Mịch Chi theo chân nam nhân mới biết mặt kia rời khỏi Vạn Xuân Hoa, ở phía sau lưng cô vẫn còn vang lên những tiếng kêu khóc rất thống khổ của mụ tú bà.
“Vương gia! Xin người tha tội…”
Khách khứa bị toán người đó doạ cho khϊếp sợ, ai nấy cũng đều lo ôm thân tháo chạy khỏi nơi ăn chơi bậc nhất ở huyện Thẩm An.
Dừng lại trước một cổ xe ngựa, tên lính phía sau mới lên tiếng:
“Vương gia!”
Còn không thèm quay mặt nhìn lại, nam nhân ấy chỉ thuận tiện nói rất bình thản:
“Xoá sổ cái tên Vạn Xuân Hoa khỏi Thẩm An!”
“Xoá…xoá sổ!!!” Trong đầu Mịch Chi cơ hồ lo sợ. Cô lén đưa mắt nhìn sang bên cạnh, liền thót tim khi bắt gặp hắn cũng đang nhìn về phía cô.
Ánh mắt vẫn rất ngang tàn, diện dung đậm nét nguy hiểm.
Hắn hỏi: “Nàng còn chờ đợi gì chăng?”
“Hả?”
Mịch Chi ngớ ngẫn hỏi ngược lại hắn, hắn nhíu mày, giọng trầm xuống có vẻ rất không hài lòng: “Hay là nàng thực sự thích nơi này?”
Mịch Chi hơi bối rối, cô xua tay mà nói: “Không không! Ta chỉ muốn rời khỏi đây! Càng nhanh càng tốt!”
“Nếu vậy thì còn không mau lên xe!”
Lúng túng đôi chút,Mịch Chi từ từ leo lên, đã có một tên lính vén màn cho cô ngồi vào bên trong. Chỉ sau đó vài giây, nam nhân kia cũng theo cô mà ngồi vào đối diện với cô.
Dáng vẻ hắn rất ung dung, nhưng sắc mặt thì không. Hắn ra lệnh: “Hồi phủ!”
Tiếng roi da đánh mạnh vào mông ngựa kêu lên từng tiếng chan chát thoáng làm Mịch Chi hơi giật mình. Cô cảm thấy cổ họng khô khan khó chịu, chỉ muốn ho lên vài lần.
Ngồi trong xe ngựa, trôi qua một khoảng thời gian, cả cô và hắn đều im lặng không ai nói với ai lời nào. Nếu là cô thì không có gì làm lạ vì cô thực sự không quen biết gì hắn, vốn dĩ chẳng có gì để nói. Nhưng còn hắn, hắn quen biết với nữ nhân này, hơn nữa mối quan hệ có vẻ rất mật thiết. Vậy mà ngay từ khi đặt chân lên xe ngựa, hắn chỉ ngồi đó nhìn cô với bộ mặt đầy khiển trách.
Bầu không khí bên trong quả thực ngột ngạt đến mức Mịch Chi cảm thấy l*иg ngực căng tức khó thở. Bất chợt, hắn nheo mắt, trầm giọng khiến trách: “Thân là vương phi lại để rơi vào cái nơi thị phi nhơ nhuốc đó. Nàng thực sự muốn bôi nhọ danh dự của cả vương phủ hay sao?”
Vương phi!?
Tính ra xuyên về đây làm vợ của vương gia, thân phận cao quý thế này cũng không hẳn là tệ. Vả lại trông tướng mạo rất tuấn tú, tấm chồng vừa có tiền vừa có quyền lại vừa có sắc, cũng rất đáng!
Mịch Chi còn chẳng thèm để tâm vào lời mà hắn nói, cô chỉ ngồi đó mà cắn môi thầm nghĩ. Cô lén đưa mắt nhìn, chợt giật thót tim khi nhận phải tia nhãn khí đầy nguy hiểm của hắn. Cô lại tự lại thấy có chút không đúng.
Tên vương gia này có vẻ rất hung tợn thì phải. Chỉ một nhát gươm đã phá nát bàn tay kẻ khác, còn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với thê tử của mình. Chắc hẳn tình cảm của hai người họ không hề tốt.
Cố giữ chút bình tĩnh, Mịch Chi giả vờ cười gượng, ra vẻ dịu dàng: “Vương gia! Người thật là, sao nóng nảy như vậy chứ?”
“Vậy nàng thử nói xem, bổn vương phải làm thế nào với nàng? Một vương phi ở kinh thành khi không lại đến tận Thẩm An để làm cái trò mất mặt đó! Bổn vương còn ngồi đây để nói chuyện với nàng đã là quá khoan nhượng rồi!”
Chất giọng trầm khàn mê hoặc đó dường như khản đυ.c đi vài phần. Có lẽ là vì tức giận nên cũng khiến đầu lông mày hắn cau chặt đến mức khó coi.
Mịch Chi nhìn ngược nhìn xuôi, dẫu nhìn thế nào cũng vẫn thấy không mấy thiện cảm với con người này. Rõ ràng người ngồi trước mặt là thê tử của hắn, lí ra hắn phải lấy làm lo lắng cho nàng ấy chứ? Tại sao mỗi lời mỗi chữ hắn phát ra đều rất nặng nề, như thể hận chưa thể như tên già dê vừa rồi, một nhát chém chết nàng cho hả giận!
Cô là một nữ sinh viên, chỉ mới mười chín tuổi. Thanh xuân của cô chỉ vừa mới thực sự bắt đầu thì lại bị bay về cái nơi quỷ quái này. Cái thời mà nữ tử xem phu quân bằng trời, thời mà phận nữ nhi phải chịu đựng biết bao nhiêu lễ tiết quy củ khắc nghiệt.
Đến cả cô cũng chưa biết cô đang là ai ở đây? Dung mạo vị cô nương này cô cũng chưa rõ ra sao? Tên gì, bao nhiêu tuổi, gia cảnh thế nào? Tất cả mọi thứ đối với cô dường như là con số không tròn trĩnh.
Mịch Chi càng nghĩ lại càng thấy ấm ức, dù cô không biết vị vương phị này là người ra sao nhưng dù gì bị phu quân đối xử như vậy, thực sự cũng khiến cô buồn lòng thay.
Cô bỏ hết sự gượng gạo từ nãy giờ của bản thân, chân thoải mái gác chéo, hai tay khoanh trước ngực.
Bất mãn nói:
“Gì mà khoan nhượng hay không khoan nhượng chứ? Ta bị người khác đem ra mua bán như một món hàng, điều đó là ta muốn sao? Sau khi ngủ dậy ta đã thấy mình nằm trong cái nơi Xuân Hoa chết tiệt gì đó. Hơn nữa cả người còn ê ẩm như bị đánh đập. Ngươi nói ngươi là vương gia sao? Còn ta là vương phi, nghĩa là chúng ta là phu thê. Đáng lí ra người làm phu quân như ngươi phải tỏ ra thương xót, quan tâm thê tử mình chút đi chứ! Đừng có làm bộ dạng cáu gắt như vậy! Thật khó coi…”
Thái độ cùng lời nói khác lạ của Mịch Chi làm hắn kinh ngạc lẫn khó hiểu. Hắn nhíu mày nhìn cô, đôi mắt rộ lên tia nghi hoặc.
“Nàng có biết nàng đang nói gì không Uông Mẫn Xuyên?”
Uông Mẫn Xuyên?
Đây là tên của vị vương phi này sao? Chà, tên nghe qua rất có khí thái con nhà quyền quý…Hơn nữa…
Nghĩ đến đây, Mịch Chi đưa hai bàn tay ra trước mà ngắm nhìn. Cánh môi cô tròn lên vì ngạc nhiên, mắt cũng sáng lên vì thích thú. Mười ngón tay trước mặt cô không những thon dài, mà còn vô cùng trắng mịn. Các đốt xương nhỏ nhắn không nhô ra thô thiển, móng tay được phết một lớp gì đó trông có vẻ hồng hồng.
Cô cười một cái đầy cảm thán, vội vén luôn cả hai ống tay áo mà xuýt xoa bằng lời: “Ô hay! Hoá ra con gái thời này cũng biết dưỡng da sao chứ? Vừa trắng vừa mịn, thật là đã quá!”
Trông thấy cử chỉ hành động kì lạ của Mịch Chi, tên nam nhân kia liền thêm tức giận. Nữ nhân kia ngồi đối diện với hắn, lại cả gan đến mức không để tâm đến lời hắn nói, chỉ lo làm ra những việc thật quái gỡ.
Hắn hậm hực trong lòng, cổ họng gầm lên: “Uông Mẫn Xuyên! Nàng thật biết cách khiến người khác phát điên!”
“Sao…sao chứ?”
Mịch Chi hơi giật mình, cô ngẩng mặt ngơ ngác nhìn hắn. Nhưng bất chợt, kẻ đang ngồi đó bỗng nhiên nhanh tay tóm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô. Lực đạo khá mạnh khiến nơi đó bị hằn lên năm dấu tay đỏ ửng.
Mịch Chi nhăn mặt, hai mắt căng ra vì sợ hãi, nhưng lại nổi đoá vì sự thô bạo của hắn. Cô giận dữ, cơ hồ vùng vẫy mà kêu la.
“Ngươi…ngươi làm gì vậy hả? Ngươi đang làm ta đau đấy! Bỏ ra…”
Chẳng quan tâm đến sự phản kháng của cô, bàn tay hắn vẫn một mực giữ chặt khuôn cằm cô. Hai mí mắt ngang tàn hẹp xuống, hắn khàn khàn cất giọng: “Lời nói và hành động của nàng thực sự quá khác lạ! Nàng có thực là Uông Mẫn Xuyên, đại tiểu thư của Uông gia?”
Câu hỏi đầy nghi vấn của hắn thoáng làm Mịch Chi lo sợ. Dẫu gì cô cũng xuyên vào thân xác người khác, thân phận, mọi thứ đều đã thay đổi. Cô hiện giờ không còn là Mịch Chi, không còn là sinh viên năm nhất của Đại học nghệ thuật Bắc Kinh. Nếu cô tiếp tục làm ra những việc không giống ai ở đây, thì chắc chắn cô sẽ bị xem là một kẻ điên không hơn không kém.
Mịch Chi cố gắng nhẫn nhịn, cô hạ giọng cười trừ: “Vương gia! Người thật biết đùa…thϊếp là thϊếp chứ còn là ai vào đây nữa chứ!”
“Thật!?”
Giọng hắn trầm xuống, nghe qua rất đa nghi.
Mịch Chi mệt mỏi, chỉ biết gật đầu hai cái. Ngay sau đó, hắn chợt nở nụ cười rất nham hiểm.
Thật nhanh, chỉ trong vài giây, toàn bộ cơ thể Mịch Chi bị một lực rất mạnh kéo cô ngã nhào về trước. Cô còn chưa kịp phản ứng, thì gương mặt lạnh lùng phía trước tiến sát lại, cánh môi phong lưu kia cũng ngạo mạn mà dán vào môi cô.
Mịch Chi kinh hãi trợn tròn cả hai mắt, trong lòng dâng lên một cơn địa chấn khủng khϊếp chưa từng có. Mười chín tuổi, đến cả bạn trai cô còn chưa có nói gì đến việc hôn hay nắm tay một người khác giới.
Vậy mà xuyên về đây, cô vừa bị một lão già dê xoa nắn bộ ngực, lại còn bị cái tên hống hách này hôn đến mức suýt ngạt thở.
“Ưm…”
Một tiếng kêu đầy bất lực trong cổ họng Mịch Chi phát ra, cô không thể cử động khi cả cơ thể đều bị cánh tay hắn lực lưỡng siết chặt.
Hai cánh môi cô cố gắng ngậm chặt, nhưng trong một lúc lại bị chiếc lưỡi của hắn cạy ra. Ngay khi cánh môi cô vừa hé mở, hắn đã thật nhanh đem lưỡi mình tấn công vào khoan miệng cô.
Đầu lưỡi hắn hung hãn chẳng khác gì một con mãng xà, vô tư quấn chặt lấy chiếc lưỡi non mềm của cô không buông.
Mịch Chi thở hỗn hễn, nụ hôn đầu này quả thực quá mạnh mẽ và cuồng nhiệt đối với cô. Chẳng ngọt ngào, dịu dàng như trên màn ảnh mà cô đã xem. Nụ hôn mà tên này mang lại cho cô hiện giờ quá đổi nóng bỏng. Nó khiến thần kinh cô căng ra hết mức, làm cho toàn bộ tâm trí cô hệt như bị hoá đông thành một khối đá xám xịt. Tim cô đập loạn bên ngực trái, mặt cũng đỏ đến gay gắt. Hơi thở của cô, gần như bị sự nam tính ngang ngược kia của hắn nuốt trọn.
Cô cố ra sức giẫy giụa trong tay hắn nhưng vô ích. Dưới sức ép khủng khϊếp này, mọi sự chống đối của cô đều hoá thành trò trẻ con đối với hắn.
Mịch Chi hết cách, cứ đà này không sớm hay muộn cô cũng bị hôn đến chết ngạt. Cô liều mạng, cắn mạnh một cái. Lập tức, một vị tanh mặn ghê rợn lắp đầy trong miệng.
Hắn khẽ nhíu mày, tạm rời khỏi bờ môi đỏ mọng đầy mê hoặc. Hắn nhếch môi, đưa lưỡi liếʍ nhẹ qua vết thương nhỏ ngay khoé miệng.
Tròng mắt hắn chợt dâng lên tia lửa đỏ, diện dung hoá giận đến ảm đạm vô cùng. Hắn gằn giọng: “Nàng dám?”
Mịch Chi không thèm nhịn làm gì nữa. Rõ ràng con người này hϊếp người quá đáng, nếu cô không vùng dậy thì chắc chắn sẽ bị mang ra chà đạp đến thảm thương.
Mà hoạ may, khi người xuyên vào cơ thể này là cô. Nàng thiên kim Uông Mẫn Xuyên kia thiết nghĩ dù có mười cái mạng cũng chẳng dám nói nặng hắn một lời. Vậy thì cứ để Mịch Chi cô đây ra tay vậy!
“Sao lại không dám? Trên đời này, ta lần đầy mới thấy kẻ vừa thô lỗ vừa hung bạo như ngươi! Nghĩ mình là vương gia thì muốn làm gì thì làm sao?”
Đáp lại lời mắng chửi đầy oán trách của Mịch Chi, hắn chỉ lạnh lùng cười lên một tiếng đầy ẩn ý. Quãng giọng vừa trầm vừa thấp, lại rất hiểm hóc khiến cô vô thức hơi rùng mình.
Tên nam nhân này có lẽ không phải kẻ dễ đối phó như cô nghĩ.
Hắn cơ hồ hơi kề sát lại cô thêm chút nữa, bàn tay vẫn siết lấy cơ thể cô mà thì thầm: “Quả thực, bổn vương muốn làm gì thì làm!”
“Cái…cái gì! Không…bỏ ra! Bỏ…”
Mịch Chi chẳng kịp nói hết câu, thêm lần nữa cánh môi lại bị hắn hôn lấy. Dư vị nóng rực hoà trộn cùng hơi thở nam nhân cứ không ngừng xộc thẳng vào đầ óc cô, khiến cô phút chốc chỉ thấy say sẩm đến chóng cả mặt.
Bất chợt, cô phải thất kinh mà điên cuồng chống trả khi bàn tay của hắn cố tình rút bỏ thắt lưng của cô. Cô có điên cũng biết hành động mà hắn đang làm là có ý gì, chỉ không ngờ tên này lại quá đáng đến nổi muốn hành sự ngay tại đây?
Ngay giây phút Mịch Chi hoảng đến suýt khóc, thì thình lình cỗ xe ngựa dừng lại. Bên ngoài, truyền vào giọng nói:
“Vương gia! Đã về đến vương phủ.”
Hừ lạnh một tiếng trong họng, hắn nén giận đành thả Mịch Chi ra. Rèm xe được vén lên, hắn nhanh chân bước xuống trước.
Mịch Chi vẫn chưa kịp hoàn hồn sau một phen chấn động vừa rồi. Cô ngồi yên trong xe, tay ôm chặt l*иg ngực mà thở đến hụt hơi. Nước mắt lưng tròng, cô lén đưa mắt nhìn qua mảnh rèm cửa sổ đang nhè nhẹ phất phơ.
Bóng lưng của hắn cao to vững chãi. Trong bộ gấm bào càng toát ra vẻ quyền quý trên vạn người. Giữa tiết trời se se lạnh, ánh nắng giữa trưa cũng không thể giảm bớt đi bá khí tàn bạo đang tản ra từ trên con người hắn.
Hắn còn không nhìn lại phía sau, chỉ chấp tay lưng mà căn dặn một tên lính hầu.
“Chuẩn bị cho ta! Ta phải đến phủ của Cố đại nhân một chuyến!”
“Rõ! Thưa vương gia!”
Mịch Chi ấm ức, cắn môi rưng rưng lệ mà nhìn theo bóng dáng ngạo mạn kia xa dần rồi khuất hẳn sau cánh cổng phủ to đùng. Cô ngồi đó, tay giận dỗi đánh xuống ghế mà kêu ca: “Cái gì mà xuyên không về làm vương phi! Mình không cần, làm vợ cái tên thô lỗ như vậy, có chết cũng không muốn. Mình muốn về nhà…”
“Tiểu thư!”
Một âm thanh trong trẻo cất lên thoáng làm Mịch Chi giật mình. Cô vén rèm cửa sổ, nhìn bên ngoài thì thấy một cô gái trẻ, có vẻ lớn tuổi hơn so với cô. Cô ấy mặc trên người một bộ xiêm y màu xanh nhạt, tóc thắt gọn rồi ghim gọn một cách đơn giản. Người không trang sức, hơn nữa nhìn sơ qua chất liệu y phục cũng rất rẻ tiền. Đoán không lầm có lẽ là nha hoàn trong phủ.
Mịch Chi lau nước mắt, cô gái bên ngoài lúc này mới vén rèm, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu thư! Chúng ta vào trong thôi, ngoài này gió lớn không nên nán lại quá lâu!”
Tiểu thư! Vậy ra đúng là người làm…à không là nha hoàn! Thời này phải gọi là nha hoàn mới đúng.
Mịch Chi thầm nghĩ, rồi cô cũng bước xuống theo sự nâng đỡ từ nữ nha hoàn kia. Cô lúc này mới có thể cận cảnh ngắm nhìn nha hoàn này. Gương mặt nhỏ nhắn, nhìn chung cũng rất đáng yêu. Dáng người cũng ngang ngửa với cô là cùng.
Ngẩng cao đầu đảo mắt nhìn quanh một vòng, trước mặt cô là một cổng đá rất lớn, nối dài là bức tường gạch màu xám tro rất cao. Hai cánh cổng màu đỏ sẫm được gắn thêm những khối đồng tròn màu vàng trông khá nặng nề.
Mịch Chi dù chưa bước vào trong, nhưng đứng đây quan sát sơ qua cũng thừa sức biết nơi đây rộng đến mức nào, khang trang ra sao.
Cô nhướng mắt, trong lòng có chút đề phòng mà ngớ ngẫn hỏi: “Đây là nhà của ta sao?”
Nha hoàn kia nghe Mịch Chi hỏi vậy, liền lấy làm vừa lo lắng vừa khó hiểu. Nàng ta run giọng nói: “Tiểu thư! Đây là vương phủ! Lẽ nào tiểu thư không nhận ra?”
“Vương phủ! Tức là…nhà của cái tên vương gia khốn kiếp kia? Không, nếu vậy thì ta không vào!”
Mịch Chi hất cằm nói to, tay còn không ngừng chỉ trỏ có vẻ tức tối vô cùng. Nha hoàn đứng cạnh cô nghe qua lập tức hoảng sợ đến tay chân run lẩy bẩy, nàng ta nhanh tay che lấy miệng của cô mà khẽ nói:
“Tiểu thư, cẩn thận lời nói! Những lời lẽ đó nếu để vương gia nghe thấy sẽ nguy to đấy!”
“Thì sao chứ? Ta sợ hắn sao? Đồ phách lối!”
Lần nữa, Mịch Chi làm nha hoàn kia sợ đến muốn khóc. Nàng ta ôm lấy cánh tay cô, luôn miệng kêu lên: “Tiểu thư, có phải tiểu thư không khoẻ? Tại sao tiểu thư lại thế này? Đừng làm Tiểu Hồng sợ…”
“Tiểu Hồng! Là tên của cô sao?”
Mịch Chi hỏi, phút chốc nha hoàn kia chỉ biết gật đầu trong sự hoang mang. Nàng ta thút thít, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: “Tiểu thư, tiểu thư không nhớ em sao?”
Nhìn vào nét mặt ngớ ngẫn như không của Mịch Chi, lần nữa nha hoàn Tiểu Hồng lại bật khóc: “Tiểu thư, để em gọi thái y! Tiểu thư không khoẻ thật rồi…”
Mịch Chi hơi bối rối, cô khổ sở vỗ về vào lưng Tiểu Hồng, miệng cố trấn an: “À không, ta…ta vẫn ổn! Ta chỉ đùa với cô chút thôi mà, nín đi, đừng khóc nữa!”
“Tiểu thư, thật chứ?”
Không đáp, Mịch Chi chỉ gượng cười mà gật đầu. Tiểu Hồng bây giờ mới bình tĩnh trở lại, nàng ta đỡ lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta mau vào trong, em đã chuẩn bị sẵn nước ấm cho tiểu thư. Tắm gội xong, em sẽ làm cho tiểu thư vài món để dùng!”
Mặc dù là không hề muốn, nhưng quả thực suy đi nghĩ lại nếu cô không chịu ở đây thì cô còn biết đi đâu ở cái nơi rộng lớn này. Bị xuyên về đây đã là không may, cô không muốn bất hạnh trở thành kẻ đầu đường xó chợ. Thà nhẫn nhịn bước qua cánh cổng kia, cô vẫn còn sung sướиɠ hơn rất nhiều lần.