Trọng Sinh Chi Thứ Nữ

Chương 62: Lên đường

Trời đổ mưa liên miên không dứt khiến Giang Nam càng thêm ẩm ướt.

Tô Mạt đặt tờ giấy trong tay xuống, xoa bóp đôi mắt ê ẩm như muốn sưng lên, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Đỡ song cửa sổ lên một trận gió lạnh thổi vào, khiến cho đầu óc rối rắm của Tô Mạt tỉnh táo lại không ít. Từng giọt nước mưa thuận theo cửa sổ được mở mà trượt xuống phát ra từng tiếng nước "tí tách". Toàn bộ hoa mai ngoài cửa sổ cũng dầm mình trong mưa, nhìn có chút đáng thương.

Tô Mạt vươn tay vuốt nhẹ một cánh hoa mai bên cửa sổ, xúc cảm trơn ướt rất là dễ chịu.

Hoa đào trong viện chỉ còn lại mỗi cành trụi lủi đối lập mạnh mẽ với những cành hoa mai. Tô Mạt than nhẹ một tiếng, những cành đào này là nàng cho người tìm từ nơi khác dời đến trồng ở trong viện. Mỗi lần nhìn thấy hoa đào là nàng sẽ nhớ đến hình ảnh nàng và tỷ tỷ đứng dưới gốc hoa đào. Nhớ đến lần bản thân vô thức cầu ái khiến gương mặt Tô Mạt đỏ bừng. Thật sự rất hoài niệm khoảng thời gian thường bị tỷ tỷ trêu chọc.

Không biết ở Kinh thành, trời có đổ mưa liên miên như thế này hay không.

Tiện tay hái một đóa hoa mai đặt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng ngửi một cái, một mùi thơm nhàn nhạt truyền vào chóp mũi khiến toàn thân thư sướиɠ. Tô Mạt thả lỏng toàn thân, thở nhẹ một cách thoải mái.

"Két", cửa thư phòng bị đẩy vào Tô Mạt liếc nhìn về phía cửa, là Hồng Nhi, nha hoàn của nàng. Hồng Nhi bưng một bát canh gừng đến trước thư án, đặt khay lên vị trí còn trống trên bàn: "Tiểu thư, gần đây thời tiết hay thất thường, ta có nấu canh gừng ngài mau uống đi để khu hàn miễn cho bị nhiễm bệnh." Từ hai năm trước Hồng Nhi bắt đầu theo hầu hạ nàng. Nàng ta cũng là kẻ đáng thương, bị người cha ham mê cờ bạc bán cho thanh lâu để trả nợ. Nàng ta không muốn chịu nhục nên thiếu chút nữa là rút dao tự vẫn trước cửa thanh lâu. Đúng lúc nàng đi ngang qua nên quyết định cứu lấy nữ tử quật cười này. Nàng cũng không phải là đại phát tâm tình hay gì đó, chẳng qua khi nhìn vào ánh mắt bất cam và quyết tuyệt của nữ tử này, bỗng nhiên nàng như thấy được hình ảnh thu nhỏ ở kiếp trước của bản thân. Không tự giác cứu nữ tử này. Về sau nàng ta cứ khăng khăng muốn hầu hạ nàng có khuyên thế nào cũng không nghe. Tô Mạt đành phải mang nàng theo, Hồng Nhi làm việc rất nghiêm túc cũng rất thông minh. Có nàng ta bên cạnh Tô Mạt đúng là đỡ lo hơn nhiều. So với nàng thì Hồng Nhi lớn hơn hai tuổi, ôn hòa, điềm tĩnh có hơi giống với tỷ tỷ. Tô Mạt cười tự giễu, kỳ thật nguyên nhân lớn nhất để nàng cứu Hồng Nhi hẳn là gì nàng ta có vài phần tương tự tỷ tỷ.

"Hồng Nhi, ngươi đúng là người hiền huệ." Tô Mạt đi đến bên Hồng Nhi, nhìn bát canh gừng còn bốc hơn nóng nghi ngút, thấp giọng cười, "Nếu ai cưới được ngươi thì đó là phúc khí cả đời của hắn rồi."

"Hồng Nhi sẽ không lấy chồng." Hồng Nhi ngẩng đầu nhìn vào mắt Tô Mạt, ánh mắt chăm chú cố chấp, "Từ ngày tiểu thư cứu Hồng Nhi thì Hồng Nhi đã thề sẽ đi theo hầu hạ tiểu thư cả đời, vĩnh viễn không rời đi."

Tô Mạt có thể thấy được từ trong mắt Hồng Nhi toát ra những tia sáng kỳ lạ, những tia sáng ấy giống như lúc trước nàng nhìn tỷ tỷ vậy. Tô Mạt tránh đi ánh mắt nóng rực của Hồng Nhi, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi cũng nên tìm một người sống bên nhau đến cuối đời đi thôi, sao có thể mãi ở bên cạnh ta được."

"Ta chỉ cầu được hầu hạ tiểu thư suốt đời, những cái khác đều không cần." Hồng Nhi nhìn Tô Mạt chăm chú, không che giấu sự kiên định trong mắt.

"Hồng Nhi, ngươi cứ vậy là không được." Giả bộ như không thấy tình cảm trong ánh mắt Hồng Nhi, Tô Mạt mỉm cười, nói, "Tiểu thư ta vẫn còn đang chờ xem cảnh tượng ngươi xuất giá đấy."

"Không phải tiểu thư cũng không muốn xuất giá sao?" Hồng Nhi nói, "Mấy năm nay, người theo đuổi tiểu thư ngài cũng đâu có ít."

"Ta à," Tô Mạt mân môi, tựa như cảm thán, "Cho tới bây giờ ta cũng không có suy nghĩ muốn lấy chồng."

"Tiểu thư nếu không gả, Hồng Nhi càng không thể lấy chồng được." Hồng Nhi nghiêm túc nói.

"Ngươi thật là, suy nghĩ cứ bảo thủ như thế làm gì." Tô Mạt thở dài một tiếng.

"Tiểu thư không phải đã từng nói người có đầu óc bảo thủ thì trung tâm sao?"

"Hiện tại là ta đang bàn đến chuyện chung thân đại sự của ngươi đấy, đừng có đổi chủ đề." Tô Mạt.

"Tiểu thư, Hồng Nhi cũng đã nói là muốn bồi ngài cả đời."

Ánh mắt Hồng Nhi quá mức nóng cháy khiến Tô Mạt càng không được tự nhiên.

"Họa sư đến rồi sao?" Không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này với Hồng Nhi, tình cảm mông lung của Hồng Nhi đối với nàng, Tô Mạt ít nhiều có thể hiểu được. Nhưng mà nàng cũng không thể đáp lại được, tâm của nàng đã được lấp đầy bởi một hình bóng khác mất rồi. Vả lại, con đường này quá khổ. Nếu không phải tâm của nàng đã gắt gao buộc chặt trên người tỷ tỷ, thì nàng tin rằng bản thân tuyệt đối sẽ không chọn lựa con đường này. Cho nên, nàng cũng không hi vọng Hồng Nhi sẽ giống như mình.

Quả nhiên nhắc đến chuyện họa sư, đôi mắt Hồng Nhi liền ảm đạm đi mấy phần. Lùi về sau vài bước, cung kính nói: "Họa sư đã tới, đang chờ ở họa thất."

"Ừ." Tô Mạt gật đầu, "Dẫn ta đi gặp họa sư."

"Tiểu thư, ngài trước uống canh gừng giữ ấm thân thể đã." Hồng Nhi bưng canh đến trước mặt Tô Mạt.

Nhìn Hồng Nhi một lát, trong mắt Tô Mạt lóe lên tia bất đắc dĩ, bưng bát canh lên uống một hơi cạn sạch. Canh gừng có chút cay hơi hơi gay mũi, nhưng uống hết lại thấy ngon bất ngờ. Một bát canh gừng vào bụng, toàn thân đều ấm áp hơn không ít.

"Hồng Nhi, cảm ơn ngươi." Tô Mạt nói.

"Đây là bổn phận của Hồng Nhi." Hồng Nhi mỉm cười, "Lúc nào cũng được hầu hạ tiểu thư là phúc phận của Hồng Nhi."

"Hồng Nhi, ngươi là người tốt..." Tô Mạt còn muốn nói gì đó, lại bị Hồng Nhi cắt đứt.

"Hồng Nhi không hứng thú với việc làm người tốt, chỉ muốn an an ổn ổn làm nha hoàn của tiểu thư, chỉ cần thế thôi."

*

"Lông mày hơi giãn ra một chút, đúng, chính là chỗ ấy." Tô Mạt vừa nói vừa chỉ vào chân dung, yêu cầu vẽ. Họa sư thành thạo dựa theo yêu cầu của Tô Mạt mà chỉnh sửa bản vẽ.

Vào đầu tháng tìm họa sư đến phủ vẽ tranh đã là lệ cũ, đều cùng vẽ một bức như nhau, đó là Tô Đồng. Ba năm không gặp Tô Đồng, Tô Mạt chỉ có thể dựa vào tưởng tượng của mình để họa sư phác họa hình ảnh tỷ tỷ thay đổi không ngừng qua mỗi tháng trong đầu mình lên trên giấy.

Tiếp tục chỉ ra mấy chỗ cần chỉnh sửa. Tô Mạt cầm thành phẩm lên xem, nhếch miệng hiện lên một nụ cười. Tỷ tỷ, thật sự là càng ngày càng đẹp mà. Cũng càng lúc càng khiến cho mình thêm mê muội.

*

"Tiểu thư, đây là danh sách hàng hóa mới nhất, ngài xem qua một chút." Hồng Nhi đưa danh sách hàng hóa cho Tô Mạt, Tô Mạt tiện tay giở ra, tầm mắt dừng lại ở một hàng chữ, vận chuyển về Kinh thành.

Kinh thành, đã ba năm rồi nàng chưa hề đặt chân đến, nhưng lại là nơi có người bản thân trân quý nhất.

Ngón tay đè thật mạnh lên hai chữ Kinh thành trên danh sách, thật lâu không rời khỏi. Tay cầm danh sách run run trong lòng dâng lên sự kích động, ý nghĩ muốn được gặp lại tỷ tỷ càng trở nên mãnh liệt.

"Hồng Nhi, ngày mai chỗ hàng hóa này sẽ được vận chuyển đến Kinh thành?" Tô Mạt đặt danh sách xuống, nhìn nha hoàn đang đứng chờ một bên.

"Vâng, tiểu thư." Hồng Nhi cung kính trả lời.

"Lần vận chuyển hàng vào ngày mai, ta cũng phải đi cùng." Tô Mạt suy tư chốc lát, nói.

"Tiểu thư?" Hồng Nhi hơi nghi hoặc, "Những hàng hóa này để cho bọn thủ hạ vận chuyển là được rồi, tiểu thư đâu cần phải tự thân ra trận. Vả lại đường đi đến Kinh thành xa xôi, một đường bôn ba chỉ sợ thân thể của tiểu thư chịu không nổi."

"Đúng lúc ta cũng có chút việc cần tới Kinh thành để làm, còn đường xá thì không thành vấn đề." Đưa danh sách cho Hồng Nhi, "Ngươi bảo bọn hắn phái thêm mấy người nữa đi theo."

Lo lắng nhìn Tô Mạt một lát, cuối cùng Hồng Nhi cũng không nói gì, chỉ thấp giọng đáp một câu rồi đi ra gian phòng.

"Tỷ tỷ, nhanh thôi, muội có thể được gặp lại tỷ rồi." Sau khi Hồng Nhi rời khỏi, Tô Mạt đến đứng trước bức chân dung treo giữa phòng, si mê vuốt ve gương mặt của người trong bức họa, "Tỷ tỷ, ngày nào muội cũng nhớ đến tỷ, nhớ nụ cười ôn nhu của người. Giờ đây, cuối cùng muội cũng có thể đến gặp tỷ rồi. Ha ha, nói muội lấy việc công làm việc tư cũng không sao, muội chỉ muốn nhân cơ hội này để gặp tỷ một lần."

Ba năm rồi không gặp, không biết tỷ tỷ có ngày càng xinh đẹp hơn hay không. Người trong bức vẽ dù có sinh động cỡ nào thì cũng chỉ là được họa ra, không thể so được với tỷ tỷ ở bên ngoài. Mặc dù không thể chính thức cùng tỷ tỷ gặp mặt, nhưng có thể từ xa nhìn tỷ tỷ một chút thôi, nàng cũng thỏa mãn rồi.

*

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Tô Mạt đã thu thập xong đồ đạc, sản nghiệp ở Giang Nam giao lại cho mấy tâm phúc đáng tin cậy trông coi, rồi lập tức theo đội ngũ vận hàng xuất phát lên đường.

Bởi vì thân phận đặc thù của Tô Mạt cho nên Hồng Nhi đặc biệt an bài cho Tô Mạt một cỗ xe ngựa thật thoải mái, dọc đường đi xóc nảy cũng sẽ không quá mức mệt nhọc. Đối với việc này Tô Mạt thập phần hài lòng, Hồng Nhi đúng là một nha hoàn tỉ mỉ.

Gần đây đường lớn đang được tu sửa nên để không chậm trễ hành trình, đoàn người vận hàng và Tô Mạt cùng thương lượng một chút sau đó quyết định đi đường nhỏ. Xe ngựa chạy được vài ngày nhưng thời tiết vẫn cứ mưa liên miên không dứt, từng hạt mưa tí tách rơi khiến cho đồ đạc trong xe bị ướt. Tô Mạt không khỏi có chút phiền lòng.

"Tiểu thư, còn rất lâu mới đến Kinh thành, trước uống một ngụm nước đi đã." Hồng Nhi rót cho Tô Mạt một chén trà, dâng lên. Hương trà thoang thoảng xua tan phiền muộn ngày mưa cùng với rét lạnh.

Tô Mạt uống một ngụm trà, tâm tình cũng khá lên rất nhiều. Nhìn về hướng Kinh thành, tâm Tô Mạt nhảy lên kịch liệt, tỷ tỷ, Tiểu Mạt đến đây!

*

Kinh Thành, phủ Tướng quân

Trong khuê phòng an tĩnh, Tô Đồng đang thêu thùa như có cảm ứng, nhìn về hướng Tô Mạt. Bức thêu trong tay đã gần như hoàn chỉnh, hiện lên rõ ràng là hình dáng của Tô Mạt. Không phải là dáng vẻ của ba năm trước mà là của ba năm sau!

Tô Đồng nhẹ nhàng vuốt ve bức thêu, trong mắt mang theo ôn nhu cùng yêu thương: "Ba năm không gặp, không biết Tiểu Mạt so với tưởng tượng trong lòng tỷ tỷ sẽ có bao nhiêu khác biệt đây."

"Tiểu thư, ta nghe nói, lần này tiểu thư Tô Mạt sẽ tự mình vận hàng đến Kinh thành." Hỉ Nhỉ bước nhanh vào báo tin này cho Tô Đồng. Tô Đồng đã dặn dò nàng ta, một khi có tin tức mới nhất liên quan đến Tô Mạt nhất định phải nói trước cho nàng.

Bàn tay đang thêu chợt run lên làm cho kim đâm vào ngón tay nhưng Tô Đồng lại không hề hay biết.

Nhìn về phía Hỉ Nhi, trong mắt khó che giấu kích động: "Ngươi nói thật sao?"

"Thiên chân vạn xác." Hỉ Nhi gật đầu.

"...Ngươi lui xuống đi." Hít sâu vài lần kiềm chế tâm tình quá kích động của bản thân, Tô Đồng cho Hỉ Nhi lui xuống.

"Vâng, tiểu thư." Hỉ Nhi cúi đầu, chậm rãi lui ra ngoài, thời điểm đi ra còn nhẹ nhàng thay Tô Đồng đóng cửa phòng lại.

Sau khi Hỉ Nhi rời đi, Tô Đồng khẽ vuốt ve bức thêu trong tay, vui mừng trong mắt khó mà dùng ngôn ngữ diễn tả: "Tiểu Mạt, ba năm, tỷ tỷ cuối cùng cũng đợi được muội rồi."

Một giọt máu từ vết đâm trên ngón tay nhỏ xuống vải thêu đang bày ra, hàm chứa chút yêu dã tựa như đang muốn báo hiệu một điều gì đó.

-----------------------

Hàng đêm khuya :)))

Chúc mọi người ngủ ngon ha!!