Chó Ngáp Phải Ruồi

Chương 61

Sau cùng Tô Úc vẫn nghe theo lời của Bạch Mạn Nhu, vào trong phòng chị giày vò tới tận nửa đêm, vốn hai người đều dự định ngồi chuyến xe lửa sớm nhất đến thành phố T, lần này thì hay rồi, khi tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng. Hai người không kịp oán trách lẫn nhau, nhanh chóng ngồi xe buýt rồi ngồi xe lửa chạy đến thành phố T. Trường học muốn chuyển nhượng này cách nhà ga khá xa, các cô ngồi taxi đến trước cổng, đứng bên ngoài đơn giản nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó mới đi vào trong, thông báo mục đích đến đây với người phụ trách của trường. Người phụ trách của trường học là một người phụ nữ trung niên có nét mặt vô cùng hiền hòa, biết Tô Úc là người tối qua gọi điện thoại tới, liền dẫn các cô từ lầu một đến lầu hai, mỗi gian phòng đều cho các cô quan sát và giới thiệu đôi lời.

Trường ngoại ngữ này tổng cộng hai tầng, lầu một gồm phòng vệ sinh và hai phòng học nhỏ. Người phụ trách nói cho các cô biết hai phòng học nhỏ này là trường trung học cơ sở trọng điểm gần đây thuê cho học sinh học bổ túc vào ngày thứ bảy, mỗi tháng sẽ trả cho chỗ các cô chi phí thích hợp. Mà lầu hai lại có ba phòng học nhỏ khác, bên trong còn có hai phòng, một phòng là văn phòng cho các giáo viên nghỉ ngơi, một phòng xem như là phòng ngủ. Bên trong đặt một cái giường khá đẹp, có cả phòng vệ sinh, nước nóng gì đều rất đầy đủ. Nhìn trong ra ngoài một lần, Tô Úc đối với căn phòng ngủ này vô cùng hài lòng, có nó là có thể cùng Bạch Mạn Nhu thường thường ở đây, không cần quay về nghe mẹ cô lải nhải.

"Chị Mạn Nhu, em cảm thấy chỗ này rất được, chị cảm thấy thế nào?" Ngồi ở trong một phòng học dưới lầu, Tô Úc viết vẽ lung tung ở trên chiếc bảng đen, mà người phụ trách thì cùng Bạch Mạn Nhu ngồi ở trên bàn, nhìn cô vẽ lung tung.

"Rất được." Bạch Mạn Nhu gật đầu đồng ý, chuyển qua hướng người phụ trách hỏi: "Em thấy trường này cũng không tệ, đâu đến mức không kiếm được tiền, tại sao chị lại muốn chuyển nhượng vậy?"

"Đừng nhắc tới, chị không phải là người địa phương, quê nhà ở bên Cáp Nhĩ Tân ấy. Chồng con đều ở quê nhà hết, chỉ có một mình chị đi ra lang bạt. Lâu ngày, chồng chị không đồng ý, bảo chị không về thì hắn sẽ ly hôn với chị. Con chị bây giờ cũng mười tuổi rồi, mà thân mẹ ruột nó ra sao nó còn chưa biết. Vốn chị định đưa bọn họ đến đây, nhưng bọn họ lại không muốn rời xa cha mẹ già ở nhà. Hết cách rồi, chị chỉ đành chuyển nhượng trường học xong rồi về nhà thôi." Người phụ trách ăn ngay nói thật, không hề che giấu xíu nào: "Thật ra các em mua trường học này cũng chẳng thiệt thòi gì, học sinh học Tiếng Anh ở đây cũng không ít, trường học bên cạnh này lại có liên hệ với bên bọn chị, mỗi tháng ngoài những chi phí lung tung kia ra, tính tiền lợi nhuận thôi thì cũng khoảng từ mấy ngàn tệ cho đến 10 ngàn đấy. Các em đừng tưởng chị khoa trương, chị chẳng khoa trương tí nào đâu."

"Chuyện này em hiểu, nhưng mà học sinh ở đây đều học Tiếng Anh, bên chúng em tạm thời vẫn chưa có giáo viên dạy Tiếng Anh, em dạy cũng được, nhưng có lẽ học sinh ở đây không mấy quen thuộc. Chị xem có thể…." Bạch Mạn Nhu nở nụ cười, trong lòng là đang dự định khiến chị ta giúp đỡ, liên lạc một chút về phía giáo viên Tiếng Anh bên kia.

"Chuyện này không thành vấn đề, các em tới cũng thật đúng lúc. Vừa nghe chị muốn chuyển nhượng trường học này, những giáo viên khác đều đi hết rồi, bây giờ chỉ còn lại một mình Tiểu Tống chưa đi thôi. Cô ấy dạy Tiếng Anh rất tốt, làm người cũng rất biết ăn nói, học sinh phần lớn đều rất thích cô ấy. Quan trọng nhất là cô ấy sống trong thành phố, hơn nữa cũng không như các giáo viên khác, hay thích đòi tăng tiền lương, chỉ bản thân chị cũng rất thích cô ấy."

"Chị đã nói thế rồi, vậy chúng em có thể đi gặp mặt cô ấy không?" Bạch Mạn Nhu đi tới kéo Tô Úc, nói thêm: "Về chuyện tiền bạc chúng em cảm thấy nó cũng khá ổn, vậy định giá ấy đi. Em thấy chị cũng mong trở về gấp, ngày mai chúng ta đến phòng luật sư kí hợp đồng, tiện thể đem tiền gửi vào tài khoản của chị luôn, được chứ?"

"Được được được, ôi chao chị đây lần đầu được gặp người dễ chịu như vậy. Đúng lúc Tiểu Tống đang ở dưới lầu, bây giờ chị sẽ gọi cô ấy lên đây." Người phụ trách rất cảm kích cầm tay Bạch Mạn Nhu, xoạch xoạch đi xuống. Chị ta vừa xuống lầu, Bạch Mạn Nhu liền từ phía sau ôm lấy Tô Úc, hôn một cái vào lỗ tai cô, nói: "Bây giờ trường học cũng định rồi, chờ ký hợp đồng xong thì em thành người phụ trách chỗ này rồi. Phải cố gắng lên, biết không?"

"Yên tâm đi, em cũng không dám dùng tiền của chị ẩu tả đâu. Nhưng mà, chị cũng phải ở đây với em nhé? Bên chỗ siêu thị thì cứ để chú Bạch trước hỗ trợ đi, chị cũng biết mà, không có chị ở đây lòng em sẽ bất định lắm, tựa như ít đi cái gì vậy. Tuy rằng có thể làm việc như thường, nhưng mà có chị ở đây thì hiệu quả nó sẽ càng tăng hơn." Tô Úc xoay người ôm ngược chị, không ngừng vuốt ve mái tóc quăn của Bạch Mạn Nhu, mãi đến khi nghe thấy âm thanh có người lên lầu, hai người không nỡ nhưng cũng tách ra.

"Nè nè nè, giới thiệu cho các em làm quen, đây chính là Tiểu Tống." Người phụ trách chỉ vào một cô gái vô cùng trung tính hóa, giới thiệu cho bọn Tô Úc các cô, tựa hồ sợ hai cô hiểu lầm, lại bổ sung một câu: "Tiểu Tống là con gái chân thật, em ấy bình thường toàn như vậy, các em đừng lầm tưởng em ấy là nam nhé."

"Chị đùa hoài, sao mà lầm được." Tô Úc nhìn Tiểu Tống từ trên xuống dưới, không biết sao, kể từ khi yêu đương với Bạch Mạn Nhu, cô liền cảm thấy tất cả mọi người đều giống mình thích con gái. Bây giờ nhìn thấy Tiểu Tống, suy nghĩ của cô lại bay lung tung loạn xạ, hình như ai mặc quần áo như cô ấy, hầu hết đều là T (công) nhỉ, cô ấy chắc cũng yêu con gái nhỉ.

"Chào hai người, tôi đã nghe chị Vương nói rằng hai người muốn tôi tiếp tục dạy Tiếng Anh ở đây đúng không?" Tiểu Tống gần như là người ngay thẳng chính trực, giọng nói khi nói chuyện của cô ấy có hơi trầm, lúc nói chuyện ánh mắt hay nhìn về trên người Bạch Mạn Nhu, sau đấy là đưa tay ra nắm tay với Bạch Mạn Nhu, nói: "Chị thật sự rất đẹp, rất có ý vị."

"Cám ơn." Bạch Mạn Nhu nở nụ cười đáp lại, trong lòng cũng không phản ứng nhiều cho lắm. Chị kỳ thực thích nghe Tô Úc nói những câu này hơn, tuy rằng số lần bình thường cô nói cũng không phải ít.

"Ôi! Chuyện này cứ quyết định như vậy nhé! Chúng tôi đi về trước… chị không rõ chỗ nào thì cứ gọi chị phụ trách nói cho chị biết." Tô Úc vốn cho rằng Tiểu Tống là T, lại nghe cô ấy nói như vậy, hơn nữa còn nắm tay với Bạch Mạn Nhu, máu ghen trong lòng liền nổi lên. Không nói hai lời lôi kéo Bạch Mạn Nhu xuống đến phòng vệ sinh lầu một, khóa cửa lại, trong ánh đèn lờ mờ dùng sức hôn Bạch Mạn Nhu, hôn đến khi đối phương thổ hổn hển mới bằng lòng bỏ qua: "Chị Mạn Nhu, khi nãy chị tại sao lại nắm tay với cô ấy chứ!"

"Sao thế? Em ghen?" Bạch Mạn Nhu cười nói, trong lòng vẫn đang rất cám ơn người tên Tiểu Tống kia. Ít nhất cũng khiến Tô Úc ăn giấm chua rồi? Nếu không thì sao cô biết được tư vị mỗi khi ghen tuông của chị là như thế nào.

"Aiz! Cô ấy khẳng định là T mà! Chị thấy cô ấy không, khen chị đẹp còn nắm tay chị, nhất định là có tình ý với chị! Để cho cô ấy ở đây, lỡ gì ngày nào đó cô ấy theo đuổi chị làm sao bây giờ! Em trách ai em trách ai bây giờ!"

"Em ngốc! Cho dù em ấy theo đuổi chị cũng là chuyện của em ấy, chị lại không hề thích em ấy mà. Được rồi Tiểu Úc, không cho phép em suy nghĩ lung tung biết không? Em quên lời chị nói rồi hả? Chị chỉ muốn cùng em qua những ngày tháng bình thản, chúng ta mỗi ngày bên nhau, khe nhỏ sông dài. Thế giới lớn thế này, người thì đủ mọi tầng lớp, nhưng chị biết rằng người mà chị muốn ở bên cạnh hết đời chính là em, người chị quan tâm duy nhất cũng là em. Bạch Mạn Nhu như chuồn chuồn lướt nước hôn lên chóp mũi của cô, giọng vô cùng nhỏ nhẹ, nói: "Chị…. chị chỉ yêu em."

Hết chương 61.