Chó Ngáp Phải Ruồi

Chương 62

Ở chỗ luật sư kí xong hợp đồng, sau đó trả tiền cho đối phương, 200.000 tệ của Bạch Mạn Nhu gần như tiêu tốn hơn phân nửa. Bởi vì đây chỉ là chuyển nhượng lại, nên bọn họ không định làm những việc như chính thức khai giảng hay đại loại. Học sinh trong trường thích Tiểu Tống rất nhiều, không cần phải mời chào ai mà đã có rất nhiều học sinh lại đây báo danh nộp tiền. Ngoài lớp Tiếng Anh ra, cô còn mở them lớp dạy ngôn ngữ khác, giá tiền cao hơn so với lớp Tiếng Anh, chừng một lát thì cũng có chừng 10 người trưởng thành lại đây báo danh, điều này làm cho Tô Úc và Bạch Mạn Nhu đều cảm thấy vui mừng không ít.

Đương nhiên, giấy chứng nhận của Tô Úc không phải là lấy không, cô photocopy giấy chứng nhận ra treo ở lầu một, đồng thời giúp người khác phiên dịch tài liệu, kiếm chút tiền lời bên ngoài. Từ lúc trường học ngoại ngữ chính thức mở lớp, siêu thị của Bạch Mạn Nhu liền giao cho Bạch Bách Tùng để ông giúp đỡ chăm nom, còn chính chị thì ở đây vừa giúp Tô Úc quản lý chi tiêu vừa dạy Tiếng Anh cho những học trò nhỏ. Bản thân chị không có con, cũng không sinh con được, vì thế nên chị vô cùng yêu thích tiếp xúc với những đứa trẻ nhỏ đơn thuần đáng yêu này. Lớp trễ nhất bắt đầu vào 8 giờ tối, căn bản lỡ chuyến xe lửa cuối cùng, Tô Úc đơn giản nói vài câu với Tiền Thục Mai xong, cùng Bạch Mạn Nhu sửa sang lại căn phòng ngủ một lần nữa, buổi tối liền ngủ ở nơi đó.

Tiểu Tống dạy Tiếng Anh dường như rất có cảm tình với Bạch Mạn Nhu, gần như mỗi lần hết giờ học đều qua tán gẫu vài câu với chị. Cho dù là nói chuyện gì, cũng làm cho Tô Úc tương đối bất mãn. Kìm nén một thời gian dài, Tô Úc quyết định đi tìm Tiểu Tống nói chuyện, bảo cô ấy đừng theo đuổi Bạch Mạn Nhu nữa! Bởi vì chị là bông có chủ rồi! Nhân lúc Bạch Mạn Nhu đang tính sổ, Tô Úc đóng cửa phòng học lại, đứng ở bảng đen đối diện Tiểu Tống, tựa như đang đặt câu hỏi cho những học trò: "Tiểu Tống, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Mấy ngày nay chị hay tìm chị Mạn Nhu, chị không phải thích chị ấy chứ?"

"Đúng thế, chị thật rất thích chị ấy, sao vậy?"

"Sao vậy gì chứ? Em với chị ấy, em với chị ấy là… Chị vẫn nên thích người khác đi, đừng thích chị ấy nữa." Tô Úc tức giận giậm chân, nhìn đi, người ta đã táo bạo nói thích luôn rồi, chuyện này không phải là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình sao?

"Tô Úc, em không có chuyện gì chứ? Chị thích ai thì liên quan gì đến em? Em và chị ấy là cái gì thì mắc mớ gì đến chị? Chị xem chị ấy là chị gái của chị, xem em là em gái của chị. Nói thẳng luôn nhé, em thật sự tưởng chị ngốc không nhìn ra quan hệ của hai người sao? Bản thân chị cũng là T, sao có thể không hiểu được mối quan hệ của hai người, vả lại chị cũng có bạn gái rồi, cho dù Bạch Mạn Nhu xinh đẹp thì chị cũng không thấp hèn tới nỗi đi làm tiểu tam chứ." Tiểu Tống bị hành động của Tô Úc khiến cho dở khóc dở cười, cô ấy vốn cảm thấy chuyện thích phụ nữ mọi người cứ để trong lòng là được rồi, không nghĩ tới cô lại tưởng mình thích Bạch Mạn Nhu muốn theo đuổi chị, làm người cũng nên có lòng tự trọng một chút mà…

"A!" Tô Úc sửng sốt nửa ngày mới ý thức được mình trách oan người ta, khẩn trương gãi đầu nhìn đông nhìn tây, cười ha hả nói: "Hahahaha, gần đây trời có hơi nóng nhỉ. Tiểu Tống, em cũng rất thích chị, chị làm người thật thẳng thắn, ở chung với chị thoải mái vô cùng. Hahaha, à… chị, chị đói bụng không? Em xuống mua cơm hộp cho các chị ha." Nói xong, chạy xuống như một làn khói. Để lại Tiểu Tống ở đây cảm thấy buồn cười, gõ cửa đi vào phòng làm việc của Bạch Mạn Nhu, đem chuyện cười vừa rồi nói cho chị nghe.

"Em đừng trách em ấy, Tiểu Úc là thế đó. Chuyện gì mà em ấy quan tâm, thì em ấy lại vô cùng xem trọng nó." Bạch Mạn Nhu nở nụ cười, cũng không tức giận vì cô nói quan hệ của cả hai với Tiểu Tống, trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Tuy rằng mấy ngày nay Tô Úc rất ít nói những câu đại loại như em yêu chị, nhưng em ấy trước sau đều dùng phương thức của riêng em ấy để bày tỏ tình yêu với mình, quan tâm mình, thậm chí chiếm hữu mình.

"Sao mà trách em ấy được, vả lại bây giờ em ấy coi như là bà chủ của em, em không dám chọc em ấy đâu." Tiểu Tống nở nụ cười, nói thêm: "Nói thật, hai người các chị thật sự rất khiến người khác hâm mộ. Em và bạn gái em cả ngày cãi nhau, cô ấy nhỏ hơn rất nhiều so với em, không chênh lệch nhiều mấy so với Tô Úc, đáng tiếc một chút xíu cũng không hiểu cho em, tối ngày muốn này muốn nọ, cả ngày ầm ĩ với em."

"Từ từ đi, em ấy nếu thật sự quan tâm sẽ từ từ thay đổi." Bạch Mạn Nhu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm, liền cất sổ vào. Sau một lát, Tô Úc mang theo mấy hộp cơm hộp vào, đưa một hộp cho Tiểu Tống, còn cô cùng Bạch Mạn Nhu thì ra ngoài ngồi taxi đến trường cũ mua bánh cải thìa và nước giải khát để tráng miệng.

"Ơ, cuộc sống của hai người thật là tràn ngập ánh mặt trời, đãi ngộ không giống nhau nha ta ơi!" Tiểu Tống cười cợt, bưng hộp cơm đi về địa bàn của cô ấy ăn cơm, để lại Bạch Mạn Nhu và Tô Úc ở đây.

Ăn xong, điện thoại của Tô Úc vang lên. Là cuộc gọi của Tiền Thục Mai, bảo là ngày mai tới đây nhìn trường học của các cô một chút. Kể ra, hai tháng sắp tới này Tô Úc và Bạch Mạn Nhu sẽ không về nhà, Tiền Thục Mai ít nhiều có chút không yên lòng. Vốn muốn gọi các cô trở về, nhưng rồi lại nghĩ không bằng tự mình tới xem, tiện thể nhìn các cô ở đấy thế nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Úc liền đến trạm xe lửa đón Tiền thục Mai tới. Vốn trưa nay cô có lớp, vì Tiền Thục Mai lại đây nên phải đổi đến buổi chiều, cũng may những học sinh kia đều rất dễ nói chuyện, sôi nổi bày tỏ buổi chiều lại tới nữa. Vào cửa, Tiền thục Mai tựa như là người lãnh đạo đang thị sát, đi lần lượt từng phòng vòng vo một hồi, khi nhìn thấy Tiểu Tống thì bà sửng sốt một chút, tùy cơ đơn giản lên tiếng chào hỏi với người ta xong liền lên lầu hai. Khi nhìn thấy phòng ngủ của Tô Úc và Bạch Mạn Nhu, khuôn mặt Tiền Thục Mai lại trầm xuống, nói: "Mày và Mạn Nhu buổi tối ngủ ở đây? Giường này nhỏ như vậy, hai người tụi bây chen chúc được à?" Một giường chăn mỏng, một gối, dù cho là chị em tốt cỡ nào cũng không thân mật đến mức như vậy được nhỉ?

"Ngủ được chứ mẹ, lâu dài cũng quen rồi. Vả lại mẹ không phải không biết, con ngủ một mình sợ tối, có chị Mạn Nhu ngủ với con, ngủ một giấc là tới hừng đông luôn, chưa mất ngủ khi nào."

"Mày đừng biện lý do với tao! Tao hỏi mày, vừa nãy ở dưới lầu người đó là nam hay nữ? Đó là giáo viên ở đây?" Tiền Thục Mai đóng lại cửa phòng ngủ, sợ bị người khác nghe thấy bà giáo huấn Tô Úc.

"Mẹ nói Tiểu Tống hả? Chị ấy là giáo viên Tiếng Anh ở đây, là nữ." Tô Úc không phản đối lời nói của mẹ cô, nói.

"Nữ?! Sao mày toàn tìm người gì đâu đến làm việc vậy? Tìm người nam không ra nam, nữ không ra nữ như vậy, trường học này còn phát triển nổi à?" Tiền Thục Mai càng nghĩ càng giận, trường học đang yên đang lành tìm một người nam không ra nam, nữ không ra nữ đến làm giáo viên. Lâu dài đừng nói tới học sinh, ngay cả con gái mình chắc cũng học cái xấu theo mất.

"Mẹ! Mẹ đừng trông mặt mà bắt hình dong được không? Tiểu Tống dạy Tiếng Anh rất tốt, học sinh đều vô cùng thích giờ học của chị ấy. Vả lại, gì mà nam không ra nam nữ không ra nữ, đó là sở thích của mỗi cá nhân. Mẹ cảm thấy nó không dễ nhìn, không hợp mắt, nhưng người khác thì thấy đẹp thì sao? Được rồi mẹ, trường học bên con làm ăn rất thuận lợi, ngài đừng quan tâm được không?" Tô Úc muốn quỳ xuống đất theo tạo hình ORZ mất, cô không hiểu, sao mẹ cô có thể thao thao bất tuyệt như thần thánh ấy được vậy.

"Tao không muốn nói mấy cái này với mày nữa, Mạn Nhu đâu? Sao không thấy con bé?"

"Chị Mạn Nhu đi đặt cơm trước ở quán cơm gần đây, hôm nay mẹ tới nên chị ấy muốn dùng cơm trưa chung với mẹ. Bây giờ đặt thức ăn trước, chờ buổi trưa chúng ta qua đó là trực tiếp ăn ngay được luôn."

"Mày coi mày, bao giờ có thể tỉ mỉ như Mạn Nhu. Sáng mày có lớp không? Nếu không thì theo mẹ đi dạo quanh trung tâm thành phố đi, nhiều năm rồi không tới đó."

"Được, chờ chị Mạn Nhu về rồi chúng ta cùng đi." Tô Úc cười nói, làm gì chú ý đến khuôn mặt của Tiền Thục Mai lại càng thêm khó coi. Rõ ràng là dạo phố với mẹ mình, thế mà còn phải kéo người khác vô. Có vẻ con gái của mình thích dính lên người Bạch Mạn Nhu vô cùng, từ lúc bắt đầu khi các cô trở về từ Bắc Kinh, mỗi lần bà thấy các cô là chưa lần nào hai người tách nhau ra, ngoài lần đặt cơm trưa này ra.

Hết chương 62.