Mạc Ngôn mở mắt người đầu tiên nhìn thấy là Cư Nhiên.
Cư Nhiên ngồi bên giường Mạc Ngôn nhìn nàng, ánh mắt tối đen, thâm thúy nhìn không thấu. Làm Mạc Ngôn không dám nhìn thẳng.
"Tôi ở nhà cô?"
"Không phải"
"Hở, cô…… sao lại ở trong này" đầu vẫn còn quay mòng. Còn nhớ rõ trước lúc mình té xỉu, đang ở cửa nhà Cư Nhiên cãi nhau với người đàn ông kia.
"Em phụng mệnh đến chăm chị"
"A…… Thật sự vất vả cô. Bất quá tôi biến thành vậy cũng bởi vì fan của cô, cho nên không cần cô cảm ơn" rầu rĩ nói. Kéo chăn che khuất mặt mình.
Cách chăn, Mạc Ngôn cảm giác được tay Cư Nhiên đang vỗ nhẹ nhàng người mình.
"Chị sốt tới 39.5° " thanh âm nghe dường như đang tức giận.
"Ô……"
"Thất tình thì ngay cả mạng cũng không cần sao?"
"……" nàng biết thế nào cũng như vậy.
"Có đau lòng không?"
"Không có"
"Có muốn ăn gì không?"
"Không muốn"
"Tốt lắm, em giúp chị đi lấy cháo" này này! Không được không để ý câu trả lời của nàng!
"Tôi không muốn ăn cháo, tôi muốn ăn mì" bốc đồng nói.
"Người bệnh tốt nhất vẫn nên ăn cháo" lạnh lùng trả lời.
"Tôi muốn ăn mì" thanh âm lớn hơn chút.
"Không phải chị nói không cần ăn sao"
"……" trong chăn không có âm thanh.
"……"
"Ăn mì……" quả nhiên, vẫn không chết tâm sao?
"……" Cư Nhiên không để ý, đi thẳng xuống lầu.
Mình muốn ăn mì…… trong chăn Mạc Ngôn vẫn đang nói thầm.
Không lâu sau, cửa phòng bị người mở ra. Mạc Ngôn bưng một chén đồ ăn, còn có thuốc đi vào..
'Cạch' đem đồ ăn đặt trên bàn bên giường, nói với 'núi nhỏ' ngu ngốc trong chăn: "Đứng lên, ăn gì đi"
"Mì"
"Không có!"
"Vậy không ăn!"
"Soạt" chăn bị kéo ra.
"Uy uy! Tôi còn phát sốt đó!?" còn muốn kéo chăn nàng, có còn nhân tính không?!
"Nếu phát sốt, nên ngoan ngoãn nghe lời. Chị sẽ không nóng đến mức biến thành tên ngốc, ngay cả năng lực tự gánh vác cũng không có?"
"Cô mới ngốc, Cô là thiên hạ đệ nhất ngốc!" bất mãn ngồi xuống. Ách ách ách ách…… váng đầu ~~ váng đầu.
Lông mày Cư Nhiên chưa bao giờ nhăn nhiều như bây giờ. Cau mày đem gối đầu kê cho Mạc Ngôn, cau mày mặc cho Mạc Ngôn cái áo khoác dày đặt trên giường, lại cau mày giúp Mạc Ngôn đem điều hòa chỉnh ấm lên.
"……" Mạc Ngôn nhìn vẻ mặt đau khổ của Cư Nhiên. Nếu đau khổ vậy thì không làm! Nếu làm sẽ không có vẻ mặt đau khổ a ~~~
"Ăn cái gì" bưng đồ ăn tới trên giường Mạc Ngôn. Là…… một chén mì, nước mì trong vắt, hành lá rắc bên trên, còn cả một quả trứng luộc.
"Cô nấu mì cho tôi thật ư" nhìn người trước mặt nói.
"Nếu bệnh thì không nhắc nhiều lời vô nghĩa" Cư Nhiên khó chịu. Không phải chị nói muốn ăn!?
"Ai! Cô không thể bốc đồng như bệnh nhân!" cầm chén bắt đầu ăn.
"Đem mì trả lại cho em! Không cho ăn!" Cư Nhiên vươn tay tính đoạt lấy.
"Tôi không trả! Đã đến miệng thì làm sao có khả năng sẽ trả lại cho cô!" Mạc Ngôn không cho, cố chết ăn.
"Chị xác định chị đang bệnh?" bộ dáng mạnh mẽ này, nói đang bệnh quả thật là đang dối gạt quỷ.
"Đó là đương nhiên! Phát sốt! Phát sốt hiểu hay không!" Mạc Ngôn mạnh mẽ ăn.
Đem giọt nước mì cuối cùng húp xong, nhìn Cư Nhiên dọn dẹp cái chén không, Mạc Ngôn mới giật mình…… quan hệ của nàng cùng Cư Nhiên, khi nào thì trở nên tốt như vậy?!
Quỷ dị a ~~
Nàng thế nhưng ăn đồ Cư Nhiên làm?! Cư Nhiên còn vì nàng nấu đồ ăn? Trong món ăn kia có phải có thuốc chuột hay thạch tín không?!
"Chị nhìn em như vậy làm gì?" bưng chén đang muốn ra ngoài, Cư Nhiên quay đầu nhìn Mạc Ngôn hỏi.
"A? Tôi có nhìn cô đâu?"
"Mắt liếc muốn trắng rồi"
"Cô nói bậy! Tôi mới không có" a a a! Hòa hợp nói chuyện là xảy ra chuyện gì? Sao lại thế này a?! Các nàng không phải đối đầu sao?! ~~~~(>_