"Hồng Nhi, bao lâu nữa mới có thể tới Kinh thành?" Ở trên xe ngựa lắc lư vài ngày, ngồi đến mức để mông Tô Mạt cũng đều phải muốn rớt ra. Hơi dịch mông một chút, Tô Mạt tìm cho mình một tư thế càng thêm thoải mái, giảm đi chút khó chịu.
"Tiểu thư, mưa đã tạnh, nghe nói trên đường đến Kinh thành phong cảnh cũng rất đẹp," nhìn ra Tô Mạt không được thoải mái, Hồng Nhi quan tâm hỏi, "Đã chạy liên tục vài ngày đường, những người theo vận chuyển sợ là cũng mệt mỏi không chịu nổi. Tiểu thư, không bằng cho nghỉ ngơi tại chỗ, thuận tiện ngài có muốn xuống xe ngựa đi ngắm phong cảnh bốn phía một chút."
Một mực ngồi trên xe ngựa quả thực mệt đến phát hoảng, Tô Mạt suy nghĩ rồi gật đầu đáp ứng.
Hồng Nhi dặn dò xa phu một chút, mấy ngày xóc nảy trên xe ngựa cuối cùng cũng tạm ngừng rồi. Hồng Nhi xuống xe ngựa trước, quay lại vươn tay với người bên trong: "Tiểu thư, cẩn thận chút."
"Hồng Nhi, ta cũng không phải là búp bê gì, không cần chuyện gì cũng phải chu toàn đến thế." Tô Mạt một bên nói, một bên đặt tay lên tay Hồng Nhi, mượn lực bước xuống xe.
Trải qua mấy ngày được mưa cọ rửa, trong không khí giờ đây mang theo một chút khí tức thanh mát. Tô Mạt nhắm hai mắt lại hít vào một hơi sâu, chỉ cảm thấy phiền muộn chồng chất những ngày qua đều được xua tan hết.
Những người vận hàng cũng nhân dịp nghỉ ngơi một chút. Bởi vì Tô Mạt muốn nhanh chóng đến Kinh thành cho nên vài ngày nay cơ bản đều là liều mạng mà chạy, nghỉ ngơi rất ít. Ngay cả Tô Mạt chỉ luôn ngồi trong xe ngựa cũng đều có phần chịu không nổi, càng đừng nói đến những người vận chuyển hàng. Nhận được lệnh được phép nghỉ ngơi tựa như là lệnh đặc xá vậy, từng người ngồi trên mặt đất để không phục thể lực.
Phong cảnh ven đường nhỏ trong rừng thực sự không tệ lắm, ngắm từng hàng cây xanh thực sự là cảnh đẹp ý vui.
"Tiểu thư nếu thích thì lúc về ta sẽ cho người đào mấy cây đem về trồng trong sân." Hồng Nhi nói.
"Không cần đâu." Tô Mạt thản nhiên cười, "Có mấy cây đào kia là được rồi." Tô Mạt vừa nói vừa định đi lên phía trước xem thêm chút nữa.
"Tiểu thư," Hồng Nhi hơi do dự, nhưng vẫn gọi Tô Mạt lại, "Càng tiến về phía trước thì càng cách hộ vệ có chút xa, nếu gặp nguy hiểm hộ vệ sợ là không kịp bảo hộ, hay là đừng đi xa quá."
Thấy được lo lắng trong mắt Hồng Nhi, Tô Mạt nghĩ một chút rồi cũng không tiếp tục đi. Gần đây có vẻ như thổ phỉ đang hoành hành, nàng vẫn nên ở gần người của mình một chút mới tương đối an toàn.
Đi dạo vài vòng trong rừng cây, Tô Mạt cảm thấy không thú vị nữa mới cùng Hồng Nhi quay lại chỗ của đám người. Hiện tại đã là giữa trưa, bọn hạ nhân đang ở ven đường nấu một nồi cơm to. Từng đợt mùi thơm thoang thoảng từ trong nồi lớn bay ra. Tô Mạt ngửi được, khẽ cười: "Có cảm giác rất thơm nhỉ."
"Tiểu thư đói rồi à?" Hồng Nhi hỏi.
"Ừ." Tô Mạt sờ bụng mình, đích thật là có chút đói.
"Tiểu thư chờ một chút để Hồng Nhi lấy tiểu táo* làm bữa trưa." Hồng Nhi nói xong liền muốn lên xe lấy nguyên liệu nấu ăn.
(* loại bếp lưu động thường dùng cho những chuyến lữ hành xa, tương tự như bếp gas du lịch ấy.)
"Không cần đâu." Tô Mạt vươn tay ngăn Hồng Nhi lại, "Hôm nay ta muốn thử ăn cơm trong nồi to cùng mọi người, ta về xe ngựa trước, lát nữa ngươi đưa đến cho ta một phần đi."
"Cơm này là thứ đồ ăn của hạ nhân, chỉ sợ tiểu thư ăn không quen." Hồng Nhi nói.
"Không sao." Tô Mạt nở nụ cười, đối với vấn đề ăn uống thật sự nàng cũng không để ý nhiều. Chẳng qua là tỷ tỷ luôn sợ nàng ăn không ngon miệng nên luôn làm các món ăn trân quý cũng không ép nàng phải ăn hết. Trên phương diện này Hồng Nhi và tỷ tỷ đều giống nhau.
"Vâng." Thấy Tô Mạt vẫn kiên quyết như vậy, Hồng Nhi cũng nói không ra lời cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Sợ Tô Mạt ăn không quen những món này, Hồng Nhi vẫn dùng tiểu táo để làm rất nhiều món ăn tinh xảo, rồi bưng cả cơm tập thể đưa đến trong xe.
Cơm tập thể rất khô và thô đối lập hoàn toàn vơi món ăn tinh xảo được bày trên bàn, Tô Mạt bất đắc dĩ xoa trán, hai loại đồ ăn đặt cùng một chỗ dù là kẻ ngốc cũng biết nên chọn loại nào. Vừa nhìn thấy mấy món ăn được bày biện tinh tế nàng liền triệt để mất hết hứng thú với cơm tập thể. Khẩu vị của nàng quả nhiên đã bị dưỡng thành kén chọn rồi.
Hồng Nhi ở một bên cần mẫn gắp thức ăn, cho đến khi nàng rốt cuộc không thể ăn được nữa mới bắt đầu đυ.ng đũa ăn đồ ăn trên bàn. Kỳ thật Tô Mạt cũng đã nói với Hồng Nhi rất nhiều lần rằng có thể cùng ngồi ăn chung với nhau. Chẳng qua thứ bậc phân minh đã khắc sâu trong xương cốt Hồng Nhi nên nói gì cũng không chịu. Tô Mạt không còn cách nào khác chỉ có thể tùy ý Hồng Nhi.
Hồng Nhi rất quý trọng lương thực, đồ ăn còn dư trên bàn đều được nàng xử lý sạch sẽ. Còn cơm tập thể cả hai đều rất ăn ý không hề động một chút. Ăn hết tất cả mọi thứ, Hồng Nhi bắt đầu thu dọn bàn ăn, bưng bát đĩa đi để chuẩn bị rửa sạch.
"A Tam, A Thất! Các ngươi làm sao vậy?" Hồng Nhi vừa xuống xe ngựa không lâu, Tô Mạt liền nghe thấy tiếng kinh hô từ bên ngoài truyền vào, thanh âm của Hồng Nhi mang theo hoảng loạn cùng lo lắng.
"Có chuyện gì, Hồng Nhi?" Tô Mạn vén rèm xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài. Đợi khi nàng thấy rõ tràng cảnh, sắc mặt không khỏi thay đổi. Ở ngoài xe ngựa, người nằm ngổn ngang trên đất, cơ hồ là tất cả mọi người đều ngã xuống chỉ còn lại một vài hộ vệ tẫn chức bảo hộ Tô Mạt không ngã xuống.
Một người hai người thì Tô Mạt còn có thể nói là do bọn hắn mệt mỏi nên ngủ quên. Nhưng, đây lại toàn bộ người đều ngã xuống, nếu Tô Mạt còn không biết có vấn đề ở đây thì nàng chính là kẻ ngu rồi.
"Hồng Nhi, xảy ra chuyện gì?" Tô Mạt tận lực bình tĩnh bản thân lại, cố không vì chuyện trước mắt mà hoảng hốt.
"Tất cả bọn họ hình như đều ngủ hết." Hồng Nhi cau mày, "Ta hoài nghi bọn hắn bị trúng thuốc mê."
Tô Mạt nhíu chặt mày: "Ý của ngươi là có người động tay chân vào thức ăn." Nếu những người này cùng lúc ngã xuống nhưng nàng và Hồng nhi thì không, vậy khả năng duy nhất chỉ có thể là cơm tập thể có vấn đề. Lúc này Tô Mạt thấy vô cùng may mắn vì Hồng Nhi đã làm những món khác cho nàng, không thì nàng cũng đã có kết quả như những người nằm đó rồi.
"Sợ là vậy." Hồng Nhi nghiêm túc gật đầu.
Vừa dứt lời, rừng cây bên cạnh liền truyền ra những tiếng "sột soạt", từng bóng người một rời khỏi chỗ ẩn nấp hiện ra. Lai giả bất thiện, đây là cảm giác đầu tiên khi Tô Mạt thấy những kẻ với cây đao sáng loáng tiến ra. Hồng Nhi theo bản năng che trước người Tô Mạt, đề phòng nhìn mấy kẻ vừa xuất hiện. Năm hộ vệ còn lại ở bên cạnh Tô Mạt cũng đồng thời rút đao ra, vây Tô Mạt vào giữa để bảo vện.
Mấy vị khách không mời từng người xuất hiện rất nhanh liền bao vây xung quanh Tô Mạt. Tô Mạt đoán sơ qua một chút, ước chừng có khoảng hơn trăm người. Lần này thực sự gặp phiền toái, Tô Mạt nhìn lác đác mấy người hộ vệ bên cạnh, số lượng tương phản một cách mãnh liệt để nàng biết, sợ là lúc này nàng khó mà thoát khỏi tai kiếp này.
"Tiểu thư, mấy kẻ này là thổ phỉ." Hồng Nhi biến sắc, bởi vì đường lớn tu bổ nên bọn họ mới chọn đường nhỏ để đi. Mặc dù biết có cướp nhưng nghĩ rằng bọn họ cũng có nhiều người như vậy, lại thêm hộ vệ được huấn luyện nghiêm ngặt thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng lại không ngờ là bọn cướp này sẽ hèn hạ như vậy, cư nhiên dùng thuốc gây mê, lần này thật sự gặp phiền toái rồi.
Sắc mặt của Tô Mạt cũng không tốt đẹp gì, nghe đồn thổ phỉ cướp bóc gϊếŧ người, không việc ác nào mà không làm. Nếu nàng rơi vào tay bọn chúng thật sự là kêu trời không được gọi đất chẳng hay mất.
"Ấy chà, ban đầu chỉ định cướp hàng hóa, không ngờ thế mà có thể thật sự gặp được cực phẩm mỹ nhân ở đây." Một tên thoạt nhìn như là đầu lĩnh của bọn thổ phỉ đi ra từ trong đám người, ánh mắt dính chặt trên người Tô Mạt và Hồng Nhi, "Tiểu nương tử, mau cùng bản đại gia trở về, bản đại gia sẽ cẩn thận mà yêu thương ngươi."
Đầu lĩnh thổ phỉ vừa dứt lời, chung quanh liền phát ra một tràng cười vang. Ánh mắt nhìn về phía Tô Mạt và Hồng Nhi giống như đang nhìn con mồi vừa rơi vào bẫy rập vậy.
Xiết chặt nắm tay đặt hai bên, "A Tứ, lát nữa ngươi bảo hộ tiểu thư xông ra ngoài, ta và những người khác sẽ tận lực dẫn dắt sự chú ý của thổ phỉ. Ngươi nhất định phải bảo vệ tiểu thư an toàn!" Rút chủy thủ từ bên hông ra, cầm thật chặt trong tay. Trong mắt Hồng Nhi lóe lên tia kiên định, chờ tiểu thư thoát được nàng sẽ tự vẫn ở đây. Nàng thà chết cũng không để bất luận kẻ nào vũ nhục.
"Vậy không được!" Sống chung với nhau mấy năm, Tô Mạt đã sớm xem Hồng Nhi là một thân nhân khác của mình, vào lúc này lại muốn lợi dụng Hồng Nhi làm mồi nhử, nàng không thể làm được.
"Tiểu thư, chẳng lẽ ngài muốn bị bọn chúng bắt rồi vũ nhục sao?" Hồng Nhi hỏi ngược, "Tiểu thư, ngài quên lý do bản thân một mực muốn thượng kinh sao?"
"Ta..." Muốn phải bác lại nhưng gương mặt của tỷ tỷ lại hiện lên trong đầu để Tô Mạt á khẩu không trả lời được.
"Ở Kinh thành có người đang chờ ngài, tiểu thư." Hồng Nhi nói, "Ngài nhẫn tâm để người kia vĩnh viễn không thể gặp lại ngài sao?"
Đúng vậy, làm cho tỷ tỷ vĩnh viễn không thể gặp nàng, nàng sao nhẫn tâm đây! Nàng biết, nếu bản thân xảy ra chuyện, tỷ tỷ nhất định sẽ thương tâm đến chết!
Thừa dịp Tô Mạt ngây người, Hồng Nhi nháy mắt ra dấu cho A Tứ. A Tứ không nói hai lời, nhấc Tô Mạt lên quay đầu chạy.
"A Tứ, ngươi làm gì vậy, mau buông ta xuống! Hồng Nhi vẫn còn ở đó!" Tô Mạt nhìn về hướng Hồng Nhi, có phần cuống lên.
"Tiểu thư, thật xin lỗi." A Tứ mặc kệ ý muốn của Tô Mạt, kẹp lấy Tô Mạt liều mạng chạy.
Nhìn thấy Tô Mạt đã chạy được một khoảng xa, Hồng Nhi lộ ra một nụ cười đau thương: "Tiểu thư, sợ là Hồng Nhi cũng không thể hầu hạ ngài nữa rồi." Chỉ cần tiểu thư an toàn, nàng có thể hi sinh tất cả, cho dù là cái mạng này!
Sau khi Tô Mạt chạy đi, cuộc chiến giữa hai bên liền bùng nổ. Mặc dù không thể nghi ngờ là thân thủ của hộ vệ rất cao cường, nhưng cũng nan địch quần hồ, không thể duy trì được bao lâu liền thua trận, toàn bộ đều bị bắt. Hồng Nhi thấy tình thế thay đổi lập tức định vung dao tự sát, lại bị đầu lĩnh thổ phỉ phát hiện sớm một bước đánh rơi chủy thủ trong tay, điểm huyệt đạo không thể cử động.
"Muốn chết?" Đầu lĩnh thổ phỉ cười hèn mọn, "Cũng phải hỏi bản đại gia có đồng ý không đã."
Toàn thân Hồng Nhi không thể cử động chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn tên đầu lĩnh, giống như muốn khoét một cái lỗ thật lớn trên người hắn.
"Ngươi cũng nhìn ta như vậy." Tên đầu lĩnh cười cợt nói, "Cái kẻ ngươi muốn liều mạng bảo vệ kia xem chừng cũng nhanh chóng bị bắt lại thôi. Ta đã bày thiên la địa võng ở xung quanh thì bất luận kẻ nào cũng không thể thoát."
Như muốn chứng thực câu nói kia, A Tứ như một miếng vải rách bị người ném trên mặt đất. Tô Mạt bị tóm chặt, giống Hồng Nhi đều không thể động đậy. Thấy Hồng Nhi vẫn còn sống, Tô Mạt thở phào một hơi.
"Đi, dẫn hai mỹ nhân này cùng về sơm trại." Tâm tình của đầu lĩnh thổ phỉ rất tốt, nói, "Cả những hàng hóa này nữa."
*
"Tiểu thư, không tốt, tiểu thư Tô Mạt ở trên đường đến Kinh thành gặp phải thổ phỉ, nghe nói là đã bị bắt lại!" Hỉ Nhi vội vàng chạy vào phòng Tô Đồng, sau khi nói một hơi dài liền thở hào hển.
"Choang", chén trà tuột khỏi tay Tô Đồng rớt xuống vang lên một tiếng, cái chén vỡ vụn.
"Ngươi... ngươi nói gì!" Tô Đồng 'vụt' đứng bật dậy, trong mắt hiện lên sự khó tin cùng lo lắng.
"Tiểu thư, ta cũng vừa mới nghe được tin, vô cùng chính xác." Hỉ Nhi nói, "Ta còn nghe nói, những tên thổ phỉ kia gϊếŧ người cướp của, không việc xấu nào mà không làm, tiểu thư Tô Mạt nếu rơi vào tay bọn họ, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều..."
"Ta phải đi tìm muội ấy!" Không đợi Hỉ Nhi nói xong, Tô Đồng liền vội vàng muốn đi ra ngoài. Cái gì mà bị thổ phỉ bắt chứ, nhất định không phải là sự thật! Tiểu Mạt nhà nàng thông minh như vậy, sao có thể rơi vào tay bọn thổ phỉ được?
----------------------------
'tiểu táo' đây nhé, là cái lò nhỏ bằng gạch đó: