Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 10

“Lâu lắm rồi Trẫm mới thấy đệ có nhã hứng đến vậy? Tử Lạc, tâm trạng dạo gần đây của đệ có vẻ rất tốt?” Hoàng thượng bật cười nói, tay vỗ vỗ lên người con ngựa mà mình rất thích.

Tử Lạc cúi đầu, sau đó chỉ bình thản đáp: “Tạ ơn Hoàng thượng đã để tâm! Thần đệ cũng nhờ hồng phúc của Hoàng thượng và Hoàng thái hậu, đã ban cho thần đệ một mối lương duyên mỹ mãn!”

Mịch Chi sững người, nhìn qua nụ cười đang vẽ trên môi hắn quả thực chỉ tức đến muốn đấm hắn một cái cho hả dạ. Gì mà một mối lương duyên mỹ mãn, cô đây nghe qua liền muốn nhổ ngay một bãi nước bọt. Đúng hơn, gả cho kẻ thô lỗ như hắn là đại hoạ, là tai kiếp cả đời.

Tử Lạc vén tà y phục, mạnh mẽ leo lên lưng ngựa. Từ góc độ này nhìn lên, hình ảnh của hắn, Mịch Chi cô đây không thể phủ nhận. Tử Lạc - hắn khí chất hơn người. Khi điềm tĩnh bước đi đã toát ra phẩm chất cao quý, đến lúc ngồi trên lưng của một con hắc mã lại càng thêm khẳng định uy quyền thế lực. Là một bậc nam nhân vô cùng dũng mãnh…

Nhưng, đó chỉ là xét về vẻ bề ngoài của hắn mà thôi. Không sai, hắn có sắc, hắn sở hữu dung mạo sắc bén hoàn hảo, có vóc người cao lớn vững chãi, cả giọng nói cũng phát ra nội hàm đặc biệt. Ấy vậy mà bên trong hắn, lại là con người đê tiện bỉ ổi. Thích bày mưu tính kế hϊếp đáp nữ nhi yếu đuối tay không tấc sắc như Mịch Chi cô đây.

Càng nghĩ càng thấy ấm ức, Mịch Chi đanh đá lườm Tử Lạc một cái. Hắn mặt mũi lạnh tanh, đưa tay về phía cô mà nói: “Vương phi, lên đây với ta!”

“Ta…không không, ta không biết cưỡi ngựa!” Mịch Chi xua tay từ chối. Nhưng phía Tử Lạc lại tiếp tục cất lời: “Đừng lo! Nàng chỉ việc ngồi yên trên lưng ngựa, có ta ở phía sau nàng. Cứ yên tâm!”

Mịch Chi nhất thời có hơi hoa mắt vì thái độ quá đỗi dịu dàng đó của hắn. Phải chi lúc nào hắn cũng đối đãi với cô tử tế như vậy thì tốt biết mấy.

Nhưng Mịch Chi chợt nhớ ra, mảnh ngọc bội khốn kiếp kia vẫn còn giấu sâu trong người mình. Nếu bây giờ cô leo lên lưng ngựa, khi con ngựa điên cuồng phóng đi, cô chắc chắn sẽ bị dày vò cho đến chết.

Không! Nhất định là không được!

Vẫn lắc đầu nguầy nguậy, Mịch Chi dần dần làm Tử Lạc mất hết nhẫn nại. Hắn không cho cô cơ hội khước từ nữa, đã nhanh tay bắt lấy cô mà kéo cô ngồi lên lưng ngựa.

Vóc dáng của cô nhỏ bé, vừa hay ngồi vào liền xếp gọn trong lòng hắn. Vì lực đạo hắn kéo cô lên rồi đột ngột đáp mông lên yên ngựa khiến mảnh ngọc bội được một lúc đâm sâu vào làm cả người cô phút chốc co rút lại. Cô cấu chặt mảnh xiem y trước bụng mình, căng mắt thở dốc.

“Tử Lạc, để xem lần này ai sẽ là người quay trở lại sớm nhất!” Hoàng thượng vừa dứt lời, đã rất nhanh quất ngay roi da vào mông ngựa.

Nhìn theo bóng dáng đang xa dần, Mịch Chi bắt đầu thấy đầu mình căng ra sắp nổ tung. Cô biết việc tiếp theo xảy ra sẽ là gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng thốt ra lời nào thì Tử Lạc đã quất vào mông con hắc mã một roi rất mạnh. Nó hí lên một tiếng thật lớn rồi lao đi như bay.

“Aa…” Mịch Chi thảng thốt khẽ kêu trong cổ họng, toàn thân cô cơ hồ co rút kịch liệt. Tay chân gồng cứng đến mức run lên, cô nhoàng người về trước, bất lực chịu đựng cảm giác nóng rực đang ngập tràn khắp cơ thể.

Toàn bộ thần trí hệt như bị xáo rỗng cực độ, Mịch Chi cắn răng cố không bật ra âm thanh xấu hổ đến cả trán cũng tuôn đầy mồ hôi. Tay cô siết lên yên ngựa, khổ sở nhíu mày mà thở hồng hộc.

Con hắc mã cứ bị roi da trong tay Tử Lạc đánh tới tấp, cứ mãi cắm đầu phóng thẳng về trước. Tốc lực của nó vừa nhanh vừa mạnh, cả cơ thể của Mịch Chi cứ liên tục bị nhấp nhô lên xuống, mảnh ngọc bội bên trong cũng được dịp hành hạ.

Quá nhanh, tốc độ con hắc mã chạy càng lúc càng nhanh hơn rồi. Mịch Chi cảm giác cả đáy quần của mình đã ướt sũng, cô không chịu được, thật sự sắp không thể chịu được thêm nữa!

Tử Lạc ngồi phía sau, ngực hắn áp sát lưng cô, một cánh tay còn ôm qua eo cô. Hắn ghé mặt lên trước, vô sỉ thì thầm: “Sao hả? Cưỡi ngựa như thế này, nàng thích chứ?”

Mịch Chi nhăn mặt, ánh mắt đờ đẫn cố gắng nhìn về sau. Tuy cô không thể trông rõ nét mặt của hắn hiện giờ thế nào, nhưng cô chắc chắn rằng bộ mặt phong lưu đó của hắn đang vô cùng đắc ý.

Bất chợt, con hắc mã nhảy lên cao một chút, khi đáp xuống kéo theo cả cơ thể Mịch Chi xốc một cái rất mạnh. Mảnh ngọc bội tàn ác đâm vào quá sâu, khiến thần kinh cô hoàn toàn tê liệt trong vài giây.

Không ổn! Quả thực không ổn! Cô tự biết bản thân không thể kiềm được nữa, sắp bị đẩy đến đỉnh điểm rồi.

Ngựa đang chạy thêm một đoạn, vừa qua cổng bắc thì đột nhiên Mịch Chi kêu “ưm” lên một tiếng. Ngay sau đó, cả người cô ngã nhào ra trước, nằm gục mặt lên thân ngựa mà ngất lịm.

Tử Lạc sững sốt, hắn lập tức cho ngựa dừng lại mà kéo lấy Mịch Chi ngồi dậy. Nhìn sắc mặt đỏ ửng của cô, hắn sợ hãi khi nghĩ có lẽ nào cô bị bức đến mức ngất đi hay sao?

“Uông Mẫn Xuyên! Tỉnh dậy, nàng tỉnh dậy!”

Tử Lạc vỗ nhẹ vào mặt Mịch Chi, khẩn trương gọi nhưng cô vẫn bất động trên tay hắn. Hắn nhíu mày, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi tức tốc bế lấy cô rời khỏi lưng ngựa.

Thoáng qua khoảnh khắc vừa rồi, dường như hắn cảm nhận được điều gì đó bất ổn. Ngay lập tức ánh mắt đã thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào nữ nhân bất tỉnh trên tay mình. Nét mặt cơ hồ lộ phần nham hiểm…

“Xảy ra chuyện gì?” Hoàng thượng ngồi trên ngựa, từ xa tiến tới.

Thấy Mịch Chi ngất xĩu, liền lo lắng hạ lệnh: “Người đâu! Cho truyền thái y!”

“Hoàng thượng không cần phải bận tâm!” Tử Lạc chợt lên tiếng xen ngang. Nhìn sang nữ nhân trong tay, lại cúi đầu nói: “Vương phi ngọc thể không tốt, có lẽ ra ngoài quá lâu nên cảm nhiễm. Hoàng thượng không cần quá lo, thần đệ tự biết chăm sóc cho thê tử. Xin phép Hoàng thượng, thần đệ cáo lui hồi phủ!”