“Mịch Chi! Mở mắt ra, tỉnh dậy đi…”
“Bác sĩ…làm ơn hãy cứu con gái tôi với!!!”
“Ba…mẹ…”
Cánh môi hơi run mấp mấy, khẽ kêu lên vài từ. Trong tâm trí Mịch Chi hệt như một hố đen sâu thẳm, cô chẳng thể hình dung được gì. Mọi thứ đều rất hư hư ảo ảo khó đoán.
Ngay sau đó, là hàng loạt giọng nói cứ chen nhau mà cất lên. Rất ồn ào!
“Chà chà! Mỹ nhân! Đúng là đại mỹ nhân rồi!”
“Đẹp lắm! Thế này thì có bỏ bao nhiêu tiền tôi cũng chịu…haha!”
Mịch Chi nhíu mày, nhận thức vẫn chưa thể hồi tỉnh hẳn sau một cơn chấn động. Cô cơ hồ lắng nghe kĩ hơn, nhận ra phần lớn âm thanh kia đều là giọng nói của nam giới.
Bất chợt, một quãng giọng chua ngoa dõng dạc reo lên, hệt như đang mời gọi.
“Nào nào các vị đại gia! Cứ thoải mái đưa giá nha, ai cao nhất sẽ có được ngọc nữ xuất sắc nhất Vạn Xuân Hoa!!!”
“Vạn Xuân Hoa? Ngọc nữ? Rốt cuộc…là gì kia chứ?”
Trong đầu Mịch Chi vang lên vài câu hỏi, cô cố gắng mở nhẹ hai mắt, không gian trước mặt quả thực mờ ảo khó nhìn vô cùng. Đầu óc vẫn còn choáng váng, chỉ thấy đại não thực sự chẳng khác gì bị một vật nặng đè lên.
Cô nheo mắt, tầm nhìn có chút khá hơn. Cô khẽ cử động cái cổ, chợt phải buộc miệng kêu “Aaa…” một tiếng thật đau.
“Mình làm sao thế này?”
Mịch Chi tự hỏi, toàn thân cô truyền lên một cảm giác ê ẩm, nhức mỏi khó chịu. Chẳng khác gì cô vừa bị người ta đạp lăn từ trên một con sườn dốc, đâu đâu cũng thấy đau.
Lúc này, một giọng nói của tên đàn ông nào đó mới vang vang, nghe qua rất hạ tiện.
“Bà chủ à, ngọc nữ này có thật là đáng giá đến mức phải đem ra đấu giá như vậy không hả? Đẹp thì có đẹp thật đấy…nhưng mà còn chuyện kia làm sao bà chắc chắn được?”
Người phụ nữ tầm hơn bốn mươi kia bây giờ mới cười rất lẳиɠ ɭơ. Tay cầm chiếc khăn lụa mỏng tanh màu lam nhạt vẫy vẫy mà nói: “Trời ơi đại gia! Ngài không tin à? Vậy ngài tự xem đi, đây là gì?”
Vừa nói xong, người phụ nữ đó đột nhiên cầm lấy tay trái của Mịch Chi, nhanh nhẹn vén cao ống tay áo của cô lên mà cười cười nói nói rất đắc ý.
“Đây! Các vị đại gia nào còn nghi ngờ thì tự mà kiểm chứng! Thủ cung sa đỏ chót…”
“Thủ…thủ cung sa? Cái quái quỷ gì đây?”
Mịch Chi căng mắt, cô hoang mang nghĩ ngợi trong đầu khi thấy trên cánh tay trái của cô thực sự có một dấu vết màu đỏ như son, kích cỡ to hơn hạt đậu, rất đậm, nổi bật trên làn da trắng nõn như tuyết. Trông xa xa chẳng khác gì một nụ hồng đậu đang đáp mình trên nền tuyết lạnh.
Hiện giờ cô như sựt tỉnh giữa thực tại, cô đảo mắt nhìn quanh một vòng. Xung quanh, phía trước, khắp nơi ở đây đều là nam giới. Già có, trẻ cũng có. Tất cả bọn họ đều đang dùng đôi mắt thèm khát ti tiện nhìn chằm chằm vào cô.
Hơn nữa, điều làm cô cả kinh nhất chính là tình trạng hiẹn tại của cô. Tứ chi bị trói chặt bằng những đoạn dây thừng to tướng, miệng còn bị nhét khăn đến mức không nói đuoc gì.
“Đúng là ngọc nữ rồi! Tuyệt, tuyệt lắm! Tôi trả năm trăm lượng…”
Một tên thanh niên trạc ba mươi thích thú vỗ tay, miệng nói to một cách dõng dạc. Đám người kia cũng theo đó mà hò reo phấn khích, âm thanh hỗn loạn vô cùng.
“Một vạn lượng!”
Thêm một giọng nói khác to tiếng xen vào, bầu không khí mỗi lúc mỗi trở nên náo loạn khi tiếp theo đó là hàng loạt mức giá được liên tục đưa ra.
Đầu óc Mịch Chi trong một lúc như bị quay đến đảo điên. Cô nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh mà quan sát thật kĩ lần nữa. Lúc này cô mới chợt nhận ra điều bất thường thực sự.
Tất cả con người ở đây đều mặc y phục thời phong kiến, vải vóc kẻ thì đơn sắc kẻ thì thêu gấm thêu hoa rất bắt mắt. Tóc được cột cao một nửa, phần đuôi lại xoã dài gần chấm lưng. Nhà cửa cũng rất khác, chẳng tường gạch bóng loáng, chẳng cửa kính sang trọng. Không gian nơi này được xây dựng bằng gỗ, sơn phết lớp màu nâu sẫm. Những tấm vách được chạm trỗ rất tinh xảo, bên trên trần còn được treo những dải lụa ngũ sắc , trung tâm kết một quả cầu rất to làm điểm nhấn.
Bọn người này cứ luôn miệng hét giá càng lúc càng càng tăng, phút chốc đã lên đến bốn vạn lượng.
Mịch Chi hiểu ra, họ đang xem cô là một món hàng, và ai nấy cũng đang rất tích cự trả giá thật cao để có được cô.
Nhưng rõ ràng, trước đây không lâu cô đang ngồi tán dốc cùng Tố Diệp và Doãn Kỳ. Sau đó, cô bị một tên côn đồ giật lấy điện thoại. Cô đuổi theo, rồi sau đó cô chỉ kịp thấy cơ thể mình bị hất tung lên, rồi rơi xuống thật mạnh.
Vậy thì tại sao bây giờ cô lại xuất hiện ở cái nơi ma chẳng biết quỷ không hay thế này. Còn bị người ta mua lên trả xuống…
Con mẹ nó! Chẳng lẽ cô xuyên không?
Nghĩ mà thầm tức, Mịch Chi chẳng biết đây là thật hay mơ. Nhưng dù sao đi nữa có cho cô xuyên không cũng phải khá hơn một chút chứ.
Trên phim ảnh, các nhân vật nữ đều được xuyên làm quận chúa, tiểu thư lá ngọc cành vàng hay tốt số hơn thì còn làm cả thái tử phi, hoàng hậu.
Tiên sư bố thế quái nào Mịch Chi cô lại xuyên thành gái lầu xanh!
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, cô cắn chặt mảnh khăn đang bị chèn kín trong miệng mà cố vùng vẫy. Người phụ nữ đứng cạnh thấy cô đã tỉnh dậy và có dấu hiệu bắt đầu chống cự, liền trừng mắt mà đe doạ.
“Giữ chặt cô ta lại!”
Mụ ta khẽ nghiến răng ra lệnh cho hai tên trai tráng ra sức kiềm chặt Mich Chi, làm cô vô phương chống đối.
Mức giá cuối cùng được đưa ra là năm vạn lượng. Và có vẻ không ai trả thêm, mụ tú bà kia mới vỗ tay cười rất khoái chí: “Chúc mừng Quang lão gia, chúc mừng ngài đã có được ngọc nữ xuất sắc nhất của chúng tôi. Nào nào, mời ngài vào trong…”
Vừa nói xong, mụ ta đã xoay lưng liếc mắt vào hai tên hạ nhân mà nói: “Mau, mang cô ta vào phòng.”
Mịch Chi cố sức vùng vẫy, miệng muốn hét to nhưng chỉ phát ra tiếng “ưm ưm” vô nghĩa trong cổ họng.
Thế là hết, cô bị hai tên đàn ông cường tráng xách cô mang vào một gian phòng. Họ đặt cô lên giường, lại không hề cởi trói cho cô mà lặng lẽ đi ra ngoài.
Xong rồi, Mịch Chi thật sự cảm thấy cuộc đời mình thật sự sắp thối nát.
Xuyên không con mẹ gì chứ? Ai bảo mấy cô gái hay mộng mơ được xuyên về làm nữ chính oai hùng, mỹ lệ, được bên cạnh các nam nhân tuấn tú, đẹp trai.
Cô thì xuyên không đây này, nhưng lại xuyên qua làm gái bán hoa. Bây giờ lại sắp bị phá thân bởi một lão già đáng tuổi cha tuổi chú.
Thật đáng thương!
“Kẹt”- tiếng cửa mở ra, tổ cha nó, là lão già dê da^ʍ tiện ác ôn.
Lão ta đang từ từ đi về phía cô, hai bàn tay không ngừng xoa vào nhau, cái miệng thối kia còn tỏ vẻ rất thèm đến mức muốn nhỏ cả dãi.
Mịch Chi cố động thân người, cô ngồi thu người nép vào một góc khi lão già ấy đã tiến gần đến bên giường. Cô điên cuồng giẫy đạp khi bàn tay thô ráp nhăn nheo của lão lại tuỳ tiện đặt lên bộ ngực căng tròn của cô.
Qua vài lớp vải lụa, lão ta cứ xoa xoa nắn nắn một cách rất da^ʍ tiện.
Mich Chi kinh khϊếp hồn phách, cô vùng vẫy như cá mắc cạn. Cổ họng phát ra những âm thanh gào khóc thống khổ.
Kinh tởm, thật sự quá kinh tởm. Cái ngàn vàng cô giữ gìn bây giờ tự dưng lại sắp bị mất đi vì một lão già và với cái giá năm vạn lượng.
Bàn tay thô thiển kia ra sức nhào nặn cặp đào căng phồng của cô sau lớp xiêm y.
Chả kɧoáı ©ảʍ mẹ gì xấc, chỉ thấy muốn nôn thốc nôn tháo.
Mịch Chi mày liễu cau có, nước mắt lưng tròng. Cô thực sự sợ đến phát khóc.
Nhưng bỗng dưng, bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng bước chân dồn dập kéo đến. Nghe qua cũng đủ đoán ra là một toán người đang gấp gáp bước đi, số lượng rất đông.
“Rầm” một cái thật lớn, cánh cửa phòng bị một lực đạp đến mở tung.
Một đám người nhanh chân bước vào, thông qua cách ăn mặc đều là giáp cứng, tay còn cầm gươm dao sắc bén, đoán chắc là quân lính của triều đình quan lại.
Mịch Chi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì bất chợt từ bên ngoài truyền đến một chất giọng nam trầm đặc trưng, vừa có khẩu khí ngang tàn lại vừa rất uy quyền thế lực.
“Là kẻ nào to gan dám mua thê tử của bổn vương?”
Hai lỗ tai Mịch Chi trong phút chốc như bị ù đi đôi chút. Giọng nói nam tính kia thực sự quá đổi mê hoặc, nghe qua thôi cũng khiến con người ta cảm khái vô cùng.
Ngay giây phút mà thần trí Mịch Chi còn thấy mơ hồ nghi hoặc thì kẻ giấu mặt sau đám lính kia cuối cùng cũng ló dạng.
Đôi giày vải được thêu gấm màu vàng đồng nổi bật trên nền đen chậm rãi bước qua ngạch cửa. Một vạt y phục màu vàng đậm hất lên, thân ảnh nam nhân cao to mau chóng xuất hiện.
Mái tóc hắn vẫn một kiểu cách chung với thời đại bấy giờ, nhưng xét về y phục thì hoàn toàn có phần hơn người. Vải gấm nhìn qua đã biết rất quý, đai lưng còn được đính ngọc thạch rất có giá trị. Bên hông, có đeo một mảnh ngọc bội vàng chạm khắc hình hổ rất uy mãnh. Tổng thể toàn bộ thứ mà nam nhân đó khoác trên người đều là đồ quý giá, cộng thêm cách xưng hô kia cũng dám cá rằng là thuộc hoàng tộc.
Mịch Chi hơi bị choáng ngợp đến mắt cũng muốn nở to hơn một chút. Kẻ đang đứng ngay hướng cửa chính kia tài mạo vô cùng hoàn hảo. Lông mày hắn theo khung rất cứng cáp, phần đầu thấp hơn tạo cảm giác giữa tâm trán rất uy nghiêm. Xương lông mày nhô cao, hốc mắt sâu vào rõ rệt. Đôi mắt hơi hẹp dài, toát ra bá khí kiêu ngạo bức người. Sóng mũi của hắn, nếu không nói quá thì có thể còn thẳng hơn cả giới tính của Mịch Chi cô đây ấy chứ! Rất cao, cánh mũi lại gọn gàng tinh tế. Bờ môi tuấn dật sở hữu đường cong vừa phải, cánh môi không dày cũng không mỏng. Tỉ lệ rất cân xứng với gương mặt, không sai tí nào!
Nhưng…cái biểu diện quá đổi lạnh lùng lại bất giác làm người khác phải vô thức rùng mình.
Trong lòng Mịch Chi dâng lên một phen chấn động, cô há hốc miệng nhìn đến mòn mắt vào nam nhân đang tiến gần về phía mình mà thầm cảm thán.
Cha mẹ ơi, trai đẹp!
Còn là anh hùng cứu mỹ nhân nữa chứ! Xuyên không lợi quá rồi! Không oán trách, không oán trách nữa.
Nhưng ngay khi sự vui mừng trong tâm Mịch Chi còn chưa kịp lớn, thì từ đâu đó trong gian phòng này vang lên một âm thanh rất sắc. Tựa như tiếng ma sát của một vật gì đó rất bén bằng kim loại.
Mịch Chi sợ hãi trừng mắt, khi một lưỡi gươm bóng loáng xuất hiện trước tầm mắt cô. Lão già đê tiện kia quỳ sụp xuống dưới chân nam nhân ấy, luôn miệng dập đầu kêu khóc rất thảm thương.
“Đại quan gia xin tha mạng! Xin tha mạng…”
“To gan!”
Tiếng một tên lính đứng cạnh giận dữ hét lên, hắn đưa chân đạp vào người lão già kia một cái khá mạnh mà lớn giọng: “Ngươi không biết người đang đứng trước mặt ngươi là Nhị vương gia hay sao mà ăn nói xằng bậy vậy hả? Muốn chết sao?”
“Vương…vương gia?”
Mịch Chi hoang mang trong đầu, trong vài giây mà cô cảm thấy toàn bộ thần kinh mình đều bị khuấy động đến chao đảo. Cô lần nữa không ngăn được tò mò mà nhìn kỹ vào kẻ đứng đầu trong đám đông phía trước. Khí thái phi phàm, ngũ quan tinh xảo, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ cao quý bậc nhất.
Ra là Nhị vương gia của hoàng thất, thảo nào lại có bá khí ngông cuồng đến vậy!
Lúc này, nam nhân kia mới cơ hồ nhíu mày, ánh mắt rất sắc, tựa như lưỡi gươm đang cận kề ngay cổ của kẻ thường dân thấp kém bên dưới.
Hắn nhếch môi, trầm trầm buông giọng:
“Ngươi đã làm gì nàng ta?”
Lão già kia hoảng đến mức dập đầu một cách điên cuồng, cả trán cũng bật máu. Lão ta xua tay chối cãi: “Bẩm vương gia, lão nô không dám! Lão nô không làm gì cả! Vương gia, xin tha mạng cho kẻ hồ đồ…”
Mịch Chi cắn môi ấm ức, mẹ kiếp lão già dê chết tiệt. Vừa rồi lão ta còn không ngừng nhào nắn quả đào tiên của cô, bây giờ lại chối không chớp mắt.
Nghĩ đến đây, Mịch Chi giận dỗi dẵm chân xuống sàn khi miệng vẫn bị bịt kín.
Đứng hình vài giây, tim cô như thể ngừng đập khi đột nhiên ánh mắt sắc lạnh kia quay sang nhìn cô. Tia nhãn khí lãnh khốc ấy thực sự khiến cô phải vô thức lấy làm kinh hãi trong lòng.
Chẳng rõ là vì sao, mà cô cảm nhận được ở ánh mắt ấy của hắn…không hẳn là sự yêu thương, lo lắng. Đổi lại cô chỉ thấy ẩn sâu trong đôi nhãn khí ngang tàn ấy là một sự vô tình khó đoán.
Bước chân hắn di chuyển, thoáng chốc cự li rất gần với Mịch Chi. Cô căng thẳng nhìn hắn, cố giữ hơi thở ổn định khi l*иg ngực đang bị đè nặng bởi áp lực từ con người kia.
Bàn tay hắn đưa ra, nhanh chóng lấy mảnh khăn nhét trong miệng của Mịch Chi ra. Một đường gươm thoáng nhanh qua mắt, chỉ trong tích tắc mà đoạn dây trói trên người cô cũng bị cắt đứt.
Nhìn cô, hắn lạnh giọng hỏi: “Nàng có điều muốn nói?”
Mịch Chi chớp chớp mắt, cô không nghĩ khi quan sát dung mạo này ở cự li gần lại bị nó thu hút đến vậy. Nhưng tại sao lại trưng ra dáng vẻ cùng bộ mặt sắc đá lãnh đạm đến thế?
Cô hít một hơi thật sâu, lấp bấp đáp lời: “Ông ta nói dối…”
Nghe qua câu nói đó của cô, lập tức làm lão già kia sợ đến suýt tiểu cả ra quần. Lão ta gân cổ cãi đến cùng: “Không có! Lão nô chưa động gì đến cô ta…”
“Mẹ kiếp! Ông còn muốn chối? Rõ ràng…ông đã sàm sỡ ta kia mà! Đồ đê tiện!!!” Mịch Chi hoá giận, cô mất hết vẻ bình tĩnh, giẫy giụa mắng chửi.
Bất chợt, cô khựng lại khi trông thấy mọi ánh mắt xung quanh đều chỉa vào cô với vẻ mặt kinh ngạc. Hơn hết, chẳng ai đáng sợ hơn bằng tia nhãn khí đầy nghi hoặc của nam nhân đang đứng cạnh cô. Tuy nhiên, nét mặt hắn vẫn giữ được sự điềm tĩnh vốn có.
Ngay khi Mịch Chi còn đang hằn hộc chỉ muốn tóm lấy tên đàn ông thối kia mà đánh cho hả giận thì bất thình lình mũi gươm sắc lẹm kia đưa cao lên. Thật nhanh, mũi gươm ấy ghim thẳng vào bàn tay của lão già đang quỳ dưới sàn.
Mịch Chi sợ hãi tột độ, cô trợn mắt nhìn thẳng vào sự việc đang diễn ra.
Máu từ bàn tay lão già ấy tuôn ra không ngừng, xen vào đó là tiếng gào thét đầy đau đớn.
Nam nhân kia chưa dừng lại ở đó, hắn cầm cán gươm một lực xoay nhẹ cổ tay, mũi gươm theo đó mà xé rộng vết thương, khiến máu chảy càng nhiều, phút chốc đã ướt đẫm một vũng.
Cánh môi hắn cong lên, nụ cười quỷ dị tàn độc ngự trên gương mặt hắn đậm dần. Hắn khàn giọng mà nói: “Người mà ngươi mới vung tiền ra mua về chính là thê tử của ta, là vương phi hoàng thất. Ngươi…cũng thật to gan!”
Ghim mạnh hơn nữa, mũi gươm xé toạt mu bàn tay lão già ấy tạo thành một khoảng hở khá rộng. Lão ôm lấy bàn tay đầy máu, ngã ra sàn mà kêu la vật vã.
Mịch Chi sợ đến mức hồn phách suýt chút cũng muốn xuất ra khỏi xác. Lần đầu tiên trong đời cô mới biết thế nào là sức mạnh của uy quyền thế lực. Tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh khủng thế này, quả thực khiến tâm trí cô bị rung chuyển chỉ muốn ngất.
Đến khi giọng nói trầm thấp khác người kia cất lên, cô mới giật mình mà nhìn lại.
“Bổn vương đã xử trí cho nàng! Hài lòng chứ?”
Mịch Chi vừa mới hoàn hồn, cô sợ đến mức tay chân vẫn còn run rẫy. Không thể mở miệng, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Hắn vẫn lạnh lùng như lúc đầu hắn bước vào đây, chỉ ngắn gọn nói: “Tốt!”
Sau câu nói rất kiệm lời đó, hắn đã xoay lưng mà đi về phía cửa. Bóng lưng sau mảnh y phục gấm bào ấy mang đến cảm giác xa cách rất rõ rệt. Mịch Chi ngồi ngẫn ngơ trên giường, chẳng biết phải làm gì trong cái tình cảnh hỗn loạn thế này.
Tên quân lính đứng gần đó thấy cô không động đậy, liền bước đến cúi gập người mà nói: “Vương phi! Đến lúc hồi phủ rồi!”