Khi Bạch Mạn Nhu trở về sau khi đã đặt thức ăn xong, Tiền Thục Mai cũng không nhắc lại những vấn đề vừa nãy nữa. Nhờ Tiểu Tống giúp đỡ quản lý trường học một chút, Tô Úc cùng Bạch Mạn Nhu thu thập qua loa một hồi, rồi cùng Tiền Thục Mai đi đến trung tâm thương mại lớn của thành phố. Lúc này trung tâm vừa mới mở cửa, ngoài nữ nhân viên đang đứng trước quầy tiếp tân ra, còn có vài khách hàng đang đứng chần chừ ở phía trước trung tâm.
Tầng dưới cùng của trung tâm bày bán mặt hàng đồ trang sức, bất kể là trang sức vàng, bạc hay trang sức làm bằng ngọc gì đều có thể tìm thấy ở đây. Lầu hai là mặt hàng quần áo, ngoài những quầy quần áo bình thường ra còn có những quầy quần áo hàng hiệu, giá tiền cao ngất so với những quầy bình thường khác. Còn lầu ba lầu bốn, ngoại trừ đồ dùng hàng ngày thì là đồ dùng học tập của học sinh, ngoài những bà chủ gia đình và các học sinh ra, bình thường ở những lầu này rất ít người ghé qua. Đương nhiên, lầu ba có hơn phân nửa là khu vực của siêu thị, nước suối và thực phẩm ở trong rẻ hơn so với các cửa hàng bình thường khác, phần lớn người đều chọn đến siêu thị này mua đồ, cũng bởi vì để tiết kiệm được mấy tệ không đáng nhắc tới này.
Tiền Thục Mai là một người phụ nữ từng trải, bà bảo đi dạo quanh trung tâm thì đấy chính là đi dạo, chỉ nhìn mà không mua. Bắt đầu từ tầng dưới cùng, bà gần như nhìn xem hết từng món trang sức của các quầy hàng, thậm chí hỏi đủ loại câu hỏi với nhân viên quầy, lúc hỏi xong chỉ nói tiếng cám ơn, rồi lập tức lôi kéo bọn Tô Úc các cô đến quầy hàng khác. Đi dạo xung quanh một lát, ánh mắt Bạch Mạn Nhu bị sợi dây chuyền thủy tinh được bày trong quầy hấp dẫn. Chị bất giác lấy sợi dây chuyền mang trên cổ ra, phát hiện ngoại trừ màu sắc khác nhau, những chi tiết bên ngoài khác đều tổng thể giống nhau. Suy nghĩ đến từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, chị vẫn chưa tặng món quà nào cho Tô Úc ngoài cái móc khóa con heo không đáng nhắc tới kia, Bạch Mạn Nhu buồn bã không lên tiếng, đứng ở trước quầy hàng, thấy mẹ con Tô Úc đã đi ở đằng trước, không thèm ép giá với nhân viên, vội vàng móc tiền ra bảo cô ấy gói kỹ lại sợi dây chuyền thủy tinh kia.
"Ồ? Người đâu rồi?" Tô Úc bị Tiền Thục Mai lôi kéo, vừa đi vài bước lại cảm thấy là lạ, quay đầu lại mới phát hiện Bạch Mạn Nhu đang đứng ở một quầy hàng cách đó không xa nói gì đó với nhân viên, trong tay dường như cầm theo một cái túi. Định đi tới xem một chút, khuôn mặt mang theo nụ cười của Bạch Mạn Nhu lại đi về phía mẹ con các cô. Đi tới trước mặt Tô Úc, Bạch Mạn Nhu theo thói quen khoác lên cánh tay của cô, nói: "Tiểu Úc, dì Thục Mai, chúng ta lên lầu hai xem quần áo nhé?"
"Đi thôi, đúng lúc ta coi thử xem có cái gì đáng mua hay không." Tiền Thục Mai gật đầu, ánh mắt đảo qua một hồi về phía cánh tay Tô Úc bị chị kéo, bà đi tuốt đằng trước thẳng đến tận lầu hai. Không phải do Tiền Thục Mai quá nhạy cảm, thật sự là vì mấy ngày nay bà cảm thấy không dễ chịu cho lắm, chỉ cần hồi tưởng lại hành động của cả Tô Úc và Bạch Mạn Nhu, bà liền cảm thấy có một loại dự cảm vô cùng kỳ lạ. Đặc biệt là hôm nay lại biết Tô Úc và Bạch Mạn Nhu mỗi ngày chen chúc trên một chiếc giường chật hẹp, hơn nữa đi dạo phố với mẹ mình mà còn phải bị Bạch Mạn Nhu kéo cánh tay, Tiền Thục Mai không thể không đem quan hệ của hai người các cô nghĩ về một hướng không nên nghĩ.
Đương nhiên, những chuyện này đều là Tiền Thục Mai nghĩ trong lòng, Tô Úc dĩ nhiên là không hề biết được. Cô chỉ biết là cô bây giờ vô cùng tò mò những thứ gì ở trong túi mà Bạch Mạn Nhu đang cầm. Thấy Tiền Thục Mai ở đằng trước các cô vẫn luôn đi thẳng về phía trước, Tô Úc nhẹ nhàng véo ở dưới mu bàn tay Bạch Mạn Nhu, nói: "Chị Mạn Nhu, khi nãy chị mua cái gì ở quầy đó vậy? Cho em xem thử đi…."
"Muốn xem như vậy à?" Bạch Mạn Nhu ngẩng đầu nhìn Tiền Thục Mai đang tiếp tục đi ở phía trước, xoa nắn lấy hai má Tô Úc, đợi đến sau khi cô gật đầu lại bắt đầu vòng vo một hồi: "Em muốn biết hửm, nhưng mà bây giờ chị không muốn nói cho em biết."
"Nè chị Mạn Nhu, em không giỡn đâu. Chị làm cho lòng hiếu kỳ của em nổi lên lại không chịu nói cho em, chị như vậy là rất xấu! Chị nói hay không, không nói thì em xuống hỏi nhân viên quầy đó khi nãy chị mua cái gì là được rồi." Tô Úc bắt đầu cười hì hì, quay người ra vẻ như định xuống lầu.
"Vừa thông minh lại vừa ngu ngốc!" Bạch Mạn Nhu kéo lại cô, lấy ra đồ từ trong túi, mở hộp ra để Tô Úc nhìn thấy sợi dây chuyền thủy tinh nằm bên trong: "Thật ra chị vẫn luôn muốn mua cái gì đó tặng cho em, hôm nay đúng lúc lại thấy sợi dây chuyền này. Ngoài màu sắc bên ngoài không giống nhau ra, còn lại kiểu dáng gần như là một kiểu. Vì thế… nên chị mua tặng em."
"Chị còn nói em ngu ngốc, chị mới là ngu ngốc…. Tiền vốn hiện tại của chúng ta còn chưa kiếm về, trái lại chị còn mua tặng em dây chuyền nữa. Nhưng mà chị Mạn Nhu, em rất thích nó." Tô Úc cười vô cùng thỏa mãn, lấy sợi dây chuyền trong hộp ra đặt ở trên lòng bàn tay Bạch Mạn Nhu, nói: "Sinh nhật lần trước là em tự mình đeo cho chị, lần này chị đeo cho em nhé."
"Được!" Bạch Mạn Nhu dứt khoát đồng ý, phát hiện Tiền Thục Mai đã đến chỗ rẽ ở phía trước, chị cầm lấy dây chuyền đeo trên cổ Tô Úc, thuận tiện giúp cô sửa sang lại quần áo một lần nữa. Tất cả những chuyện này đều xảy ra vô cùng tự nhiên, chỉ là chuyện tự nhiên này lại đồng thời bị Tiền Thục Mai trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn thấy được. Bà không cách nào hình dung được cảm giác khi đó, chỉ là cảm giác kỳ lạ trong lòng lại xuất hiện, khiến bà lo lắng không ngớt.
Đi dạo trong trung tâm gần hai giờ đồng hồ, trong tay Tiền Thục Mai cuối cùng cũng có thêm một cái túi quần áo. Quần áo bà thử rất vừa vặn, nếu không phải do Tô Úc vẫn cứ trả tiền buộc bà mua, bà thật không muốn khiến con mình tốn kém mua quần áo cho mình tí nào. Sợ Tô Úc lại mua cho bà nữa, Tiền Thục Mai nhanh chóng bảo mình đói bụng rồi, để Tô Úc cùng Bạch Mạn Nhu mang theo bà đến tiệm cơm trưa đã được đặt sẵn.
Món ăn Bạch Mạn Nhu đặt hầu như đều là món ăn ưa thích của Tiền Thục Mai và Tô Úc, khi các cô đến chỗ đấy, những món ăn lạnh đều đã được bưng lên, còn những món ăn còn lại đều hâm qua một lần, sau đấy đều được bưng lên hết. Đừng xem chỉ có ba người ăn cơm, món ăn ở trên bàn thật ra có tới 5, 6 món, ngoài món tôm chưa lột xác ra, còn lại đều là món thịt và thức ăn chay.
Thịt là thức ăn mà Tô Úc yêu nhất, sau khi cô cầm đũa lên là trước tiên kẹp lấy thịt trước. Ăn qua mấy cái, cả ba người đều bắt đầu liên tiếp gắp tôm về trong bát mình. Lúc lột xong tôm, Tô Úc tiện tay đặt tôm bóc vỏ trong tay mình vào trong dĩa Bạch Mạn Nhu, mυ'ŧ mυ'ŧ chất lỏng của tôm ở đầu ngón tay xong, lại lột thêm mấy con bỏ vào trong dĩa nhỏ của Tiền Thục Mai. Đang định lột con tôm của chính mình, trong dĩa lập tức xuất hiện một con tôm đã được lột sẵn. Bạch Mạn Nhu lấy một con tôm trong dĩa mình đưa cho cô, cười nói: "Mỗi người một cái, ăn cơm xong rồi từ từ lột. Nhìn dầu ở tay kìa, cho em… lau một chút đi." Nói qua, chị đưa giấy ăn vào trong tay Tô Úc, tuy nói là bảo cô tự mình lau, nhưng chị lại tự mình động thủ lau giúp Tô Úc.
Dáng vẻ không coi ai ra gì của hai người thật sự khiến Tiền Thục Mai cảm thấy hoảng sợ, bà cúi đầu ăn thức ăn trong dĩa mình, một hồi lâu mới ngẩng đầu nói với Tô Úc: "Tiểu Úc Tử, khi nào mày về mẹ giới thiệu cho mày con trai của đồng nghiệp tao trước đây, tuy là không so được với đứa nhỏ Thiểu Phong kia, nhưng mà cũng coi như không tệ." Tiền Thục Mai có quyết định của chính bà, bà không muốn thừa nhận suy nghĩ đó ở trong lòng bà, chỉ đành tự an ủi mình rằng Tô Úc còn chưa tìm được người yêu, đến khi có người yêu là sẽ tốt ngay, sẽ hiểu chuyện ngay.
"Giới thiệu con trai của đồng nghiệp mẹ quen trước đây? Mẹ, mẹ có ý gì?" Lông mày Tô Úc lại nhíu lại, chuyện của Đặng Thiểu Phong vừa mới qua, mẹ cô sao lại dự định giới thiệu người yêu cho cô nữa?! Đây là ý gì, sao không thể yên tĩnh được một thời gian chứ!
"Gì mà ý gì? Mày cũng bao lớn rồi, nhìn mày như con nít quấn quít lấy Mạn Nhu coi được sao? Vả lại Mạn Nhu người ta sớm muộn cũng phải tìm người chồng mới, mày không tìm người yêu chẳng lẽ định thối rữa ở trong nhà? Vả lại tao giới thiệu con trai của bà ấy cho mày quen biết thôi, nếu mày không hợp mắt thì tao cũng chẳng làm gì được, cũng có hề gì đâu." Lời này vừa nói ra, Bạch Mạn Nhu cùng Tô Úc không khỏi sửng sốt lên, lời này là có ý gì? Ý là chê hai cô dính nhau quá chặt? Hay là nhìn ra cái gì rồi?
Nhìn ra gì rồi? Trong lòng Tô Úc căng thẳng, theo bản năng nhìn Bạch Mạn Nhu một chút, phát hiện chị đang nhìn mình, Tô Úc không khỏi mím môi. Sau một lát, nói: "Mẹ, mẹ cũng đã nói con lớn như vậy rồi, chuyện người yêu tự con có thể giải quyết, tìm người thế nào con tự có quyết định của chính con, mẹ đừng quan tâm. Bây giờ là thời điểm quan trọng của trường học, nào con xử lý xong sẽ thường thường về nhà."
"Được rồi! Ăn cơm đi, cơm nước xong đưa tao đến trạm xe lửa." Tiền Thục Mai không muốn tiếp tục nghe Tô Úc nói những chuyện này, nét mặt hơi trầm xuống, im lìm ăn cơm.
Hết chương 63.