Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 4

Theo chân nha hoàn Tiểu Hồng đi đến một gian phòng nằm ở hướng tây của vương phủ, Mịch Chi được nàng nha hoàn chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn thịnh soạn. Bên trên bàn toàn là món ngon bậc nhất chỉ dành cung phụng cho hoàng thất thời bấy giờ.

Bụng réo lên một tràng dài, cô chẳng thèm đoái hoài lễ nghĩa mà ngồi thẳng vào bàn ăn, tay cầm đũa gắp liên tục.

Tiểu Hồng bị kinh ngạc đến mức chẳng kịp làm gì, nàng ta đứng cạnh bên Mịch Chi, nhỏ tiếng cất giọng:

“Tiểu thư! Người nên đi tắm gội, thay một bộ xiêm y khác rồi hãy dùng bữa!”

“Không sao không sao!” Mịch Chi miệng vừa nhai vừa xua tay. Tuỳ tiện nói tiếp: “Ta đói đến mức tay chân run rẫy rồi, ăn trước rồi tính! Vậy nhé…”

“Tiểu thư…”

Tiểu Hồng lại không ngăn được lo lắng, vị tiểu thư nhu mì ngày trước dường như thay đổi đến chóng mặt sau khi trở về từ Vạn Xuân Hoa. Nàng không còn giữ lấy vẻ khoan thai quý phái, không còn cẩn trọng trong từng cử chỉ hành động. Thực sự khiến nha hoàn thân cận như Tiểu Hồng đây phải suy nghĩ.

Bất chợt Mịch Chi hơi dừng lại, cô quay sang nhìn nàng nha hoàn kế bên mà hỏi: “Mà Tiểu Hồng này, cái tên vương gia đó và tiểu thư…À không, tên vương gia đó và ta…quả thực là khắc khẩu nhau thì phải nhỉ?”

Hỏi xong, Mịch Chi rất tinh ý quan sát biểu hiện trên mặt nàng nha hoàn. Tiểu Hồng quả nhiên thoáng buồn, nàng ta nhìn xuống chân mình, hụt hẫng đáp:

“Tiểu thư! Dù là thế nào đi nữa, người dẫu gì cũng đã đường đường chính chính được vương gia dùng kiệu tám người khiêng đón vào phủ. Người đã là vương phi thì dù người không muốn…cũng phải vì nghĩ cho đại cuộc của Uông gia mà cố gắng chịu đựng! Coi như Tiểu Hồng cầu xin tiểu thư…”

“Sao có vẻ nghiêm trọng vậy?”

Mịch Chi tò mò hỏi, cô lại tiếp tục: “Tiểu Hồng, vậy ra…Uông Mẫn Xuyên, à…ta và tên vương gia đó không hề có tình cảm gì với nhau. Vậy tại sao, ta lại phải đồng ý gả cho hắn kia chứ? Thật bất công!!!”

“Tiểu thư!”

Tiểu Hồng giật mình khẽ thốt lên, mắt nhìn quanh tỏ vẻ thận trọng, nàng ta thì thầm: “Tiểu thư đừng nói to như vậy! Kẻo vương gia nghe thấy lại trách tội!”

Mịch Chi cong môi, nhưng rồi cũng chịu hạ giọng mà nói: “Được rồi được rồi! Một tiếng cũng vương gia, hai tiếng cũng vương gia! Ta không sợ hắn cũng bị các người làm cho sợ theo.”

Tiểu Hồng nghiêng đầu nhìn cô, hai mắt tròn trịa căng ra vì khó hiểu mà nói: “Tiểu thư, người…lẽ nào người không nhớ sao?”

“Nhớ? Nhớ chuyện gì?”

Nghe câu hỏi ngớ ngẫn của Mịch Chi, thêm một phen khiến Tiểu Hồng sợ đến run rẫy.

“Trời ơi tiểu thư! Người có phải bị va trúng đầu rồi không? Trí nhớ của người…làm sao thế này? Để em đi truyền thái y!”

“Ê ê! Không cần!”

Mịch Chi vội giữ lấy cánh tay Tiểu Hồng khi nàng ta bối rối muốn rời khỏi. Cô kéo nàng ta ngồi xuống ghế, mặc cho nàng ta từ chối trong lo sợ, cô vẫn kéo nàng ta ngồi ngay bên cạnh, nói nhỏ vào tai: “Ta quả thực thấy có chút đau đầu. Tiểu Hồng à, cô có thể trả lời ta vài câu hỏi được không?”

Tiểu Hồng vẫn còn hoang mang, chỉ ậm ừ gật đầu. Mịch Chi mỉm cười, rồi nói: “Trông vị vương gia có vẻ không có gì gọi là quan tâm đến thê tử của mình. Có phải mối quan hệ này rất tệ?”

Trong lòng Tiểu Hồng như bị rung chuyển dữ dội, nàng ta siết chặt lấy tay Mịch Chi, miệng mếu máo muốn khóc:

“Tiểu thư! Người quên cả rồi! Người là đại tiểu thư của Uông gia, là danh gia vọng tộc được trọng dụng nhất nhì trong triều. Bởi vì được trọng dụng mà người mới được Hoàng thái hậu ban hôn với nhị vương gia. Trên có Hoàng thái hậu, kế đến là Hoàng thượng. Mối lương duyên này đến cả ông trời cũng không thể cắt bỏ dùm người. Cho dù là căn bản không có tình cảm, cũng không thể kháng chỉ.”

“Ra là vậy! Hoá ra là ép duyên! Chả trách cái tên thô lỗ đó hằn hộc đến vậy!”

Mịch Chi lẩm bẩm, hai hàng mày liễu cũng cau lại. Cô vỗ vào vai Tiểu Hồng, nhẹ nhàng nói: “Thật ra ta chỉ đùa với cô một chút thôi. Ta nhớ cả mà! Làm sao mà quên được chứ!”

“Thật chứ tiểu thư?” Tiểu Hồng lo lắng hỏi.

Mịch Chi vui vẻ nhoẻn miệng cười, cố tỏ ra thuỳ mị hết sức có thể mà đáp: “Thật! Gạt cô làm gì. Chẳng qua cảm thấy có chút chán chường nên nghĩ ra chuyện trêu cô. Có thế mà đã sợ đến suýt khóc!”

Vừa nói, Mịch Chi vừa đưa tay lau khô khoé mi của nàng nha hoàn. Tiểu Hồng trông thấy dáng vẻ đó, liền có chút an lòng mà cười nói: “Tiểu thư! Tiểu Hồng đã theo người từ nhỏ, nếu người có tâm sự gì người đều có thể giải bày với em. Đừng chịu đựng một mình, cũng đừng hù em như vậy nữa! Em sợ lắm tiểu thư…”

Mịch Chi cười rạng rỡ: “Được được!”

Tiểu Hồng đứng dậy, nàng ta lau khô gương mặt bị thấm đẫm nước mắt, lùi về sau một chút cúi đầu nói: “Tiểu thư cứ dùng bữa, để em cho người báo về Uông gia trang, báo cho lão gia và phu nhân biết tin người đã bình an trở về!”

Nàng nha hoàn lui ra ngoài, cánh cửa phòng cũng khép lại. Bên trong chỉ còn mỗi mình Mịch Chi ngồi ở chiếc bàn ăn to lớn. Đôi đũa trong tay vừa đưa ra gắp lấy một miếng thịt heo từ món trư xương thì bỗng dưng ngừng lại.

Trong lòng Mịch Chi chợt dâng lên một cảm giác đau nhói. Bàn tay cầm đũa hơi rung lên, cô ứa nước mắt: “Mình ở nơi này ăn sơn hào hải vị, vậy còn ở bên kia…mình thực ra đã chết rồi hay sao chứ? Nếu như mình chết, vậy ba mẹ sẽ đau lòng ra sao đây? Mình…không muốn món ngon xa xỉ như thế này! Mình chỉ muốn được ăn món mẹ nấu…Mình muốn về nhà!”

Tiếng khóc khe khẽ của Mịch Chi vang lên nhè nhẹ, hoà tan vào trong khoảng không vô định. Tán cây bạch quả bên ngoài bị gió thu thổi qua, khiến một khoảng sân nơi này bị nhuộm lên một màu vàng rực đầy nổi bật.

Kinh thành thời này cũng phồn hoa chẳng khác gì Bắc Kinh ở thơi đại của cô. Tuy không cao ốc chập chùng, không xe cộ đông đúc. Thành Trường An bấy giờ đẹp nhẹ nhàng như một dải lụa đào. Vừa thướt tha mềm mại, nhưng cũng man mác nét ưu tư trầm ngầm khó lột tả.

Mặt trời khuất dần sau những mái nhà nối dài trong vương phủ, toàn bộ không gian bị nhấn chìm vào trong màn đêm một cách chậm rãi.

Những ngọn đèn l*иg mau chống đuoc thắp lên, quang cảnh trong vương phủ được thắp sáng đáng kể.

Mịch Chi đang nằm ngủ rất ngon, liền bị đánh thức bởi một cái lay nhẹ. Bên tai, vang lên giọng nói của Tiểu Hồng.

“Tiểu thư, người dậy đi. Trời đã tối rồi!”

Mịch Chi lồm cồm ngồi dậy trên giường, mắt nhắm mắt mở nhìn Tiểu Hồng mà vươn người ngáp dài.

Bất chợt cô nghĩ đến ai đó, thấy trong người bất an, liền hơi giật mình mà hỏi: “Khoan…khoan đã! Cả ngày hôm nay, tên vương gia kia vẫn chưa về sao?”

Tiểu Hồng sắc mặt hơi lấy làm khó hiểu, nhưng lại không dám hỏi nhiều. Chỉ nhỏ nhẹ nói: “Vương gia đến phủ của Cố đại nhân để bàn về yến tiệc sắp đến của Hoàng thượng. Có lẽ đêm nay sẽ không thể hồi phủ vì đoạn đường khá xa. Tiểu thư đã ngủ cả một ngày hôm nay rồi, thấy người ngủ ngon quá em không dám đánh thức người dậy. Tiểu thư, nước ấm em đã pha sẵn rồi, người có thể đi tắm cho tỉnh táo!”

“À được rồi! Cảm ơn, cảm ơn cô!”

Mịch Chi gãi đầu, bộ dạng khá ngờ nghệch chẳng giống một vị thiên kim chút nào. Cô bước xuống giường, theo sự hướng dẫn của Tiểu Hồng đi vào sau một bức bình phong được thêu hoa đào rât đẹp. Bên trong khu vực này đặt một cái bồn gỗ rất to, xung quanh còn được bày trí nến thơm.

Chiếc bàn gần đó đặt rất nhiều lọ sành màu xanh ngọc, Tiểu Hồng đi đến cầm chậu nước nóng đổ vào bồn gỗ. Nàng ta xoay lại nói: “Tiểu thư, để em giúp người…”

Mịch Chi còn chưa hiểu, thì Tiểu Hồng đã rất nhanh tiến đến. Như thể đây là thói quen đã hình thành từ rất lâu, nàng ta cởi bỏ lấy thắt lưng của cô, sau đó là đến mảnh ngoại y bên ngoài.

Đến khi nàng ta đưa tay muốn cởi bỏ bộ y phục màu trắng bên trong, Mịch Chi mới vội lùi lại mà giữ chặt.

“A…không cần! Để tự ta làm được rồi! Cô ra ngoài đi.”

Tiểu Hồng hơi thắc mắc: “Tiểu thư, bao nhiêu năm qua đều do em hầu hạ người khi tắm mà!”

Mịch Chi bối rối, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Bây giờ thì không cần! Thực sự không cần đâu! Ta…ta muốn thư giãn một mình! Cô cứ ra ngoài đi, cần thì ta sẽ gọi.”

Thấy thái độ cương quyết của cô, cuối cùng Tiểu Hồng cũng đành chịu mà gật đầu.

“Vâng thưa tiểu thư! Hôm nay em pha phướng than chi vào trong nước cho người, mùi hương này người hài lòng chứ?”

Mịch Chi tròn mắt, cô đưa mũi ngửi qua mặt nước trong bồn gỗ một lần. Trong lòng tấm tắc khen ngợi, quả thực rất thơm.

Cô mỉm cười tỏ vẻ rất thích, thấy vậy Tiểu Hồng mới tay bê chậu đồng, lui về sau mà rời khỏi.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Mịch Chi mới ôm ngực thở phào.

“Lớn xác thế này mà vẫn để người khác hầu hạ tắm rửa. Con người thời này thật khó hiểu mà!”

Nói xong, Mịch Chi mới trông thấy một chiếc gương đồng được để trên bàn. Cô bước đến, cầm lấy nó mà soi chính diện vào mặt.

Trong phút chốc cô phải há hốc mà kinh ngạc. Kẻ trong gương bây giờ giống cô y đúc.

“Tại sao…lại giống đến vậy?”!

Cổ họng Mịch Chi như cứng lại, cô có nằm mơ cũng không tin trên đời lại có người dung mạo y hệt cô. Từ đôi mắt cho đến bờ môi hay chiếc mũi, tất cả đều như cắt mặt để qua.

“Vậy ra, vị vương phi này và mình là có tướng mạo giống hệt nhau? Sao lại có chuyện khó tin như thế chứ?”

Tay không ngừng sờ lên gương mặt đang hiện trước mắt, thực sự là giống đến từng chi tiết. Chẳng lẽ chỉ vì giống nhau nên mình mới xuyên vào cơ thể này hay sao? Vậy còn…còn Uông Mẫn Xuyên thực sự, cô ấy đã đi đâu?

Trong lòng Mịch Chi hiện tại như bị xáo trộn đến rối tung. Cuộc đời của cô rõ ràng đang rất tươi đẹp, bỗng dưng chợp mắt một lúc, tỉnh dậy thì mọi sự đã thay đổi đến chóng mặt.

Cô đặt chiếc gương xuống, mệt mỏi khép mắt thở dài. Cô không phải Uông Mẫn Xuyên, không phải thiên kim lá ngọc cành vàng, không nhu thuỳ như nàng ấy. Cô quả thực cảm thấy lo sợ cho chính bản thân mình, rằng những ngày tháng về sau cô sẽ sống ra sao ở cái thời đại này.

Và điều khủng khϊếp nhất chính là Uông Mẫn Xuyên này đã thành gia lập thất. Người mà nàng ta lấy là nhị vương gia đầy phách lối, kiêu ngạo. Cô ở trong phủ của hắn, mang danh là thê tử của hắn. Nếu như cô muốn trốn đi thì liệu trên dưới Uông gia mà Tiểu Hồng nói sẽ bị liên luỵ hệ trọng đến mức nào.

Nghĩ đến đây thôi cũng đã khiến Mịch Chi ôm đầu mà than thở. Cô nhìn vào bồn nước phía trước, mặt nước được phủ một lớp khói mờ nhạt, bên trên còn được rải thêm hoa hồng trông khá bắt mắt.

Dẫu sao cũng chưa biết đối phó thế nào, thôi thì cứ cho bản thân thư giãn một chút cũng không phải tệ.

Mịch Chi trút bỏ bộ y phục trên người, tiếp đến là chiếc áo yếm màu đỏ tươi được thêu hình một con phượng bằng chỉ vàng rất tinh xảo. Cô nhẹ nhàng đặt nó lên kệ gỗ, sau đó là cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ ống rộng bên trong.

Nhẹ nhàng đặt chân vào trong bồn gỗ, Mịch Chi nhướng mày tỏ ra khoái chí khi dòng nước ấm bên trong khiến cô thoải mái vô cùng.

Ngồi hẳn xuống đáy bồn, mực nước xấp xỉ vừa hay dâng cao đến ngực. Mịch Chi ngã người ra sau, tay cầm mảnh khăn được vắt sẵn trên mép bồn mà nhúng ướt rồi đem chà nhẹ lên cơ thể.

Bất giác, cô nhìn vào dấu son đỏ còn lưu lại nơi cánh tay trái, bèn cong môi cười khẩy. Thủ cung sa gì chứ? Người xưa tin răm rắp vào thứ này để đánh giá trinh tiết phụ nữ hay sao. Lần này xuyên không, cô sẽ nhân cơ hội vạch trần trò giả mạo này cho xem.

Mịch Chi cầm mảnh khăn chà mạnh lên cánh tay nhưng cô chợt phải nhíu mày khi cô đã chà đến mức tay đỏ ửng nhưng vết son đỏ đó không hề mờ đi một chút nào.

“Không phải chứ? Chẳng lẽ nó in luôn vào da à? Sao không thể bôi được nó? Hay là…thủ cung sa thực sự đúng như lời đồn. Không bao giờ mất đi trừ phi…”

“Đùa…đùa nhau à? Uông Mẫn Xuyên này vốn đã gả vào vương phủ, lí ra cũng phải…động…động phòng rồi chứ?”

Ngẫn người nhìn chằm chằm vào cái vết đỏ chót ấy một lúc, Mịch Chi cắn răng hoang mang: “Không thể nào! Không thể đến lúc mà mình nhập vào mà cô ta vẫn còn chưa…”

Vả nhẹ vào mặt hai cái, Mịch Chi lẩm bẩm tự trấn an: “Tỉnh táo, phải hết sức tỉnh táo! Vương phi này gả vào phủ, hắn ta còn không thèm động đến. Chẳng lẽ mình nhập vào thì hắn ta sẽ đổi ý…Không có chuyện đó! Mình nghĩ nhiều quá rồi!”

Mịch Chi hớt một ngụm nước đầy trong hai lòng bàn tay đưa lên mặt, rửa trôi lớp phấn son còn đọng lại.

Hương liệu mà Tiểu Hồng cho vào quả nhiên thơm đến nức mũi. Tuy không quá nồng, nhưng lại rất dịu ngọt. Thoảng qua có sự góp nhặt của dạ lan, bạch đàn hương và mộc hương.

Hương thơm này cô chưa từng ngửi qua ở thời hiện đại. Có lẽ chỉ nữ nhân cao quý thời này mới sử dụng, cho nên mới đem đến cảm giác vừa mới lạ vừa hài lòng.

Sau một lúc ngâm mình trong nước, Mịch Chi ngồi xoay lưng lại với bức bình phong, nhắm mắt tận hưởng.

Từ bên ngoài, truyền vào tiếng mở cửa. Mịch Chi mãi mê ca vang vài lời trong miệng, đến khi một đôi tay chạm lên vai cô, mới làm cô hơi giật mình.

“Tiểu Hồng! Cô làm ta hết hồn đấy! Đi vào mà không nghe tiếng động gì hết, nể thật!”

Người phía sau không hề trả lời, bàn tay đang đặt trên vai cô mới bắt đầu chuyển động. Nó nhẹ nhàng xoa bóp nơi hõm vai mảnh mai, sau đó trườn ra phía hai bên bờ vai trơn nhẵn đang trở nên bóng loáng dưới ánh sáng vàng nhạt phát ra từ những ngọn nến.

Gò ngực căng đầy thoắt ẩn thoắt hiện một cách mập mờ, càng khuấy động sự tò mò dâng cao tột đỉnh. Dưới thứ ánh sáng không mấy rõ rệt, vậy mà mỗi tấc da thịt trắng mịn kia hệt như ngọc châu phát quang rực rỡ. Trong sự mờ ảo càng toát ra sự huyền diệu đến mê đắm.

Mịch Chi vẫn nhắm mắt, miệng cơ hồ cười cười mà khen ngợi: “Ta không ngờ cô cũng có tay nghề đến vậy! Thực sự không thua mấy người mát xa chuyên nghiệp ấy, rất thoải mái!”

“Thoải mái lắm à?”

Một giọng nói nam trầm cất lên, Mịch Chi còn mơ màng, ngu ngơ gật đầu: “Thoải mái vô cùng!”

Nhưng rồi dường như nhận ra điều bất ổn, ngay lập tức Mịch Chi xoay người trở về. Liền căng mắt, đỏ mặt khi kẻ từ nãy giờ đứng sau lưng cô, chạm lên người cô không phải Tiểu Hồng.

Kẻ đứng trước mặt cô, là nhị vương gia hống hách mà cô đang ghét cay ghét đắng. Hắn hiện giờ đang chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt lãnh đạm đó như thể nhóm lên hai mồi lửa chuẩn bị cháy rực.

“Ngươi…tại sao ngươi lại ở đây?”

Giọng Mịch Chi thất thanh hét to, cô ngồi sâu xuống nước cố gắng dùng tay che đậy cơ thể đang bị phơi ra lấp ló dưới dòng nước ấm. Cô cả kinh đến toàn thân run rẫy, rõ ràng Tiểu Hồng đã nói đêm nay hắn không hồi phủ kia mà. Vậy thì tại sao bây giờ hắn lại thình lình xuất hiện ngay trong lúc cô đang tắm?

Nữ nhân xuất hiện ngay trước tầm mắt hắn quá đổi mê hoặc. Hắn rước nàng về phủ chỉ vừa hay được hơn nửa tháng, trong đầu hắn vốn dĩ ngay từ đầu chưa có ý định động đến nàng.

Nàng và hắn nên duyên từ một sự ban hôn, căn bản cả hai không hề có tình cảm. Hắn bản tính phong lưu, chưa muốn lập phòng ở lúc này. Hơn nữa, Uông Mẫn Xuyên kia tính cách nhàm chán, không gây cho hắn lấy một điều thú vị. Hắn còn dư tính xem khoảng bao lâu nữa hắn mới thực sự động đến nàng.

Vậy mà, hắn không nghĩ nàng lại dám bỏ trốn khỏi vương phủ. Mang danh phận vương phi đi đến chốn hoang lạc như Vạn Xuân Hoa. Nếu để nàng bị thứ thường dân hạ tiện lấy đi trong trắng, thì hắn thà cưỡng đoạt nàng trước.

Bước chân hắn di chuyển sang một phía, tiến gần hơn với Mịch Chi, khàn khàn cất giọng.

“Đây là phủ của ta, nàng hỏi thật kì lạ! Chẳng lẽ ta muốn về nhà của mình cũng cần phải xin phép sao?”

Mịch Chi sợ đến toàn thân run rẫy, cô bất lực giấu mình dưới nước, muốn đứng dậy tháo chạy cũng không thể. Trên người cô không có lấy một mảnh vải, không thể tuỳ tiện phơi thân trước mặt một kẻ không ra gì như hắn.

“Đê tiện! Cút khỏi đây, đi đi.”

Tâm trán hắn cau có, nét mặt nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Nàng quả nhiên có gì đó thay đổi! Còn dám mắng cả bổn vương? Xem ra…không dạy dỗ nàng là không được!”

“Không…ngươi muốn gì hả! Đừng đến gần đây!!!”

Mịch Chi điên cuồng gào lên khi kẻ kia cứ không ngừng đuổi theo sự né tránh của cô. Bất thình lình, hắn nhanh tay bắt lấy cô. Một lực mạnh mẽ kéo lấy cô trồi khỏi mặt nước, toàn bộ cảnh xuân đẹp đẽ bị phơi rõ mồn một.

“Đồ khốn!!! Bỏ ta ra!”

Tay vung lên đánh loạn vào người hắn, thân người vùng vẫy khiến nước bên dưới bắn lên tung toé ướt cả y phục của hắn.

Tròng mắt hắn tối dần, sự nham hiểm trên môi cũng đậm hơn. Thân ngọc trước mặt quả thực khiến hắn không thể rời đi một khắc.

Đôi gò đào vừa tròn vừa đầy đặn, thon thả dần về chiếc eo nhỏ nhắn. Thấp hơn nữa, vùng tiên cảnh hiện ra đẹp đẽ tinh tế. Cộng thêm đôi chân nuột nà, hông nở nang quyến rũ, lưng cong thắt đáy.

Nữ nhân trong tay hắn, không sai chính là cực phẩm trong cực phẩm.

Tâm trí hắn hệt như bị u mê hẳn đi, hắn chẳng còn nghe thấy bên tai là hàng loạt âm thanh la hét chống cự của Mịch Chi. Bỏ qua tất cả sự hoảng loạn của cô, hắn ghì sát cơ thể cô dán chặt vào người hắn. Bờ môi bên trên lại ngạo mạn mà ép xuống.

Hai mắt Mịch Chi căng ra, tim cô đập đến mức suýt chút thì vỡ tung. Chỉ trong một ngày, cô hết lần này đến lần khác bị hắn mang ra đùa giỡn. Hơn nữa tình cảnh hiện giờ tồi tệ hơn rất nhiều khi cô trần như nhộng bị ôm trong tay một gã nam nhân cao lớn.

Cánh tay rắn như đá của hắn cơ hồ siết lại, sức ép khủng khϊếp này khiến Mịch Chi hoàn toàn vô phương giẫy giụa. Bàn tay hắn đặt sau đầu cô, dùng lực giữ chặt mà hôn đắm đuối.

Vị thanh ngọt từ miệng cô làm đầu óc hắn phút chốc chao đảo. Chiếc lưỡi non mềm rụt rè của cô càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự bá đạo độc chiếm của hắn phát tán mạnh mẽ. Hắn quấn lấy lưỡi cô, ngang nhiên dùng sức mυ'ŧ chặt.

Mịch Chi chợt thấy đại não dâng lên một thứ xung điện mạnh đến kì lạ. Dòng điện này thay phiên chạy dài dọc khắp cơ thể cô, khiến cô cảm thấy bên trong người nóng rực khó tả.

Từ bên ngoài, Tiểu Hồng tay bê chậu nước bước vào. Trong một lúc, nàng ta hốt hoảng khi trông thấy chủ tử bị một nam nhân ôm hôn sờ soạng.

Nàng ta vội vã chạy vào, tay cầm gáo nước gỗ vung cao đánh mạnh vào lưng kẻ to gan kia.

“Bỏ tiểu thư ra! Đánh chết ngươi tên hạ tiện. Người…người đâu!!!”

Nhưng chỉ vài giây sau đó, Tiểu Hồng mới bàng hoàng mà nhận ra bộ gấm bào thường thấy rất quen thuộc. Nàng ta chỉ mới vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt quỷ khốc thần sầu của hắn đang trừng trừng nhìn mình. Tiểu Hồng lập tức sợ đến tay chân mềm nhũn, vội quỳ thụp xuống đất mà van xin.

“Vương…vương gia! Nô tì không biết vương gia hồi phủ, xin vương gia tha tội!!!”

“Ra ngoài!”

Lạnh giọng gầm lên một tiếng đầy hậm hực, ngay sau đó Tiểu Hồng chỉ còn biết cúi gục mặt xuống đất mà lui về rồi mau chóng rời khỏi.

Cửa phòng khép chặt, Mịch Chi sợ đến bật khóc. Ở cái thời đại này, kẻ nắm quyền như hắn là có tất cả. Hắn nói một thì chẳng ai dám nói hai, huống chi Tiểu Hồng chỉ là một nha hoàn thì làm sao cả gan dám cãi lời chủ nhân.

Mịch Chi nhìn Tiểu Hồng rời đi mà lòng dạ bất an đến hoảng loạn. Cô sợ hãi nhìn hắn, hắn lại mưu mô nhìn cô mà khẽ thì thầm:

“Để xem, đêm nay bổn vương làm gì được nàng!”

“Bỏ ta xuống, đừng mà!!! Tên lưu manh chết tiệt, để ta yên!”

Tiếng hét của Mịch Chi lớn đến mức truyền ra tận dãy hành lang bên ngoài. Tiểu Hồng đứng canh ngay cửa, y phục ướt một góc vì đánh rơi chậu nước vừa rồi. Hai tay vẫn nắm chặt nhau, không ngừng run rẫy.

Từ phía xa, một đám quân lính nhanh chân chạy đến một cách khẩn trương. Nhìn thấy họ, Tiểu Hồng mới vội đi đến ngăn cản.

“Lui đi!”

“Nhưng lúc nãy ta nghe thấy giọng nhà ngươi kêu lên mà…”

Tiểu Hồng đưa mắt ái ngại, tai đỏ mặt hồng khẽ nói: “Là vương gia…người vừa mới hồi phủ! Hiện giờ đang ở cùng với vương phi, tuyệt đối không được quấy rầy!”