Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 11

Xe ngựa đi được một khoảng khá xa, thoắt vậy mà trời đã sụp tối. Bên trong, Tử Lạc ngồi im lặng, chăm chú quan sát nữ nhân đang nằm trên đùi mình.

Nhớ lại giây phút vừa rồi ở hoàng cung, khi hắn bế nàng khỏi lưng ngựa thì hắn vô tình nhìn thấy một vệt nước nhỏ dính trên yên ngựa, đúng ngay vị trí mà nàng vừa ngồi qua.

Với sự tinh ý của mình, Tử Lạc hắn làm sao không biết được rốt cuộc thê tử hắn vì sao mà lại đột ngột lăn ra ngất xỉu. Chẳng phải vì nàng quá xấu hổ khi không tự tiết chế được cảm giác của bản thân thì không còn lý do nào chính đáng hơn nữa cả.

Nhưng vì xấu hổ mà nàng lại nảy ra cách này thì hắn thật sự không thể ngờ tới. Uông Mẫn Xuyên thường ngày trông tầm thường lại có thể đa mưu nhiều trò đến như vậy.

Hắn kiên nhẫn bấy lâu để đợi Mịch Chi tỉnh dậy cuối cùng cũng không đợi được nữa. Bàn tay hắn sờ lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt gò má trắng mịn, trầm giọng hỏi: “Nàng còn tính đóng kịch đến khi nào?”

Vài phút trôi qua, Mịch Chi vẫn nằm yên bất động. Không nhúc nhích cũng không đáp lại. Cô nằm trên đùi Tử Lạc, hệt như đang chìm vào một giấc ngủ say.

Vốn bản tính có phần nóng nảy, Tử Lạc không muốn nhiều lời. Hắn đột ngột hạ mặt xuống, đôi môi rất nhanh dán chặt lên môi nữ nhân một cái hôn đầy ép buộc.

Mịch Chi giật mình mở to mắt, càng sững sốt khi thấy gương mặt Tử Lạc đang áp sát. Hơn nữa, hai mắt hắn vẫn nhìn cô. Mí mắt hắn cơ hồ hẹp lại, khiến ánh nhìn trở nên ngang tàn đầy thủ đoạn.

Cô hoảng loạn vùng vẫy, tay vung ra đánh tới tấp vào người hắn. Cánh môi bị hắn mang ngậm chặt, đến mức vô phương không thể phát ra được âm thanh nào ngoài những tiếng kêu nhỏ nhặt.

Dù không cố ý, nhưng những tiếng kêu xuất phát từ cô lại vô tình trở thành thứ âm thanh đầy uỷ mị lọt vào tai Tử Lạc. Hắn mạnh tay ôm siết lấy cơ thể cô, không hề có ý để cô ngồi dậy. Sức lực của hắn có thể ví ngang như hổ, chỉ một chút đã có thể hoàn toàn khoá chặt cả người cô, không thể kháng cự.

Bàn chân giẫy đạp lung tung, tạo ra những tiếng động chống trả đầy bất lực. Xe ngựa chạy thêm một đoạn thì chợt dừng, bên ngoài là tiếng của gia nô truyền vào.

“Vương gia, vương phi. Chúng ta đến phủ rồi!”

Rời khỏi môi Mịch Chi, Tử Lạc chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không nói không rằng, hắn nắm lấy cô bước xuống xe ngựa, đi thẳng vào trong phủ.

“Bỏ…bỏ ta ra…” Mịch Chi khó khăn kêu lên. Tốc độ hắn kéo cô đi quá nhanh, mảnh ngọc bội chết tiệt kia đã được lấy ra khỏi người cô đâu. Cứ đi nhanh thế này lại lần nữa khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nha hoàn Tiểu Hồng cắn môi lo ngại, chỉ biết bối rối đi theo rồi buộc phải dừng ngoài cửa. Tiếng đóng cửa phòng đầy mạnh bạo của Tử Lạc làm Tiểu Hồng phút chốc giật cả mình. Đứng bên ngoài, Tiểu Hồng vẫn còn nghe thoáng qua tiếng kêu khổ sở của chủ tử.

“Sao không tiếp tục ngất nữa?” Tử Lạc khoái trá hỏi, gương mặt anh tuấn đã lộ muôn phần nham hiểm.

Hắn áp sát Mịch Chi về phía giường, sau đó thật nhanh đè cô xuống, dễ dàng khống chế. Mặc cho cô đang điên cuồng kháng cự, một tay hắn vẫn rút lấy dây lưng. Mảnh ngoại y bắt đầu bị hắn cởi bỏ, cứ thế y phục trên người cô càng lúc càng mỏng dần.

“Dừng…dừng lại!”

Mịch Chi liên tục kêu gào, tay chân không ngừng vùng vẫy nhưng có lẽ không thể ảnh hưởng gì đến hành động của kẻ đang chiếm thế thượng phong. Tử Lạc cởi chiếc áσ ɭóŧ của cô, ném phăng xuống sàn, mảnh yếm đỏ nổi bật đập ngay vào mắt hắn.

Thân người to lớn chèn giữa hai chân Mịch Chi, khiến cô cơ hồ chỉ biết giẫy đạp một cách bất lực. Cảm thấy có quá nhiều sự chống đối, hắn lại giở trò cũ, vô sỉ điểm huyệt làm cô nằm yêm bất động.

“Không điểm á huyệt của nàng, chắc nàng hiểu ý ta chứ?” Tử Lạc trầm giọng, trong ánh mắt lộ hết chín phần gian trá, một phần còn lại là thủ đoạn vô hạn. Hắn từ từ hạ thấp người, gương mặt áp vào nơi chiếc cổ trắng ngần đang vương ra. Mịch Chi rùng mình, hơi thở mạnh mẽ kia hệt như mang theo một sức nóng khủng khϊếp. Môi hắn vừa chạm vào liền đem đến sự thiêu đốt cực độ.

“Đê…đê tiện!” Mịch Chi cố giữ giọng không bị lệch đi. Tuy vậy nhưng thực chất tinh thần của cô đang yếu dần, mất đi sự phản kháng lúc đầu. Tử Lạc không ngừng hôn dọc cổ cô, lưỡi hắn thoải mái lướt trên da thịt để lại một loại cảm giác bức rức vô cùng.

“Chỉ một chút nữa thôi, cái miệng nhỏ đó của nàng sẽ không còn sức để mắng chửi thêm nữa!”

Tử Lạc thích thú nói, một tay đã rút bỏ dây áo yếm. Mảnh áo đỏ nhỏ bé ấy bị hắn vứt sang một bên, nửa thân trên của nữ nhân nhanh chóng phô bày một cách rõ rệt.

“Ta bắt nàng phải rên rĩ thật tốt! Dạy dỗ nàng một chút vậy!”

Vừa dứt lời, Tử Lạc đã cúi mặt ăn lấy một bên nụ hoa. Miệng hắn nóng ấm bao bọc xung quanh, đầu lưỡi trơn ướt quấn lấy nụ hoa, chậm rãi dùng sức mυ'ŧ vào.

Mịch Chi nhất thời bị áp đảo, tinh thần phút chốc trở nên hoảng loạn. Cảm giác thân người càng lúc càng nhẹ đi, như một áng mây bồng bềnh bị trôi lơ đãng trên bầu trời. Đầu óc cô quay vòng, mọi thứ trước mắt cứ không ngừng đảo lộn.

Bàn tay kia không chịu thiệt, cùng lúc đặt lên khối mềm mại còn lại, đều đặn xoa nắn. Da thịt Mịch Chi trắng mịn, Tử Lạc hắn chẳng cần dùng quá nhiều sức lực cũng rất dễ lưu lại dấu vết đỏ hồng đầy ái muội.

Toàn thân Mịch Chi cơ hồ run rẫy, rốt cuộc loại kɧoáı ©ảʍ truỵ lạc này mạnh đến bao nhiêu. Mà khi cô đã rất cố gắng tiết chế vẫn không thể nào kháng cự lại được. Hơi thở của Tử Lạc hệt như đang ngậm một hòn than đỏ trong miệng, lướt đến đâu đều đồng loạt khiến nơi đó dâng lên cảm giác nóng rực như sắp bị thiêu cháy.

Bất giác, Mịch Chi giật người một lần, từ bên dưới hạ thân đột ngột truyền lên sự co thắt dữ dội. Cô có thể cảm nhận được hắn đang đưa lưỡi tiến sâu vào trong, thản nhiên thưởng thức trọn vẹn hương vị nơi riêng tư đầy mê hoặc.

“A…ha…đừng…”

Giọng Mịch Chi rất nhanh đã thấp hơn rất nhiều, còn ngắt quãng khó nghe. Cô thở dốc mỗi lúc mỗi mạnh, l*иg ngực kịch liệt lên xuống, hai nụ hoa nhỏ xinh bên trên cũng vì vậy mà như bấp bênh trên hai ngọn sóng dữ.

Nâng người, hắn đưa đôi mắt đỏ ngầu vì du͙© vọиɠ mà nhìn Mịch Chi. Ánh mắt như thể chứa đựng hai ngọn lửa đang bùng cháy, đi đến đâu trên cơ thể đều khiến cô cảm thấy vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại vừa nóng rực lẫn đau nhức như bị đem thiêu sống.

Thứ cảm giác này, cô quả thực không đủ tỉnh táo để hiểu được!

“Nhận lấy những gì ta ban cho nàng!”

Tử Lạc vừa nói, hắn vừa cho ngón tay trượt sâu vào trong người Mịch Chi, dùng sức ấn mạnh vào mảnh ngọc bội. Vừa ấn vừa thuận tiện giữ lấy sợi chỉ vàng bên ngoài, luân phiên hết đẩy rồi kéo.

Mịch Chi gồng cứng cả thân người, muốn vùng vẫy nhưng không thể. Trán cô tuôn mồ hôi, cả mái tóc bị bết dính vào hai bên má, trông dáng vẻ càng lúc càng mang một nét yêu nghiệt khó cưỡng.

“Trừng phạt nàng vì cả gan dám giở trò trước mặt ta. Vương phi, nàng rõ ràng đang rất hưởng thụ. Cớ gì cứ phải tỏ ra thanh tao ở đây làm gì? Ở trên giường với ta, nàng cứ tự do bộc lộ. Không cần phải kiềm nén hay tiết chế!”

Ấn mạnh tới trước, Tử Lạc ác ý cầm mảnh ngọc cọ sát vào điểm nhạy cảm trong người Mịch Chi. Tốc lực rất nhanh, những âm thanh đầy xấu hổ bên dưới vang lên rõ mồn một.

Sự bức ép này khiến tinh thần Mịch Chi rơi vào hỗn loạn. Cô điên cuồng thở dốc, cắn răng cố gắng không để tiếng rên đầy cam chịu bật ra quá lớn. Thân thể phút chốc run lên rồi giật nhẹ vài lần, cửa miệng trút ra một hơi thở nặng nề.

Rút mảnh ngọc bội ra khỏi người Mịch Chi, vô tình lại kéo theo những đoạn tơ dịch ẩm ướt. Tử Lạc ngự trên người cô, cầm mảnh ngọc bội đưa ngang tầm mắt. Hắn nhếch môi đắc ý: “Chỉ là một mảnh ngọc cũng có thể khiến nàng đạt đến giới hạn sao?”

Hắn trút bỏ y phục, thân hình rắn chắc với những đường cơ mạnh mẽ nhanh chóng xuất hiện. Hắn áp sát vào hạ thể của Mịch Chi, càn rỡ dùng lời trêu ghẹo: “Mảnh ngọc này hưởng đủ rồi! Bây giờ thì đến bổn vương.”

Đẩy người về trước, vật cứng cáp giữa hai chân hắn nông rộng cánh hoa bên ngoài, một lực đã cắm sâu vào trong. Giải đi huyệt đạo cho Mịch Chi, hắn đã gấp gáp nắm chặt hai bắp chân cô, hạ thân nóng rực dồn sức thúc tới trước, lần nữa đem *** *** nhét vào thật sâu.

Mịch Chi căn bản đã không còn đủ nhận thức, cô bất lực trước loại kɧoáı ©ảʍ chết tiệt đang lớn dần trong người mình. Tay cô bám chặt lên vai Tử Lạc, càng thấy da thịt hắn nóng hệt như lửa. Ngọn hoả dục đầy ngang tàn ấy có lẽ đã sớm chảy đầy huyết mạch của hắn. Bởi nên thời khắc này hắn mới hành sự một cách điên cuồng thế này.