Chó Ngáp Phải Ruồi

Chương 60

Tô Úc và Bạch Mạn Nhu ở giữa trưa ngày hôm sau ngồi xe lửa rời đi Bắc Kinh, cuộc sống mấy ngày nay cũng đã đủ để khiến hai người thỏa mãn rồi, tuy rằng không có chuyện gì đặc biệt, nhưng nó lại có một tư vị vô cùng bình thản. Xe lửa đến thành phố T đã là buổi tối, chuyến xe buýt cuối cùng cũng đã bị lỡ. Hai người mang theo hành lý của mình, ngồi taxi về thị trấn cổ. Đến đại viện quen thuộc của mình, Tiền Thục Mai cùng Bạch Bách Tùng đã sớm ngủ ở trong phòng họ. Lúc Tô Úc và Bạch Mạn Nhu trở về lại không gọi điện thông báo cho họ biết, bây giờ họ đang trong phòng ngủ cũng là chuyện đương nhiên.

Hai người ở trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, Tô Úc xách hành lý vào phòng của mình xong xuôi rồi lại qua phòng Bạch Mạn Nhu chui vào ổ chăn của chị. Cả ngày gần như ngồi trên xe lửa, hai người đều mệt mỏi vô cùng, trong chốc lát liền ôm nhau ngủ thϊếp đi. Đến lúc mặt trời lên cao, Bạch Mạn Nhu tỉnh dậy sớm hơn Tô Úc, cô hôn xuống gò má Tô Úc, tận lực khiến động tác của mình nhẹ nhất có thể, mặc quần áo tử tế đi vào phòng khách, thông báo cho Bạch Bách Tùng và Tiền Thục Mai biết là các cô đã trở về.

Người trong ngực không còn, Tô Úc ngủ thêm một chút liền tỉnh lại. Cô xoa đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, chậm chạp mặc quần áo đàng hoàng xong rồi đi vào phòng khách. Bởi vì Bạch Mạn Nhu đã xuất hiện trước cô, Tiền Thục Mai cũng không kinh ngạc cho lắm, bà vào nhà bếp bưng ra hai tô cháo hoa, nói: "Tới ăn đi, may là ta nấu nhiều cháo, nếu không thì chắc không đủ ăn rồi."

"Chị Mạn Nhu, ăn thôi." Rõ ràng là một tiếng rất tự nhiên, nhưng nó lại làm cho mặt mày Tiền Thục Mai trầm xuống, trong lòng lộp bộp một tiếng, dự thấy không ổn. Lẽ ra Tô Úc ngày thường gọi như thế cũng là chuyện bình thường, chỉ là sau khi trải qua chuyện Tô Úc đi Bắc Kinh, trong lòng Tiền Thục Mai liền âm ỷ có loại dự cảm vô cùng không tốt. Tại sao? Nếu như Bạch Mạn Nhu và Tô Úc là chị em tốt thì chẳng có gì bất ổn, nhưng lúc trước khi mà Tô Úc không ở đây, bà luôn có thể nhìn thấy con mắt Bạch Mạn Nhu sưng đỏ kỳ lạ, vốn con bé chỉ đến siêu thị buôn bán thôi thì có chuyện gì mà làm cho nó khóc? Hơn nữa mấy ngày sau lại xách theo hành lý đi Bắc Kinh tìm Tô Úc, lúc này thì lại cùng với nó trở về? Cho dù là chị em thân thiết cỡ nào, cũng không tới mức như vậy nhỉ?

"Tiểu Úc Tử, nghe nói mày từ chức?" Trong lúc ăn cơm, Tiền Thục Mai mãi đặc biệt chú ý đến hành động của hai người Bạch Mạn Nhu và Tô Úc, sau khi Bạch Mạn Nhu đi rồi, Đặng Thiểu Phong có tới đây một lần, nói Tô Úc từ chức không làm việc nữa. Chuyện này, bà vốn là muốn một mình nói chuyện với Tô Úc, ngẫm lại lại cảm thấy không cần thiết, liền dứt khoát nói ra trong giờ dùng cơm.

"Vâng, dù sao bây giờ con cũng có giấy chứng nhận rồi. Con muốn tự mình mở một trường học ngoại ngữ, ngày mai sẽ đi tìm chỗ trước."

"Mở trường học ngoại ngữ? Ai cho mày tiền? Một mình mày lương tháng mới có 5000 tệ, mới làm có mấy tháng thì từ chức, mày có tiền mở trường học à?" Tiền Thục Mai húp chén cháo, lời khó nghe giấu ở trong bụng không nói ra, con gái bà mấy lạng mấy cân bà không rõ sao? Mở trường học ngoại ngữ? Cái đó chẳng khác gì quăng tiền ra ngoài cửa sổ? Tìm một đối tượng tốt thì còn thực tế hơn.

"Không cần nhiều tiền lắm đâu, tạm thời con trước mượn ở chỗ chị Mạn Nhu, chờ khi bắt đầu có lời rồi thì trả lại cho chị ấy." Vừa mới dứt lời, Tô Úc liền cảm giác được tay Bạch Mạn Nhu đang nhẹ nhàng véo cánh tay của cô, cô lập tức nắm chặt cái tay kia của Bạch Mạn Nhu, ngón tay vẽ lung tung ở trong lòng bàn tay của chị, sau đấy cùng nó mười ngón liên kết.

"Tiền của Mạn Nhu? Bộ người ta không cần sao? Mày con nhóc này sao nghĩ thế nào là nói thế ấy vậy? Mới vừa có công việc thì đòi mua xe, lúc này lại muốn mở trường học, mày khi nào thì mới có thể tỉnh ra hả?"

"Con…" Tô Úc đang muốn phản bác, Bạch Mạn Nhu lập tức nắm thật chặt ngón tay cô đang liên kết với mình, nói: "Dì Thục Mai, dì yên tâm đi, Tiểu Úc mở trường học cũng không lớn, cần tiền cũng không nhiều. Hơn nữa trong tay con vẫn còn 200.000 tệ chưa cần dùng, vừa vặn cũng giúp Tiểu Úc được. Coi như con là nhà đầu tư, chờ khi em ấy kiếm lời được thì trả lại cho con cũng không muộn."

"Quên đi, chuyện của người trẻ tuổi tụi bây ta không quản được. Tao vẫn nói câu ấy, làm ra làm chơi ra chơi, tuổi tác của Tiểu Úc Tử cũng không còn nhỏ nữa. Đàn ông tốt như Thiểu Phong mày còn không lọt mắt, tao đây làm mẹ còn nói được cái gì? Thôi thì tự mày tìm đi, chỉ cần lúc tao còn sống có thể thấy mày kết hôn sinh con là được rồi." Tiền Thục Mai liếc nhìn Bạch Mạn Nhu, không nói thêm cái gì nữa, cúi đầu húp tô cháo hoa có hơi đặc của mình.

"Thục Mai nè, con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần tụi nó sống vui vẻ là được, em cũng đừng quan tâm thay bọn nhỏ." Đây coi như là câu nói đầu tiên của Bạch Bách Tùng từ bữa sáng tới nay, ông sợ nếu ông không nói gì thì hai đứa bé kia lại ầm ĩ trốn đi lần nữa. Thật ra, ông cũng khó khăn lắm, một bên phải che chở hai đứa nhỏ, một bên phải từ từ khuyên nhủ Tiền Thục Mai. Dù sao Tiền Thục Mai không phải là sinh viên hay gì, bà chỉ là một công nhân về hưu mà thôi, nếu như lập tức nói cho bà biết chuyện của Tô Úc, chỉ sợ bà sẽ không tiếp thu được.

"Em cũng không muốn bận tâm đâu, nếu nó đỡ lo một chút thì em cần gì nhọc lòng như vậy. Anh nói xem chuyện của Thiểu Phong…" Tiền Thục Mai đang muốn lải nhải chuyện tình của Đặng Thiểu Phong, lại nghĩ tới lá thư trước khi Tô Úc đi Bắc Kinh đã để lại cho bà, im lặng ngay không nói thêm gì nữa.

"Con no rồi." Tô Úc chẳng muốn ngồi ở đây nghe Tiền Thục Mai lải nhải nữa, cô sợ mình nghe nữa chắc cô sẽ nổi trận lôi đình mất thôi. Trong tô còn sót lại chút cháo, Tô Úc vào nhà bếp đổ nó vào thùng rác, lúc đi ra nở nụ cười cảm kích về phía Bạch Bách Tùng, lại trốn vào phòng của mình dự định ngủ thêm một giấc. Chỉ là giấc ngủ này còn chưa bắt đầu, Bạch Mạn Nhu liền đi vào kéo cô tới siêu thị, bảo cô đứng đây giúp đỡ bán hàng với mình. Hai người bận rộn ở trong siêu thị đến sập tối, mãi đến khi Bạch Bách Tùng lại đây gọi các cô về ăn cơm tối, các cô mới đóng cửa siêu thị lại, về nhà ăn cơm.

Buổi tối, sau khi Bạch Mạn Nhu tắm xong liền ngồi ở trên giường trong căn phòng của Tô Úc, trong l*иg ngực còn ôm gối ôm con báo hồng, chuyên tâm xem Tô Úc lên mạng. Tô Úc vốn ôm lòng thử một lần, tìm một hồi trong thành phố T có khu vực nào gần trường học cho thuê hay không, một lần tìm là một lần tìm cả một đống lớn khu vực, lại phát hiện có một trường học ngoại ngữ đang định chuyển nhượng, địa điểm ngay ở bên cạnh trường trung học cơ sở trọng điểm của thành phố T.

Thật không tệ! Mắt Tô Úc nhìn trúng ngay ngôi trường học ngoại ngữ này, cô cảm thấy có trường sẵn chuyển nhượng lại thực thuận tiện hơn nhiều, thứ nhất là không cần tiến hành trang trí hay gì nữa, thứ hai là cũng có thể tiếp tục sử dụng những học sinh học ở đó, không lo vừa mới bắt đầu thì không có ai vào học. Tô Úc cẩn thận xem qua thông tin phía trên, vừa nhìn thời gian bây giờ cũng chẳng muộn cho lắm, trực tiếp gọi điện thoại đến đối phương hẹn thời gian, buổi sáng ngày mai ở trường học ngoại ngữ ấy bàn bạc vấn đề tiền nong.

Nói chuyện điện thoại xong, Tô Úc cười hì hì nhào vào Bạch Mạn Nhu vẫn luôn an tĩnh ngồi trên giường, không ngừng cọ xát lấy cổ của chị, nói: "Chị Mạn Nhu, sáng mai chúng ta đến thành phố T nhìn chỗ kia xem thế nào, nếu được thì trao đổi giá tiền, nếu không được thì chúng ta đi tìm chỗ khác. Nhưng mà em thấy trường học ấy cũng tốt lắm, lại gần trường học trọng điểm nữa, chúng ta có thể mở trường dạy thêm hay cái gì đấy cũng được."

"Tất cả đều nghe theo em, chị chỉ phụ trách bỏ tiền." Bạch Mạn Nhu cười nói, khi nãy chị ở phía sau Tô Úc xem được sơ sơ, nếu không được thì chị cũng đã sớm nói rồi, tuy rằng 200.000 tệ trong tay thật là không cần dùng, nhưng dù sao nó cũng là tiền, không thể để nó chơi chơi đổ sông đổ biển được.

"Yên tâm đi, em sẽ cẩn thận… không cho người ta lừa em đâu."

"Ừ, ngày mai chúng ta dậy sớm một chút."

"Không sao, dậy sớm làm gì, em đã định sẵn thời gian rồi." Tô Úc rốt cuộc được đà lấn tới, nhẹ nhàng đẩy một cái liền đem Bạch Mạn Nhu ngã xuống giường, cô ném gối ôm báo hồng sang một bên, hai tay lại bắt đầu không an phận cởi lấy quần áo Bạch Mạn Nhu. "Tiểu Úc… về, về phòng chị…" Thời khắc quan trọng, Bạch Mạn Nhu đỏ mặt ngăn trở cô, chị nắm lấy tay Tô Úc, trong ánh mắt không hiểu của cô, nói: "Em quên… phòng em, không có then cài cửa…"

Hết chương 60.