì sao lại rời khỏi? Là tớ không đủ cố gắng, là tớ……
Vì sao, ngay cả cậu cũng không tin tưởng?
"Tiểu Ngôn, nếu về sau tớ lập gia đình, cậu có đau lòng không?"
…………
Mạc Ngôn từ trong mộng bừng tỉnh lại. Bên ngoài trời đã sáng từ lâu, chim nhỏ ngoài ban công líu ríu kêu không ngừng.
"Buổi sáng……" nàng thì thào nói.
Hôm nay là đêm trừ tịch (đêm giao thừa)……
"Vì sao đã đến trừ tịch, đồ cần mua sao má còn chưa mua nữa?" trong chợ, Mạc Ngôn mang theo giỏ đi theo phía sau má mình. Hôm nay là trừ tịch, chợ nhiều người đến nỗi kẹp chết con kiến. Giá cả đồ ăn không ngừng leo thang. Mạc Ngôn nhìn mà đau lòng.
"Mua đồ ăn hôm nay cho nó tươi! Chứ mua hôm qua để tới hôm nay làm gì còn ngon nữa" má Mạc nhẹ nhàng đi như bay.
"……" rõ ràng nhàn hạ đã quen.
"Ai nha! Mang con gái cùng nhau đi mua đồ ăn ha!"
"Đúng vậy!"
"Yo yo! Chị vẫn còn xinh đẹp như con gái a" lời nịnh hót.
"Ha ha…… làm gì có"
"Mua cái gì a?"
"Mua cua" mặt đất ẩm ướt, có điểm chán ghét. Mạc Ngôn đứng nơi đó, đột nhiên phát hiện mình đang mang dép bông đi trong nhà. A ~~~ lần này ướt chèm nhẹp. Kế hoạch không chu toàn a.
"Ôi! Chị Mạc, chị cũng đến mua đồ ăn nha ~~" âm thanh kinh hỉ, cực kỳ quen thuộc.
"Ai nha, a Quyên a! ( tên của má Cư) Tiểu Nhiên cũng đi theo ha" má Mạc ngồi xổm cười nhìn hai người trước mặt, ngay cả nhìn chọn cua cũng quên.
"Mua cua a?"
"Đúng vậy! Đáng tiếc lớn bé nhà chị lại không thích ăn, mỗi lần mua đều khá phân vân, mua một con thì thật không đáng công làm, không mua thì mình lại muốn ăn"
"Ai nha! Tiểu Ngôn không thích ăn hả! Tiểu Nhiên nhà chị rất thích ăn" hai bà mẹ vì thế liền ngồi xổm trước quầy hải sản ẩm ướt nói chuyện phiếm, đem con gái mình để sang một bên. Mạc Ngôn liếc mắt nhìn Cư Nhiên bên cạnh, phát hiện nàng giống mình, cũng đang xách theo n túi plastic cũ mới, rất không hình tượng đứng trước quầy hàng ẩm ướt.
"Phốc!" nhìn cái dạng này của Cư Nhiên, tâm tình Mạc Ngôn cuối cùng cũng tốt hơn.
"Chị 'phốc' một tiếng kia có ý gì?" Cư Nhiên rõ ràng không có tâm tình tốt như Mạc Ngôn, đồ trong taynàng nặng muốn chết, âm u hỏi Mạc Ngôn.
"Không có! Chỉ đáng tiếc không thể mang camera đến, bằng không có thể cho fan của em xem phim 'chợ rau du ký' do đại nhân bọn họ thủ diễn"
"…… vậy cái giỏ sau lưng chị đang đựng gì? Retro?"
"Đó là bảo vệ môi trường╭(╯ ^╰ )╮"
Đây là ngày trừ tịch của Mạc Ngôn cùng Cư Nhiên. Buổi sáng là khiêng một đống rau dưa ngoài chợ về. Buổi chiều làm phụ bếp dưới sự chỉ đạo của ba má.
Ngoại thành chú trọng đêm trừ tịch hơn nội thành, cơm trưa luôn giải quyết qua loa, sau đó là chuẩn bị cơm chiều, cơm chiều long trọng đến nỗi có thể so sánh với mãn hán toàn tịch, một cái bàn tròn lớn cũng bày không hết đồ ăn. Trừ tịch hôm nay, dường như ngay cả nước cũng không lạnh, tất cả mọi người hưng phấn chuẩn bị, chà chà rửa rửa. Đến tối, trời còn chưa đen hẳn đã có người bắt đầu đốt pháo hoa, âm thanh pháo hoa bên ngoài một tiếng tiếp một tiếng, Mạc Ngôn ăn cơm tất niên trong tiếng pháo hoa.
Rượu nho pha với sprite, ngoại trừ nông dân vườn nho ra thì đây là đồ uống Mạc Ngôn thích nhất. Bất quá má Mạc rất ít khi cho Mạc Ngôn uống. Má Mạc nói uống rượu hại gan, nhất là phái nữ lại càng không nên uống nhiều rượu (bất quá chính bà lại uống rất lợi hại……) bình thường rất hiếm cho Mạc Ngôn đυ.ng vào rượu, mặc dù trong mắt Mạc Ngôn, rượu nho căn bản không thể coi là rượu, nhiều nhất cũng chỉ đồ uống có cồn thôi.
Mạc Ngôn trước kia cực kì nghiện rượu, nhưng sau khi tốt nghiệp đã bị má mình quản, rất ít uống rượu. Lần này hiếm khi có thể uống rượu, tất nhiên muốn uống đến thỏa mãn mới thôi.
"Chậc chậc! Tiểu Ngôn con uống được mấy ly rồi thế?" má Mạc nhìn chất lỏng màu hồng nâu trong ly của con gái, hỏi.
"A? Ai nha! Mới ly thứ ba thôi mà má"
"Ly thứ ba? Muốn chết, rượu nho pha với sprite dễ uống quá ha! Không cho uống!" vội vàng vươn tay muốn tịch thu bình rượu trên bàn.
"Ôi ôi! Loại ly chân dài này thì ba ly có là gì đâu má! Má yên tâm đi! Con gái má ngàn chén không say!"
"Say hay không thì sao! Uống rượu hại gan! Không cho uống!"
"Ôi! Má uống rượu đế được mà không cho con uống chút rượu nho! Má xấu quá" ách…… quên nói, nhà này tất cả đều là tửu quỷ, uống rượu là uống đến không muốn sống. Số rượu Mạc gia uống mỗi tối phải dùng sổ để tính.
Rầm rầm, Mạc Ngôn liền xử lý rượu nho trước mặt. Bình sprite kia cũng giải quyết nốt. Mạc Ngôn uống xong toàn thân đều nóng, liều mạng chạy vào WC, Mạc Ngôn là loại người vừa uống rượu xong sẽ liều mạng chạy vào WC, bất quá, cũng là loại người có uống đến chết mặt cũng không đỏ.
"Đi đốt pháo hoa thôi" Mạc Ngôn cầm pháo hoa đi đến trong sân.
"Cơm còn chưa ăn xong đã muốn chơi"
Pháo hoa nở rộ trong trời đêm, Mạc Ngôn ngẩn người nhìn chằm chằm trời đêm. Lễ mừng năm mới, lại qua một năm, nàng cùng Trầm Li quen biết đã gần bảy năm a……
"Đương nhiên tớ sẽ đau lòng…… nói gì mà không muốn làm cho tớ đau lòng…… làm sao có khả năng" thật ra nàng cũng không có bao nhiêu hy vọng, nàng cũng không cho rằng mình có thể sống chung cùng Trầm Li, cho nên mới định ước hẹn năm năm. Nhưng nàng luôn muốn tranh thủ, nàng nghĩ nếu kì hạn năm năm đến, các nàng vẫn như trước…… nàng sẽ mặc kệ tất cả, đến bên Trầm Li. Nàng muốn sống cùng Trầm Li, tuy nàng cũng không qua cái gọi là tuyên ngôn tình yêu.
"Tiểu Li……" nhưng thì ra các nàng cũng chỉ kéo dài thêm được hai năm. Tình yêu ấy à, chung quy cũng là thứ hư vô mờ mịt. Giống như pháo hoa đang cháy sáng, chỉ tồn tại được trong khoảng thời gian ngắn, rồi cũng đến lúc phải tàn.
Sau khi cơm nước và dọn dẹp xong, ba Mạc liền ra ngoài đi đánh bài, má Mạc ở nhà làm người sai vặt. Mạc Ngôn không ra ngoài, trốn ở ban công xem pháo hoa.
"Đêm giao thừa chị đứng ngoài ban công làm gì?" đối diện truyền đến âm thanh Cư Nhiên.
"Vậy đêm giao thừa em đứng chỗ này làm gì?"
"Người đánh bài ở dưới nhiều quá, ồn" Cư Nhiên đứng ở ban công đối diện, lười biếng nói. Nghe thấy trên người đối phương thoảng mùi rượu. "Chị uống rượu?"
"Oh, đúng vậy, uống một chút" thản nhiên lên tiếng, Mạc Ngôn tiếp tục nhìn trời đêm. "A ~~~ năm nay đúng là không xong…… hy vọng sang năm có thể đỡ hơn"
"Chị có cái gì không xong?"
"Uy ~~~ tốt xấu thì chị cũng là thất tình được không? Cũng không thể cảm thán một chút à?" ai oán nhìn ban công cách vách nói.
"Chị còn chưa hết thất tình?" đối phương trả lời không chút để ý.
"Làm gì hết thất tình nhanh vậy?!" không cần đem chuyện nàng thất tình thì việc không đáng lo a a a!
"Chị như vậy một chút cũng không phải đang thất tình"
"Vậy em muốn chị làm sao bây giờ? Một khóc hai nháo ba thắt cổ?! Nếu có thể làm, chị không ngại khóc ba ngày ba đêm" Mạc Ngôn ồn ào, tiện đà lại suy sút cúi đầu. "Nhưng cho dù như vậy cũng không làm. Cho dù chị buông tha tôn nghiêm của mình, cũng không thể dùng"
"Này?" thanh âm nghe hơi kỳ quái, Cư Nhiên cẩn thận nhìn Mạc Ngôn ngoài ban công cách vách. "Chị không sao chứ?"
"Làm sao mà không đau lòng chứ?" Mạc Ngôn ôm tim. "Nàng phải lập gia đình…… nơi này của chị giống như bị người hung hăng khoét một mảng, trống trơn, nhưng không có gì có thể đi bù đắp chỗ khuyết kia. Đau đến nỗi ngay cả sức lực đứng lên cũng không có"
Cư Nhiên đứng đối diện, nghe Mạc Ngôn nói, không lên tiếng.
"Nhưng chị nào có biện pháp gì? Nếu khóc có thể xin nàng thay đổi tất cả, tôn nghiêm gì đó chị đều có thể vứt bỏ…… nhưng…… không được. Tiểu Li nếu quyết định chuyện gì, mặc kệ thế nào cũng không có khả năng thay đổi. Cho nên em nói chị có thể làm sao bây giờ? Người nói sẽ mỉm cười chúc phúc nàng rõ ràng chính là chị" nàng đang nói cái gì! Thế nhưng lại còn tâm sự với tên đáng ghét này, rượu nho vừa nãy quả nhiên uống hơi nhiều? Đã lâu chưa uống rượu, ngay cả tửu lượng cũng giảm đi.
"…… thật sự là người tàn nhẫn……" Cư Nhiên lạnh lùng nói.
Chị không biết em thích chị? Cho nên mới có thể nói cho em nghe. Chị có biết không, em nghe, trong lòng cũng giống như bị người ta hung hăng lấy đi một mảng, trống trơn. Chị cho là em có thể dùng gì để lấp lại khoảng trống kia?
"Cái gì?" Mạc Ngôn mơ mơ màng màng nhìn đối phương.
"…… không có gì……" Cư Nhiên nhìn phía trước, thản nhiên nói: "Nếu khó chịu, chị khóc ra đi"
"A…… chị cũng muốn khóc ra a……" Mạc Ngôn khanh khách nở nụ cười. "Nhưng khóc không được…… nếu khóc ra thì có nghĩa là buông tha. Cho nên khóc không được a…… chị quả nhiên vẫn chưa có ý định từ bỏ đâu"
"Như vậy còn không hết hy vọng? Nàng phải lập gia đình? Vẫn nên hết hy vọng đi" nhịn không được ác độc nói.
"Đúng vậy…… nàng phải lập gia đình …… ha ha a…… nàng còn hỏi chị sẽ không đau lòng …… ha ha, em nói chị sẽ không đau lòng nha ~~~~ ha ha a……"
"Em làm sao biết. Năm mới cũng thật không xong"
"A! Cũng đúng. Quả nhiên không xong…… ha ha a……"
"Đi ngủ sớm một chút đi. Chị uống say" thản nhiên nói.
"A! Trên người chị rất nóng, hóng mát chút!"
"…… lần này chị có sốt, em cũng sẽ không đến chăm chị"
"Ha ha a…… vậy đến lượt chị đến cho em chăm ~~"
"Ngu ngốc" Cư Nhiên đứng ở ban công, dù cho gió đêm không ngừng thổi cũng không muốn đi vào.
Thì ra chị còn chưa chết tâm…… như vậy, em cũng không nên chết tâm?
"Năm mới này. Thật sự không xong……"
Trong tiếng pháo hoa, Mạc Ngôn mở điện thoại di động, trong di động phát ra bài hát 'ánh trăng' của Hồ Ngạn Bân:
Ánh trăng sắc nữ tử hương.
Lệ đoạn kiếm tình dài hơn.
Có bao nhiêu đau vô tự tưởng.
Đã quên ngươi.
Cô đơn hồn theo gió đãng.
Ai suy nghĩ si tình lang.
Này hồng trần chiến trường.
Thiên quân vạn mã có ai có thể xưng vương.
Quá tình quan ai dám sấm.
Vọng Minh Nguyệt tâm bi thương.
Thiên cổ hận luân hồi thường.
Mắt nhất bế ai tối cuồng.
Này thế đạo vô thường.
Nhất định dám yêu nhân cả đời thương.
Ánh trăng sắc nữ tử hương.
Lệ đoạn kiếm tình dài hơn.
Có bao nhiêu đau vô tự tưởng.
Đã quên ngươi.
Cô đơn hồn theo gió đãng.
Ai suy nghĩ si tình lang.
Này hồng trần chiến trường.
Thiên quân vạn mã có ai có thể xưng vương.
Quá tình quan ai dám sấm.
Vọng Minh Nguyệt tâm bi thương.
Thiên cổ hận luân hồi thường.
Mắt nhất bế ai tối cuồng.
Quá tình quan ai dám sấm.
Vọng Minh Nguyệt tâm bi thương.
Thiên cổ hận luân hồi thường.
Mắt nhất bế ai tối cuồng.
Này thế đạo vô thường.
Nhất định dám yêu nhân cả đời thương.
Nhất định dám yêu nhân cả đời thương.