Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 12

Trong gian phòng liên tục vang lên những âm thanh va chạm đầy xấu hổ, lẫn trong đó là tiếng kêu rên uỷ mị của Mịch Chi cùng với tiếng gầm gừ đầy hoang dại của Tử Lạc. Cô bị hắn mang đặt trên bàn, hai chân vòng qua vừa vặn quấn lấy eo hắn. Hắn siết chặt hông cô, hung hăng trừu cắm không ngừng nghỉ.

“A…chậm…chậm lại!”

Mịch Chi khổ sở nhăn mặt. Cô thực sự đã bị hắn cắm đến mức mất hết nhận thức, chỉ còn biết tựa hồ buông xuôi bản thân đưa đẩy theo từng nhịp chuyển động của hắn.

Tử Lạc rút vật cứng ra một chút rồi rất nhanh thúc tới thật mạnh. Cả thân ngọc trong tay hắn thoáng chốc giật run, bên trong vách thịt của nàng lập tức tham lam hút chặt lấy hắn. Hắn rùng mình, cảm nhận thứ khoái lạc đầy sung sướиɠ chạy khắp cơ thể.

Đầu óc Mịch Chi hoàn toàn không thể nghĩ được gì, bên tai chỉ đều đặn truyền đến tiếng thở dốc của cả hắn và cô. Cô thấy cảnh vật trên cao bắt đầu xoay vòng, hai mắt đã mơ hồ nhìn không rõ.

Cô cấu chặt lên đôi vai trần lực lưỡng, lớp mồ hôi đọng lại trên người hắn khiến tay cô có vài lần trượt khỏi vai hắn khi hắn cắm rút quá mạnh. Bên dưới mông cô, mật dịch đã tuôn ướt cả ra mặt bàn. Cô có thể cảm nhận được mông cô ma sát trên đó đã trơn trượt đến mức nào. Không thể không thấy xấu hổ, Mịch Chi nhắm tịt mắt cắn môi kêu rên.

“Ưm!” lại một tiếng ngâm nga đầy mê hoặc của cô khẽ vang lên. Tử Lạc cúi xuống ngậm lấy môi cô, sau đó cạy mở mà tiến thẳng vào trong, chậm rãi nuốt hết mọi âm thanh khiêu gợi ấy.

Hai tay hắn bóp chặt bờ mông căng tròn, hạ thân cứ liên tục dùng sức cắm rút. **** ***** chật hẹp ướt sũng thít lại, siết lấy vật thô cứng đều đặn ra vào. Âm thanh nhớp nháp da^ʍ mỹ vang lên, cả không gian chìm nặng trong hương xuân mãnh liệt.

“Nàng muốn cắn đứt bổn vương sao?”

Tử Lạc hung ác gầm nhẹ, vật giữa hai chân vẫn mặc sức chui rút sâu trong người Mịch Chi. Nhưng nhận thức của cô từ lâu đã không còn, cô không nghe được lời hắn nói, mơ màng kêu khóc trong kɧoáı ©ảʍ.

Thấy cô im lặng, hắn lại trừu ép tới trước thật mạnh. Đem vật thô cứng nhét sâu đến tận cùng, hắn khản giọng bật cười, trên mặt toàn là tà ý.

“Siết chặt như vậy, có phải là bổn vương khiến nàng rất hài lòng hay không?”

Thúc một lần, da thịt va đập vào nhau vang lên chan chát. Mịch Chi bất giác bị đâm đến mức bừng tỉnh, cô mở to mắt hoảng loạn kêu la: “Không!!! Ư…ah…đừng sâu như vậy!”

Nhận thấy nữ nhân kia cựa quậy muốn chống đối, Tử Lạc liền gắt gao dùng lực siết lấy người Mịch Chi. Hắn ghé sát vào tai cô, khe khẽ thì thầm: “Sao chứ? Bổn vương cắm chặt như vậy, nàng không thích sao?”

Môi hắn ngậm nhẹ lên vành tai mẫn cảm, cố tình phả lấy hơi thở nóng rực rót vào tai Mịch Chi. Cô co rút cả người, toàn thân đồng loạt nổi đầy gai óc. Sức nóng tản ra từ người Tử Lạc hệt như đang thiêu đốt mọi tế bào trên người cô. Thậm chí, cô còn mờ ảo cảm nhận từng tấc da thịt mềm mại của mình đang liên tục run rẫy vì tác động của hắn.

Hương xuân đêm nay thực sự quá ngập tràn, bản thân Mịch Chi đã không dễ dang gì mà bị hắn bức đến đỉnh điểm đã bốn lần. Và lần này nữa là lần thứ năm.

Mười ngón tay cơ hồ cấu chặt vai hắn, mu bàn chân thoáng cong lên đầy chịu đựng. Đầu cô ngửa ra sau, cửa miệng thoát ra những tiếng kêu rên thật dài.

Tử Lạc vẫn không hề có ý muốn rời khỏi người cô, hắn chỉ nhất thời ngưng lại, cho cô vài phút để nghỉ ngơi. Phân thân nóng hổi nhét sâu bên trong, hắn nhẫn nại gồng mình khi liên tục bị **** ***** non mềm kia hút chặt.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt trên gò má đỏ bừng của Mịch Chi, chất giọng vẫn khản đặc như vậy: “Vương phi, nàng thật hư! Nàng xem, chiếc bàn này đã bị nàng làm bẩn cả rồi.”

Vừa nói, một ngón tay hắn vừa chạm xuống khoảng trống dưới mông cô. Quệt lấy chút ít mật dịch, hắn đưa lên cho ngay vào miệng, say mê thưởng thức.

“Để chúng chảy hết ra ngoài thế này, quả thực rất tiếc. Nhưng nàng biết không, so với việc dùng miệng và lưỡi thì việc để ta nằm sâu trong người nàng vẫn là lựa chọn tuyệt hảo nhất! Ta tin chắc rằng, nàng cũng muốn như vậy. Đúng không?”

Rướn người đến trước, hắn hai tay giữ chặt chân Mịch Chi rồi kéo chúng rộng ra hai phía. Vật cứng cáp kia thô thiển cắm vào bên trong, hung hăng thúc đẩy.

Mịch Chi kiệt sức, cam chịu kêu rên một cách khổ sở. Cô thực sự không biết tên nam nhân này có bao nhiêu sinh lực trong người, mà lần nào hắn hành sự trên cơ thể cô đều kéo dài rất lâu và rất nhiều trận. Mỗi lần diễn ra, hắn đều dốc sức phát tiết, không hề kiềm hãm kɧoáı ©ảʍ của bản thân. Dồn nhét vào bên trong cô thứ dịch đặc ấm nóng đến mức cô thấy bụng mình căng trướng lên, vậy mà hắn vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

[…]

“Tiểu thư, tiểu thư!” tiếng gọi quen thuộc của nha hoàn khẽ vang bên tai. Mịch Chi còn mơ hồ tưởng rằng đang nằm mộng, đến khi nàng nha hoàn vỗ lên vai cô, lần nữa gọi to mới khiến cô tỉnh giấc.

Trước mặt Mịch Chi, Tiểu Hồng đứng bên giường với nét mặt ái ngại đầy xấu hổ. Cô mệt mỏi đảo mắt nhìn quanh, không gian trong căn phòng này dường như vẫn còn ngập lên nồng nặc hương vị của trận truy hoan đêm qua.

Cô đỏ mặt tránh đi ánh nhìn của Tiểu Hồng, muốn ngồi dậy nhưng lại khẽ nhíu mày kêu đau vì toàn thân đã ê ẩm. Tiểu Hồng nhanh chóng đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ? Có cần em gọi thái y?”

Lắc đầu tỏ ý không cần, Mịch Chi nhăn mặt ngồi thẫn thờ trên giường. Trên người chỉ mặc chiếc áo yếm và qυầи ɭóŧ rộng. Khắp nơi đều in đầy dấu hôn đậm nhạt của Tử Lạc đã để lại. Tiểu Hồng trông thấy những dấu vết ái muội ấy, trong lòng cơ hồ ngượng ngùng.

Nàng ta nói: “Tiểu thư, em đã pha nước ấm cho người rồi, người hãy mau đi tắm rồi thay y phục. Lát nữa lão gia và phu nhân sẽ đến đây để thăm tiểu thư.”

Mịch Chi đang mệt rã rời, vừa nghe đến đây liền giật mình sững sốt.

“Cái gì, cô nói ai sẽ đến?”

Tiểu Hồng vui vẻ nhắc lại: “Là lão gia và phu nhân, hai người họ đã không gặp tiểu thư kể từ lúc gả tiểu thư vào vương phủ. Hôm nay tầm khoảng sau giờ thìn chắc sẽ đến nơi.”

Mịch Chi nghe tin từ miệng Tiểu Hồng, nhất thời như bị sét đánh ngang tai. Cô choáng váng, ngồi suýt không vững. Cô không phải là Uông Mẫn Xuyên, làm sao mà cô có thể đón tiếp và gặp mặt thân sinh của nàng ta cơ chứ?

Đối với Tiểu Hồng, nàng ấy chỉ là một nha hoàn nhưng thời gian hầu hạ Uông Mẫn Xuyên rất lâu cho nên cũng dễ dàng nhận thấy sự thay đổi khác lạ trong tính cách của chủ tử. Nhưng Tiểu Hồng thuộc tuýp người đầu óc đơn giản, nói sao nghe vậy, cho nên cô mới thuận lợi qua mắt nàng ấy.

Nhưng còn với Uông lão gia và Uông phu nhân, hai người này là thân sinh phụ mẫu của Uông Mẫn Xuyên. Con gái họ đẻ ra, tận tay nuôi nấng, chắc chắn sẽ không dễ dàng gì mà lừa được họ.

Sau giờ thìn, nghĩa là sắp không đầy một tiếng nữa họ sẽ có mặt ở đây. Mịch Chi cô liệu sẽ gây ra tai hoạ gì nữa cơ chứ?

[…]

“Nhị vương gia, phải chăng dạo gần đây có chuyện gì vui cho nên hạ quan lại thấy khí sắc của người đặc biệt rất tốt?” Cố Tạ Bửu vừa rót rượu, vừa tinh ý nói.

Cầm ly rượu sành trong tay, Tử Lạc thoáng cười trong lòng. Đáy mắt lạnh lùng phảng phất ý vị mong nhớ, hắn trầm ngâm: “Cũng không gì, chẳng qua mấy ngày nay có một số việc làm bổn vương rất thích thú. Nhất thời không giấu được lại để lộ hết ra ngoài. Cố đại nhân đừng bận tâm!”

“Hạ quan không dám!” Cố Tạ Bửu khép nép, cúi mặt cẩn thận.

Ông nâng ly rượu lên một chút, khản khái nói: “Nhị vương gia, hạ quan mạn phép kính người một chung. Mừng cho yến tiệc của Hoàng thượng diễn ra tốt đẹp!”

Tử Lạc chỉ nhếch môi, thái độ cao ngạo vốn có đậm lên rõ rệt. Hắn một hơi đã uống cạn ly rượu, hương vị trứ danh từ đệ nhất mỹ tửu Nữ nhi hồng tan dần nơi đầu lưỡi, sau đó chậm rãi ngấm sâu vào từng mạch vị giác. Hắn khép mắt, nhíu mày một lần. Giữa trán tựa hồ hằn lên sự hài lòng, hắn mới tấm tắc khen ngợi: “Mỹ tửu quả nhiên danh bất hư truyền, uống vào rồi thì khó mà quên được. Cũng như mỹ nhân trong thiên hạ, lỡ va phải rồi cũng khó lòng mà vứt bỏ!”

“Tiểu thư, người không tranh thủ ngồi nghỉ thêm chút nữa sao?” Tiểu Hồng theo sau Mịch Chi, khẽ giọng muốn khuyên nhủ.

Nàng ta biết cả đêm chủ tử đã trải qua một trận hương xuân dai dẵng, toàn bộ dấu tích lưu lại trên da thịt chủ tử đã chứng minh cho trận kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt ấy. Ngay cả sáng nay, khi nàng ta dìu lấy Uông Mẫn Xuyên đi vào gian tắm, cũng dễ dàng phát hiện mỗi bước đi của Uông Mẫn Xuyên đều vô cùng khó khăn.

Dùng xong bữa sáng, Uông Mẫn Xuyên đã muốn Tiểu Hồng đưa ra hoa viên đi dạo. Nàng bảo ngồi trong phòng khiến bản thân thấy ngột ngạt, muốn ra bên ngoài thưởng hoa, hít chút khí tiết trong lành.

Mịch Chi vốn dĩ vẫn còn rất ngại, cô thực sự không hiểu nổi cái thời đại gì mà kẻ hầu người hạ lúc nào cũng bám sát không rời. Ngay cả khi chủ tử bên trong đang ân ái mà bọn họ cũng khăng khăng đánh chết không chịu đi. Đứng bên ngoài cửa cả đêm như vậy, ắt hẳn phải nghe thấy rất rõ.

Tử Lạc trong những trận truy hoan lại quá hung hăng, lần nào cũng khiến cô mất hết nhận thức mà mặc sức kêu rên. Những lần cô bất lực phát ra tiếng động uỷ mị đó, Tiểu Hồng cũng phải đỏ mặt mà chịu đựng.

Rẽ trái là lối mòn dẫn đến cầu tam khúc ở hồ sen, Mịch Chi lúc này mới bất chợt dừng lại khi trông thấy một bé trai độ chừng sáu tuổi đang chơi đùa với vài con cá dưới hồ.

Cô đứng ở một góc, chưa muốn đi đến đó. Tiểu Hồng bước lên trước, nhìn theo hướng mắt của Mịch Chi mà hỏi: “Tiểu thư, người làm sao lại không đi tiếp?”

Mịch Chi không phải nghĩ gì quá sâu xa, chỉ là cô thấy đứa trẻ kia đang rất vô tư cười giỡn, nhất thời không muốn quấy rầy nó.

Cô mỉm cười, nhẹ giọng lên tiếng: “Đứa trẻ đó là người trong phủ sao?”

Tiểu Hồng gật đầu: “Đúng rồi tiểu thư, đứa bé đó là Đồng Đồng, năm nay vừa tròn năm tuổi.”

“Thật kháu khỉnh!” Mịch Chi vô thức khẽ thốt lên. Tiểu Hồng hơi ngạc nhiên, có phải tiểu thư của nàng đang có ý muốn sinh bảo bảo hay không? Tại sao ánh mắt khi nhìn thấy trẻ con của nàng ta lại vô cùng yêu thích đến vậy?

Tay cầm một cành cây đập đập xuống mặt nước, sau lưng Đồng Đồng mới chợt truyền lên giọng nói dịu dàng: “Em bé, làm vậy thì cá sẽ hoảng sợ mà chạy mất. Chúng sẽ không dám ở lại chơi với em nữa đâu!”

Đồng Đồng đứng dậy, ngây ngô nhìn vị nữ tử xinh đẹp trước mặt. Cậu bé cong môi, giọng ngọng ngịu: “Đồng Đồng không cố ý làm chúng sợ! Tỷ tỷ, người giúp Đồng Đồng gọi chúng trở lại có được không?”

“Đồng Đồng, không được vô lễ! Phải gọi là Vương phi biết chưa?” Tiểu Hồng nhanh miệng dạy dỗ.

Mịch Chi liền ngăn lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao! Nó thích gọi tỷ tỷ cứ để nó gọi như vậy đi.”

“Nhưng tiểu thư, nếu để vương gia nghe thấy sẽ…” Tiểu Hồng lo lắng nói, chưa hết câu đã bị Mịch Chi xen vào.

“Mặc kệ hắn, ta thích được gọi là tỷ tỷ hơn!”

Nói xong, Mịch Chi ngồi xuống trước mặt Đồng Đồng, cười với thằng bé một cái: “Tỷ tỷ không có tài gọi đàn cá quay trở lại. Đồng Đồng ngoan, sau này đừng doạ chúng như vậy nữa có được không?”

Đồng Đồng gật gù, lễ phép dạ thưa: “Đồng Đồng biết rồi! Tỷ tỷ, người không những xinh đẹp còn rất tốt bụng. Thật giống với vương gia!”

“Ta…giống vương gia!?” giọng Mịch Chi cao lên đầy kinh ngạc. Cô khó hiểu nhìn Đồng Đồng, giả vờ cười nói: “Đồng Đồng à, tỷ tỷ xinh đẹp làm sao giống với cái người cọc cằn thô lỗ đó được chứ?”

“Không không!” Đồng Đồng lắc đầu, khăng khăng khẳng định: “Vương gia rất tốt, vương gia rất thương Đồng Đồng!”

Mịch Chi im lặng đôi phút, cô quả thực không tin cái tên Tử Lạc mặt lạnh như băng kia lại biết thương yêu người khác. Tính tình thì hai phần lãnh đạm, ba phần kiêu căng, còn lại năm phần cũng là hống hách, ngang ngược. Nói hắn là người tốt ư? Nằm mơ mười lần Mịch Chi cô cũng không muốn tin.

Nhưng một người lớn như cô chẳng lẽ lại đi đôi co với đứa trẻ như Đồng Đồng. Cô thôi không nhắc đến Tử Lạc, tạm cho qua mà cười cười như chấp nhận.

Lúc này, cách đây không xa ở đâu đó truyền đến tiếng gọi của một người phụ nữ. Mịch Chi nhìn sang thì đã thấy người ấy đang gấp gáp chạy đến phía mình, dáng vẻ rất khẩn trương.

“Vương phi!” người phụ nữ cúi thấp người hành lễ. Sau đó liền quay sang Đồng Đồng, nói như vừa trách lại vừa lo: “Trời ạ! Con chạy ra đây làm gì, làm ta tìm con khắp nơi.”

Đồng Đồng ục mặt, ngước nhìn lên Mịch Chi rồi nói: “Con muốn hỏi tỷ tỷ cách gọi đàn cá dưới hồ quay trở lại. Con lỡ doạ chúng chạy mất cả rồi!”

Nghe câu nói của Đồng Đồng, người phụ nữ kia liền hoảng sợ mà vội che miệng nó lại: “Vô lễ, con không được gọi tuỳ tiện như vậy. Phải gọi là vương phi nghe rõ chưa?”

Sau đó, lại quay sang quỳ xuống dưới chân Mịch Chi mà dập đầu: “Vương phi thứ tội, con trẻ còn nhỏ dại không rõ phép tắc. Xin vương phi rộng lòng bỏ qua!”

“Đừng làm vậy!” Mịch Chi hoảng hốt đỡ lấy. Cô quả thực không quen cái cách ứng xử quá quy củ này, nó khiến cô cảm thấy ngột ngạt và đầy áp lực.

Đỡ người phụ nữ trước mặt đứng dậy, cô dịu dàng nói: “Không sao đâu, Đồng Đồng gọi ta như vậy ta rất thích!”

Người phụ nữ kia nghe qua liền khá sững sốt, nhưng nghe con trai mình không bị khiển trách chỉ biết lấy làm mừng vui trong lòng. Cúi đầu một lần nữa, người phụ nữ ấy cảm kích: “Đa tạ vương phi đã không trách tội! Tiểu nhân xin phép cáo lui để làm việc.”

“Đồng Đồng, mau lên!”

Vừa nghe câu này, Đồng Đồng đã nhanh nhẹn lặp lại hành động của mẹ mình, nhưng vẫn ngây ngô nói: “Tạm biệt tỷ tỷ!”

Mịch Chi đứng đó, nhìn theo đến khi bóng dáng của hai mẹ con Đồng Đồng khuất hẳn rồi mới ngập ngừng hỏi: “Tiểu Hồng, đứa trẻ đó…”

Tiểu Hồng thừa biết khúc mắc trong lòng chủ tử là gì, liền nhanh nhẹn nói: “Tiểu thư, Đồng Đồng là con trai duy nhất của phu thê nhà họ Đới. Phụ thân của nó là Đới Quảng Bình, là quân lính của triều đình. Bốn năm trước không may đã lâm bệnh qua đời, chỉ còn lại mẫu thân. Vương gia thấy cảnh mẹ goá con côi của họ, không đành lòng nên cho vào phủ làm gia nhân. Vương gia rất thương Đồng Đồng, người thường xuyên lui tới chỉ để chơi với nó rất lâu.”

“Tiểu thư, người đừng quá ác cảm với vương gia nữa có được không? Vương gia thực sự cũng rất để tâm đến tiểu thư.”

“Gì cơ chứ?” Mịch Chi kinh ngạc nhìn Tiểu Hồng, câu nói vừa rồi vừa nghe sơ qua đã thấy lùng bùng cả lỗ tai.

Tiểu Hồng gật đầu, ánh mắt kiên định không chút dối trá: “Thật đó tiểu thư! Sáng nay vương gia dậy rất sớm, căn dặn người trên kẻ dưới phải hầu hạ tiểu thư và lão gia, phu nhân thật chu đáo. Tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất!”

Trong đầu Mịch Chi hệt như có hàng vạn con ong nhỏ đang thi nhau bay lượn không ngừng. Cô thấy lòng mình hơi mâu thuẫn. Cái tên đê tiện như hắn cũng biết lo nghĩ cho người khác sao? Hôm nay, có phải mặt trời đã mọc ở hướng tây rồi không?