Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 13

Nắng bắt đầu đậm màu hơn một chút, trước cổng vương phủ đỗ lại một cỗ xe ngựa màu nâu sậm. Gia nhân đứng cạnh bên mới lên tiếng: “Lão gia, phu nhân. Chúng ta đến nơi rồi.”

Rèm lụa vén lên, người đàn ông trung niên bước xuống trước, phía sau là người phụ nữ cũng trạc tuổi ông. Chỉnh lại y phục, Uông Chính Tề quay lại, dịu dàng hỏi: “Phu nhân, có mệt lắm không?”

Người phụ nữ chỉ cười nhẹ nhàng, hiền hoà đáp: “Tôi không sao. Lão gia, chúng ta mau vào trong đi. Tôi nhớ Xuyên Nhi lắm rồi!”

“Được được! Nào, đi cẩn thận.” Uông Chính Tề dìu tay phu nhân, cùng bà chậm rãi bước qua cổng phủ.

Mịch Chi đang ngồi ở thạch bàn trong khuôn viên, thẫn thờ đưa mắt nhìn xa xăm về phía hồ sen bên dưới. Đột nhiên, Tiểu Hồng gấp gáp chạy đến, vội vàng nói: “Tiểu thư, lão gia và phu nhân đã đến rồi!”

“Đến rồi sao?” Mịch Chi căng thẳng, thực sự nhất thời không biết phải xử trí tình huống hôm nay ra sao.

Nhưng chưa kịp suy nghĩ thì từ xa, Uông Chính Tề cùng phu nhân đã đi đến. Vừa nhìn thấy cô, Uông phu nhân đã dang tay ôm chằm lấy. Xúc động nói: “Xuyên Nhi, mẫu thân nhớ con lắm! Xuyên Nhi ngoan…”

“Mẹ…à, mẫu thân. Con gái cũng nhớ người!” Mịch Chi gượng gạo cười một tiếng, hai tay ôm ôm lên tấm lưng già nua sau lớp vải gấm.

Uông Chính Tề đi đến trước mặt cô, ở người đàn ông lớn tuổi này, cô có thể cảm nhận được bề ngoài thì làm ra vẻ nghiêm khắc. Nhưng ánh mắt ông lại vô tình để lộ hết sự yêu thương, chiều chuộng đối với con gái mình. Mịch Chi bất giác thấy nhớ gia đình, cô thèm khát được chìm trong tình yêu thương của bố mẹ ngày trước.

Uông Chính Tề mang nét khắc khe hệt như bố của cô, cả người phụ nữ đang ôm lấy cô cũng có phần yếu đuối giống mẹ. Mịch Chi phút chốc không kiềm được, rưng rưng muốn khóc.

Nhìn cô, Uông Chính Tề nhẹ giọng hỏi: “Xuyên Nhi, con sống tốt chứ?”

“Lão gia, phu nhân. Hai người dùng trà!”

Tiểu Hồng đặt khay trà lên bàn, chu đáo dâng lên cho Uông Chính Tề và Uông phu nhân mỗi người một tách. Bây giờ đang ngồi ở Dạ Quyển lâu, không khí trong này đột nhiên mang đến cho Mịch Chi cảm giác khá ngột ngạt. Cô chỉ ước gì được đứng dậy mà đi ra ngoài khuôn viên, ngồi nói chuyện với cá dưới hồ sen còn thoải mái hơn là ngồi đối mặt với hai vị thân sinh của Uông Mẫn Xuyên.

Đã hơn nửa tiếng trôi qua, thứ mà cô nói với hai người họ cũng chỉ là những câu hỏi thăm đơn giản. Chỉ mới bấy nhiêu thời gian, mà cô cảm tưởng cả cơ thể này đã sắp đông cứng tội nghiệp. Cô phải cố gắng ép mình vào cái khuôn của sự thuỳ mị, đoan trang đến mức muốn tê cả người.

Mịch Chi thực sự khóc thét trong lòng, cô là sắc nữ, không phải thục nữ. Nếu cứ tiếp tục thế này cả ngày chắc cô sẽ kiệt sức vì mệt mất.

Chợt, khi nghĩ đến đây thì trong đầu Mịch Chi lại nảy ra ý định. Cô thử nghĩ, nếu bây giờ mà giả vờ lăn ra ngất xỉu thì sẽ xong xuôi mọi chuyện. Cô sẽ được mang vào phòng, sau đó sẽ nằm yên trên giường mà ngủ để không cần phải nói chuyện với ai.

“Phải rồi! Sao từ đầu mình không nghĩ ra nhỉ?”

Mịch Chi thầm cười trong bụng, ngay lập tức đã đứng dậy. Uông Chính Tề vừa dùng xong tách trà, đang tính mở miệng nói điều gì đó thì cô đã ngập ngừng.

“À con quên mất có việc này…” chỉ nói đến đây, Mịch Chi đã đưa tay lên trán vờ choáng váng. Nhưng cô tính cũng chẳng bằng trời tính, ngay giây phút cô chuẩn bị trổ tài diễn xuất thì từ bên ngoài, tiếng gào thét đầy hoảng hốt của một nữ gia nhân truyền vào.

“Người đâu, mau lên! Cứu người đi, ai đó mau ra cứu người…”

Ngay lập tức, chẳng còn ai chú tâm vào điều mà Mịch Chi đang làm. Uông Chính Tề đặt tách trà xuống, đi ra xem xét tình hình.

Thấy vậy, Mịch Chi cũng tò mò lẻo đẻo theo sau. Vừa nhìn thấy cô, nữ gia nhân kia đã khóc lóc: “Vương phi, không xong rồi…”

Mịch Chi nghe qua giọng nói và sắc mặt của cô ấy, liền biết đã có chuyện nghiêm trọng.

“Có chuyện gì sao?”

Nữ gia nhân kia lại khóc: “Vương phi, Đồng Đồng bị ngã xuống hồ rồi.”

“Cái gì!?” Mịch Chi chỉ ngắn gọn thốt lên một tiếng, sau đó không do dự mà chạy đi thật nhanh về phía hồ sen trong khuôn viên.

Khi cô còn chưa đến gần, đã thấy xung quanh hồ có rất nhiều nữ gia nhân đứng đó kêu khóc. Cô khẩn trương lao vội về phía bọn họ, chỉ vài khắc tiếp theo, từ kẻ làm người ở cho đến Uông Chính Tề và Uông phu nhân. Ai nấy cũng đều há hốc sững sốt vì hành động mà Mịch Chi vừa làm ra.

Mịch Chi một thân nhảy ầm xuống hồ trước bao nhiêu con mắt trong vương phủ. Tiểu Hồng kinh sợ hét lên như sắp khóc: “Tiểu thư, tiểu thư!!!”

Còn Uông phu nhân thì sốc đến mức sắc mặt chuyển sang tái nhợt. Bà vừa khóc vừa kêu: “Mau, nhảy xuống kéo vương phi lên. Xuyên Nhi, trời ơi con bé không biết bơi!”

“Phu nhân!” Uông Chính Tề vội đỡ lấy bà, nha hoàn đi theo là Tiểu Mai cũng lo đến mức run tay run chân.

Một đám gia nhân khác gấp gáp kéo đến, nhưng họ chưa kịp nhảy xuống thì bên dưới, Mịch Chi đã ôm được Đồng Đồng, bơi về phía thành hồ.

“Giữ lấy thằng bé.” Mịch Chi đẩy lấy Đồng Đồng lên trên, tiếp theo tự bản thân nắm vào mõm đá gần đó mà trèo khỏi hồ.

Cô thở hồng hộc, thực sự nếu không nhờ đám người kia phụ kéo cô lên một tay thì cô chật vật lắm mới có thể trèo lên. Bộ y phục mà cô mặc trên người khi thấm nước liền như hoá nặng mấy chục cân.

Cô ngồi xuống ôm mặt Đồng Đồng, may là thằng bé không sao, chỉ uống một vài ngụm nước nhỏ. Đồng Đồng nhìn cô, ho khù khụ nhưng vẫn cố gọi: “Tỷ tỷ.”

“Đồng Đồng!” giọng Mịch Chi nhẹ nhàng gọi. Cô vuốt mái tóc ướt nhem của thằng bé, vừa lo vừa trách: “Sao lại ngã xuống hồ thế này? Cẩn thận một chút có biết không?”

“Tỷ tỷ, Đồng Đồng muốn cho cá ăn…nhưng…không biết vì sao lại rơi xuống…” Đồng Đồng vừa ho vừa nói. Lúc này, mẹ của Đồng Đồng mới khóc nấc mà dập đầu: “Đội ơn vương phi, mẹ con chúng tôi đội ơn người. Đại ân đại đức này tôi xin nguyện kiếp sau làm trâu để hầu hạ người.”

“Đừng làm vậy, đứng lên đi!” Mịch Chi đỡ lấy mẹ của Đồng Đồng, sau đó còn quay sang nói với một gia nhân khác: “Mau gọi đại phu đến đây để xem cho Đồng Đồng, trời lạnh như vậy sẽ rất dễ bị cảm.”

“Tiểu thư…” Tiểu Hồng run run siết lấy vạt y phục ướt đẫm của Mịch Chi, nghe giọng như sắp khóc.

Mịch Chi nhìn nàng nha hoàn, bình thản cười: “Tiểu Hồng, cô làm sao vậy? Cứ khóc như ta đã chết rồi không bằng.”

“Em thực sự sợ người sẽ xảy ra chuyện!” Tiểu Hồng đột nhiên oà lên nức nở, phút chốc cũng làm Mịch Chi bối rối vô cùng.

Lúc này, cô mới vô tình để ý thấy sắc mặt của hai vị thân sinh Uông Mẫn Xuyên, cả hai người bọn họ đang nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc và khó hiểu.

“Mấy người này bị làm sao thế kia? Tại sao ai cũng nhìn mình kỳ lam như vậy?” Mịch Chi lẩm bẩm, mắt lo lắng nhìn quanh.

Uông Chính Tề cùng với Uông phu nhân chạy đến, bà siết chặt bàn tay lạnh ngắt của cô, vừa khóc vừa mắng: “Nha đầu này, con làm cái gì vậy hả? Tại sao lại nhảy xuống dưới hồ để làm gì, ngộ nhỡ có chuyện…con bảo hai người già này phải sống ra sao đây?”

“Mẫu thân, con không sao mà!” Mịch Chi gượng cười nói với bà.

Còn Uông Chính Tề lại khác, trên mặt ông vừa có sự lo lắng nhưng cũng chất đầy nghi vấn. Ông nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Xuyên Nhi, con chưa từng nói với ta về việc này! Chẳng phải con rất sợ ao hồ hay sao? Hơn nữa, con không hề biết bơi kia mà.”

Câu nói của Uông Chính Tề phút chốc như tiếng sét trượt qua tai Mịch Chi. Cô bỗng nghe đầu óc mình ong lên vài tiếng, tự trách bản thân đã quá khinh suất nhưng càng trách ông trời. Vì sao, lại trêu ngươi cô nặng đến mức này?

Nhưng trong tình thế nguy hiểm ấy, cô không có thời gian để đắn đo suy nghĩ. Cô lại càng không nghĩ đến chuyện Uông Mẫn Xuyên không biết bơi và sợ ao hồ. Nay đã lỡ rồi, cô biết phải ăn nói thế nào với tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong vương phủ và người của Uông gia đây?

Không xong, thực sự nếu còn đứng yên ra đây nữa thì cô sẽ tiếp tục bị dò hỏi rất nhiều chuyện. Phải tìm cách, nhất định phải tránh được tai hoạ này.

Bỗng dưng nhớ lại, cách đây ít phút dường như cô đã vừa nảy ra ý định gì đó rất là hay ho mà. Đúng rồi, cô vẫn còn vở kịch đang diễn dở…

Suy nghĩ vừa chạy qua trong đầu, Mịch Chi liền đứng loạng choạng rồi không nói gì thêm, đùng đùng lăn ra ngất lịm dưới đất.

“Xuyên Nhi!”

“Thái y! Truyền thái y nhanh lên!”

Bên tai Mịch Chi là hang loạt âm thanh đầy hoảng sợ. Có tiếng khóc đau lòng của Uông phu nhân và Tiểu Hồng, có sự lo lắng tột cùng của Uông lão gia cùng đám gia nhân trong phủ. Những tiếng bước chân dồn dập nối nhau vang lên khắp nơi, bầu không khí bỗng nhiên bị cô biến thành một mỡ hỗn đỗn đầy căng thằng.