Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 14

“Vu thái y, con gái của ta thế nào?” Uông Chính Tề lo lắng hỏi.

Vu Hải Đông Quang đặt tay Mịch Chi trở lại, khẽ vuốt bộ râu điểm bạc. Ông mỉm cười: “Bẩm, vương phi không sao cả! Mạch tượng vẫn ổn, có lẽ do suy nhược nên ngất đi thôi. Hạ quan sẽ kê cho vương phi một bài thuốc để bồi bổ.”

“Được rồi! Tiểu Mai, theo Vu thái y bốc thuốc về đây. Nhanh lên!” Uông Chính Tề gấp gáp nói. Ông nhìn Uông phu nhân đang tất bật chăm sóc con gái, trong lòng vừa lo vừa thấy khó hiểu.

Ông phất tay áo, ra hiệu bảo nha hoàn Tiểu Hồng theo ông ra ngoài. Tiểu Hồng dừng lại sau lưng, nhỏ giọng gọi: “Lão gia!”

“Tiểu Hồng.” giọng Uông Chính Tề cất lên, đầy vẻ nghiêm trọng. Ông hỏi: “Mau nói cho ta biết, rốt cuộc tiểu thư bị làm sao mà thành ra thế này?”

Sự nghiêm khắc của Uông Chính Tề thực sự khiến Tiểu Hồng hơi sợ hãi. Nàng ta vò vò vạt y phục, cúi mặt không dám nhìn.

“Thưa lão gia, tiểu thư…sau khi trở về từ Vạn Xuân Hoa, đã thành ra như vậy.”

“Ngươi nói cái gì?” Uông Chính Tề cả kinh, suýt tí không kiềm được đã gầm lên. Ông đưa mắt quan sát xung quanh, nét mặt thận trọng vô cùng.

Ông lại khẩn trương nói: “Ngươi có chắc những gì ngươi đang nói hay không Tiểu Hồng? Hay do Xuyên Nhi gả vào vương phủ đã bị ghẻ lạnh, không nhận được sủng ái của Nhị vương gia cho nên sinh ra tâm tình u uất?”

Dừng ở đây một lúc, Uông Chính Tề nghĩ ngợi rồi căng thẳng cao giọng: “Hay do Nhị vương gia đã đối xử tệ bạc với Xuyên Nhi, khiến nó thành ra nông nổi này?”

Tiểu Hồng nghe qua sự nghi ngờ của Uông Chính Tề, ngay lập tức hốt hoảng xua tay lia lịa: “Không phải đâu lão gia! Thực sự không liên quan đến Nhị vương gia! Ngược lại, Nhị vương gia đối đãi với tiểu thư rất tốt. Hơn nữa…”

“Hơn nữa thế nào? Nói!” Uông Chính Tề nóng nảy quát khi thấy nàng nha hoàn có vẻ ngập ngừng.

Tiểu Hồng bị quát đến giật mình, cúi gầm mặt: “Hơn nữa tiểu thư đã được Nhị vương gia sủng hạnh rồi.”

“Sao…sao chứ? Nhị vương gia đã để mắt đến Xuyên Nhi rồi sao?” giọng của Uông Chính Tề hơi ngắt quãng, nhất thời khó tin căng mắt.

“Nhị vương gia, đã thực sự chấp nhận cuộc ban hôn này ư?”

Trong lòng Uông Chính Tề mơ hồ chấn động. Ông vẫn không quên được gương mặt lạnh lùng không chút bận lòng của Tử Lạc trong ngày hỉ sự của hắn và Uông Mẫn Xuyên. Bản tính phong lưu không muốn bị trói buộc của Tử Lạc mấy ai ở kinh thành mà không biết. Ngày nhận thánh ý ban hôn của Hoàng thượng, ông hoang mang vừa thương vừa lo cho đứa con gái mà ông đã hết mực yêu chiều.

Gả Uông Mẫn Xuyên cho một kẻ lãnh đạm cao ngạo như Tử Lạc, liệu số phận của Xuyên Nhi sẽ đi về đâu trong những tháng ngày về sau.

Ngày đại hỉ, Tử Lạc hắn hầu như không hé môi nói lấy một lời, càng không để lộ nửa nụ cười trên miệng. Trong mắt hắn, đã có hết chín phần lạnh nhạt. Còn lại một phần, âu cũng chỉ là thuận ý ơn trên ban xuống. Không chút cảm tình, không chút hân hoan. Ngay cả khi Tử Lạc dâng trà lên cho Uông Chính Tề và Uông phu nhân, sắc mặt hắn vẫn bất tri bất giác như vậy.

Có người trong triều đã nói lại với ông, rằng khi Tử Lạc được Hoàng thượng triệu kiến vào cung. Giây phút hắn nghe chiếu chỉ ban hôn, hắn đã không buồn suy nghĩ hay nêu chính ý của bản thân với Hoàng thượng. Chỉ nghiễm nhiên nhẹ nhàng gật đầu, tiếp nhận hôn sự một cách vô cùng hời hợt.

Vậy mà, chính tai Uông Chính Tề ông vừa nghe được điều gì cơ chứ? Tử Lạc đối đãi rất tốt với Uông Mẫn Xuyên sao? Nếu đúng là như vậy, người làm cha như ông đây thực sự vui mừng khôn xiết. Nhưng, tại sao ái nữ của ông lại đột ngột thay đổi như hoá thành người khác thế này?

Tại sao chứ?

“Tiểu Hồng.” Uông Chính Tề gọi.

“Vâng lão gia!”

Đưa mắt nhìn vào cửa phòng, đôi lông mày thoáng chau lại. Ông khẽ căn dặn: “Quan sát nhất cử nhất động của tiểu thư cho ta!”

“Tiểu Mịch, nàng không nhớ ta sao?”

Một giọng nói nam trầm đâu đó vang lên bên tai. Mịch Chi bất giác nhìn quanh, chỉ thấy một khoảng không tối đen như mực. Cô đứng ngay khe sáng duy nhất, mơ hồ hỏi: “Ai đó?”

Lần nữa, chất giọng quen thuộc kia lại cất lên: “Tiểu Mịch, xin lỗi nàng! Xin lỗi, vì ta đã không thể giữ được lời hứa với nàng.”

Mịch Chi không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại sao xung quanh cô chỉ toàn là màn đêm dày đặc. Ẩn trốn trong khoảng tối kia còn có giọng nói liên tục truyền đến bên tai, âm thanh này ngỡ như xa lạ nhưng lại hoá ra vô cùng thân quen. Hơn nữa, nghe qua dường như rất đau lòng.

“Anh là ai?” Mịch Chi đảo mắt tìm kiếm, vô thức nói trong cơn mơ.

Đến khi có một giọng nói thực sự văng vẳng bên tai, cô mới bàng hoàng tỉnh giấc.

“Là ta!”

Mịch Chi cảm giác tai mình vừa bị một làn hơi thổi qua nóng rực, vội vàng xoay người đã thất kinh giật mình khi trông thấy Tử Lạc. Gương mặt hắn rất gần, phảng phất ý vị khó đoán như mọi lần.

“Ngươi…”

Vừa lúng túng muốn đẩy lấy hắn, nhưng hắn đã đột nhiên ghì lấy người cô. Bàn tay đặt lên mặt cô, trượt nhẹ vài lần.

Giọng hắn ôn nhu: “Nghe gia nhân nói sáng nay nàng bị ngã xuống hồ. Sao rồi, trong người vẫn khoẻ chứ?”

Trong lòng Mịch Chi thoáng dâng lên sự rung chuyển. Cô tròn mắt nhìn vào nét mặt hiện giờ của Tử Lạc, quả thực không ngăn được đầu óc thôi suy nghĩ linh tinh. Gương mặt hắn, ánh mắt hắn, cả giọng nói của hắn, tất cả đều vô cùng dịu dàng, tràn đầy tình ý.

Nơi tim bỗng dưng đập rất nhanh, thậm chí Mịch Chi còn cảm thấy l*иg ngực bị nén đến mức khó thở. Cảm giác này là sao? Lẽ nào cô động lòng với tên sắc lang này?

Không thể nào? Việc này chắc chắn là do ảnh hưởng của sau khi cô ngâm mình dưới hồ nước. Cộng với thời tiết về đêm khá lạnh, cô có lẽ là bị ấm đầu rồi!

“Bỏ…bỏ ra!”

Mịch Chi sững sốt gạt lấy tay Tử Lạc, muốn ngồi dậy tháo chạy. Nhưng hắn lại giở trò lưu manh, giữ lấy cổ tay cô rồi ghì cô nằm ngã xuống giường. Chỉ với một chân và một tay, hắn đã có thể dễ dàng khoá chặt người cô.

Hắn nằm sát bên cạnh, đầu tì lên cánh tay còn lại, thoải mái ngắm nhìn nữ nhân đang đỏ mặt trước mắt mình. Mày tướng hơi nhếch lên, hắn nhỏ giọng: “Vương phi, chống cự mạnh như vậy, xem ra nàng vẫn rất khoẻ! Vốn dĩ, sau khi trở về nghe được tin nàng xảy ra chuyện, ta đã định ý bỏ qua cho nàng tối nay. Nhưng có vẻ không cần thiết nữa rồi!”

“Ngươi làm gì? Đừng…đừng mà…kh…”

Mịch Chi chỉ vừa mới kêu lên, chưa tròn câu thì đã bị môi hắn cướp mất. Cô căng thẳng nhìn hắn, run rẫy khi nhận ra mùi rượu cay nồng đang tản ra từ hơi thở nam tính. Mặc cho cô có ý vùng vẫy, hắn vẫn chế ngự toàn bộ tình thế, mang cô nằm dưới thân thể to lớn, ngang nhiên ngậm chặt môi cô.

Không chịu được! Quả thực tinh thần của cô rất dễ bị khuất phục trước sự áp đảo quá mức mạnh mẽ này của hắn. Hơi thở hắn đậm dần trong miệng cô, càng lúc càng đẩy hương vị kia ngấm sâu vào từng mạch huyết quản đang nóng lên hừng hực.

Nụ hôn ngang ngược của Tử Lạc dường như bài xích toàn bộ sự kháng cự của Mịch Chi. Cô thấy sức lực của mình đang dần cạn, chỉ còn lại những lần giẫy giụa đầy yếu ớt dưới người hắn.

Rời khỏi môi cô, hắn chậm rãi đặt lưỡi dọc xuống từ chiếc cổ thon đến xương quai xanh nhã nhặn. Mỗi nơi hắn đi qua đều lưu lại vết tích đỏ hồng, kèm theo đó là sức nóng như than đỏ lướt nhẹ trên da.

Mịch Chi mơ màng cắn răng chịu đựng, sau đó cảm giác được y phục trên người càng lúc càng mỏng. Cô bàng hoàng khẽ “hức” một tiếng đầy sợ hãi, tay đưa lên ngăn chặn hành động tiếp theo của hắn.

Tử Lạc nghiêm mặt nhìn cô, trong mắt hắn tựa hồ ngập tràn sủng ái. Hắn vuốt ve gò má ửng đỏ, trầm thấp cất giọng: “Đừng khẩn trương! Đêm nay, bổn vương sẽ đối đãi với nàng thật nhẹ nhàng.”

Sau câu nói đó, Mịch Chi chỉ kịp nghe một tiếng rút thật nhỏ vang lên bên tai. Trước mắt cô, có một mảnh yếm đỏ vừa bị bàn tay ai đó cởi bỏ rồi ném xa ra ngoài. Mảnh yếm ấy lơ lửng vài giây rồi rất nhanh đáp mình trên nền gạch lạnh lẽo bên dưới.