Tất cả người dân Giang Nam đều biết, bây giờ phần lớn những cửa tiệm ở Giang Nam đều thuộc quyền sở hữu của một nữ nhân. Nữ nhân này là một người rất thần bí, ba năm trước đây đột nhiên xuất hiện, chỉ dùng một cửa tiệm mà từng bước từng bước xâm chiếm các cửa tiệm xung quanh, cuối cùng trở thàng long đầu ở nơi này.
Ban đầu nhận được ba cửa tiệm từ Lương vương, phải sống ở một địa phương lạ lẫm thật sự cái gì Tô Mạt cũng không biết. May mắn là Lương vương vẫn để lại cho nàng một người có thể quản lý cửa hàng, những ngày đầu có thể miễn cưỡng sống qua. Cứ mỗi lần nhớ đến tỷ tỷ, nàng liền cố gắng học tập những công việc trong tiệm. Muốn dùng sự bận rộn để quên đi nỗi nhớ nhung đối với tỷ tỷ.
Ngoại trừ không thể có được tỷ tỷ, trọng sinh đã mang đến cho Tô Mạt rất nhiều chỗ tốt.
Tô Mạt nhớ mang máng rằng vì Hoàng đế muốn cho phi tử mới của mình là Liên phi được vui vẻ liền đặc biệt thu mua số lượng lớn vải vóc và mẫu thêu ở Giang Nam. Những loại vải kia có màu sắc và hoa văn rất đẹp nên Tô Mạt đều nhớ kỹ. Vừa mới đến Giang Nam, Tô Mạt lập tức mua tất cả vải vóc có màu sắc và hoa văn trên cùng với toàn bộ mẫu thêu. Đợi đến lúc trong cung phái người đến thu mua lại đề giá gấp đôi để bán ra. Bở vì cửa tiệm có danh hào của Lương vương chống lưng nên lúc thu mua quan viên cũng không dám ép giá, giúp cho Tô Mạt kiếm được một khoản lời thật lớn.
Nhờ dùng loại phương pháp này mà Tô Mạt lăn lộn ở Giang Nam đặc biệt thuận buồn xuôi gió. Chỉ mới ba năm ngắn ngủi nàng liền mở rộng cửa tiệm ra gấp bội. Cái tên Tô Mạt ở Giang Nam cũng có không ít danh tiếng.
*
Sắp đến tết nên thời tiết luôn luôn đặc biệt rét lạnh. Ở bên ngoài tuyết rơi đầy trời từng đợt gió lạnh thổi đến cắt vào da thịt đau nhức. Không khí bên trong phòng cùng phía ngoài hoàn toàn khác biệt, vô cùng ấm áp.
Nữ tử ngồi bên bàn, ngón tay ngọc thon dài lật một trang lại một trang sổ sách, lúc thì nhíu mày lúc thì giãn ra. Ngón trỏ gảy sổ sách trong tay một cái, thở dài một hơi tựa hồ không hài lòng lắm với một vài chỗ được ghi lại trên ấy. Đặt xuống cuốn sổ sách cuối cùng, Tô Mạt xoa xoa con mắt đau nhức, hướng mắt nhìn cây mai đứng lẻ loi một mình ở bên ngoài trong giá lạnh, không biết sao lòng nàng chợp ập đến một nỗi cô đơn. Bất tri bất giác nàng rời xa tỷ tỷ cũng đã được ba năm rồi. Trong khoảng thời gian ba năm này, nàng giống như biến mất khỏi thế gian, không hề gửi bất cứ tin tức nào cho tỷ tỷ, tỷ tỷ có Lương vương làm bạn ở bên cạnh sợ là đã quên mất một tiểu muội gọi là Tô Mạt này rồi.
Vươn tay bẻ một nhành hoa mai, Tô Mạt khẽ ngửi, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn ở xoang mũi thật lâu không tiêu tan. Ba năm rồi, e là tỷ tỷ ngay cả con cũng đã có.
Người ta thường nói thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả, nhưng tình cảm của nàng đối với tỷ tỷ theo thời gian trôi qua lại càng trở nên sâu đậm, càng ngày càng không thể buông xuống được nữa. Tựa như vò rượu trong hầm rượu vậy, thời gian càng lâu thì càng tinh khiết và thơm hơn càng khiến lòng người bị rịn.
Lấy một túm tóc đen từ trong ngực ra, đây là báu vật nàng quý trọng nhất cũng là trụ cột tinh thần duy nhất của nàng. Không biết đã bao nhiêu đêm nàng phải nắm chặt nó để chìm vào giấc ngủ. Đây là thứ duy nhất để cho nàng cảm nhận được sự tồn tại của tỷ tỷ, có thể làm cho nàng cảm thấy tỷ tỷ vẫn ở bên cạnh mình chưa từng rời đi.
" Tỷ tỷ, Tiểu Mạt rất nhớ người." Một mình nói với túm tóc của hai người đã không phải là lần đầu, ánh mắt Tô Mạt nhìn về phía đồ vật ở trong tay tràn ngập ôn nhu tựa như đang nhìn tỷ tỷ vậy, "Tỷ tỷ, Tiểu Mạt rất muốn gặp người, cho dù tỷ đã con cái thành đàn, muội vẫn như cũ muốn gặp tỷ. Muội cũng không yêu cầu điều gì quá mức, chỉ cần từ xa được nhìn thấy tỷ tỷ là đủ rồi."
Nhờ ba năm ma luyện Tô Mạt đã hoàn toàn trút đi những vô tri ngây thơ của thiếu nữ, đường nét trên khuôn mặt cũng dần trở nên thành thục. Bộ ngực sữa ưỡng thẳng, đôi chân thon dài, dung mạo xinh đẹp, mỗi một thứ đều khiến nam nhân phải hít thở không thông. Trong khoảng thời gian gần đây có không ít người cầu hôn với Tô Mạt, nhưng Tô Mạt đều nhất nhất nhã nhặn từ chối. Trong lòng nàng, trừ tỷ tỷ ra không bao giờ có thể tiếp nhận được một ai khác nữa. Vì Tô Mạt không chút lưu tình cự tuyệt, nên nàng còn có thêm một danh xưng là "băng tuyết mỹ nhân".
Nam nhân là một sinh vật rất dễ khinh rẻ coi thường, càng không có được thì càng thấy tốt đẹp và trân quý. Với Tô Mạt cũng thế, một năm trước mỹ danh của Tô Mạt liền truyền khắp khu vực Giang Nam. Phần lớn nam nhân đối với việc có thể chinh phục được một nữ nhân như vậy đều tràn đầy hứng thú. Chiếm được Tô Mạt có rất nhiều chỗ tốt, không chỉ là ôm được mỹ nhân vào lòng mà chinh phục Tô Mạt còn có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nam nhân. Quan trọng nhất là cửa tiệm sau lưng Tô Mạt. Bất kể là kể nào cũng đều sẽ phải đỏ mắt đôi chút.
"Tiểu thư." Tiếng gõ cửa ngắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Mạt.
"Vào đi." Tô Mạt mở miệng nói.
"Tiểu thư. Thẩm lão bảo đưa thϊếp mời đến." Nha hoàn tiến vào đưa thϊếp lên cho Tô Mạt.
Tô Mạt thoáng nhìn lướt qua, bái thϊếp toàn nói những lời ba hoa, chỉ đơn giản là muốn ngày mai mời nàng đến tửu lâu thương nghị chút chuyện hợp tác.
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi." Tô Mạt tiện tay cầm lấy thϊếp thả lên trên bàn, cho nha hoàn lui xuống.
"Vâng." Nha hoàn này là Tô Mạt tìm lúc vừa mới đến Giang Nam, khôn khéo lão luyện cũng không nhiều chuyện để Tô Mạt thập phần hài lòng. Mỗi lần nhìn nha hoàn này, nàng đều thường nhớ đến Hỉ Nhi bên cạnh tỷ tỷ, không biết nha hoàn tâm tư dư thừa kia có gây ra chuyện khó xử gì cho tỷ tỷ không nữa.
*
"Thật không ngờ là Tô tiểu thư lại nguyện ý giá lâm, thật sự là thụ sủng nhược kinh." Thẩm lão bản vừa qua tuổi bốn mươi không lâu, cả người nhìn có vẻ phúc hậu. Thân hình nhìn từ xa có vẻ hơi mập mạp, phối hợp với vẻ mặt nịnh nọt trông thập phần buồn cười. Kỳ thật Tô Mạt không hề thích nhìn thấy dáng vẻ a dua nịnh nọt của người khác, nhìn quá giả dối, giả đến nỗi khiến người tâm phiền. Chẳng qua đều là thương nhân với nhau cũng không nên triệt để xé rách da mặt.
"Thẩm lão bản muốn nói gì thì nói thẳng ra đi." Tô Mạt cũng lười quanh co lòng vòng với hắn.
"Ta biết là gần đây Tô tiểu thư lại có ý tưởng mới, không biết Tô tiểu thư có thể cho ta dính chút thơm lây được chứ." Trong mắt Thẩm lão bản lóe lên một tia tính toán. Những năm này vận khí của Tô Mạt dù là nhóm thương nhân bọn hắn cũng nhìn ra được là quá mức tốt rồi. Lần một lần hai bọn hắn còn có thể nói là Tô Mạt có vận khí tốt. Nhưng số lần tăng lên lại càng tăng lên, còn nói Tô Mạt không có giao thiệp rộng, cũng không kẻ nào tin. Ai bảo mỗi lần đều thu mua mấy thứ bọn hắn thấy không có chút tác dụng nào nhưng cuối cùng lại nhanh chóng bán giá cao xuất ra ngoài chứ?
Sau đó cũng có rất nhiều thương nhân bắt đầu học theo hành động của Tô Mạt, Tô Mạt thu mua thứ gì bọn họ lập tức mua theo. Chẳng qua Thẩm lão bản này, hành động có chút chậm nên không trữ được hàng. Cho nên mới đem chủ ý đánh lên người Tô Mạt.
"Dựa vào đâu?" Lông mày Tô Mạt nhếch lên, nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, nhìn Thẩm lão bản, cặp lông mày mang theo một loại phong tình khó diễn tả nổi. Thẩm lão bản nhìn thoáng qua, nuốt nước miếng một cái, tâm tình có chút dồn dập. Bất quá loại xao động này nhanh chóng bị đè ép xuống, hắn vẫn còn nhớ rất rõ, trước kia có nam nhân muốn hạ dược Tô Mạt cuối cùng kết quả là bị chặt đứt tay chân. Nội tâm của nữ nhân này cũng như cảm giác nàng ta để lại cho người khác, đều là băng lãnh vô tình, rất khó dây vào.
"Ta biết Tô tiểu thư đã nhìn trúng vị trí một gian hàng nào đó của ta từ lâu, ta nguyện ý nhường ra chỉ cầu có thể kiếm một chén canh." Thẩm lão bản cắn răng nói. Hợp tác với Tô Mạt đạt được lợi ích còn nhiều hơn so với một gian cửa tiệm.
Hai mắt Tô Mạt không khỏi tỏa sáng, khóe miệng nhẹ cười: "Thành giao." Thẩm lão bản cũng không biết, vị trí gian hàng này của hắn tương lai sẽ được Hoàng đế tuyển chọn để xây từ đường. Lúc ấy, mảnh đất này có giá trị liên thành.
Cùng nói chuyện với Thẩm lão bản, cả hai người đều rất hài lòng. Bầu không khí của bữa cơm diễn ra rất tốt đẹp.
"Vậy chuyện này đành dựa nhiều vào sự giúp đỡ của Tô tiểu thư." Trước khi đi, Thẩm lão bản chắp tay với Tô Mạt, nói.
"Nhất định." Tô Mạt đáp lời.
"Tiểu thư, bây giờ đi đâu ạ?" Nha hoàn bên cạnh hỏi một câu.
"Đi thành Nam." Tô Mạt hơi suy nghĩ, nói.
Vừa mới xoay người lại liền bị một thân ảnh bé nhỏ va vào.
Tô Mạt nhất thời không kịp phản ứng bị đυ.ng vào có chút lảo đảo, hơi lui về sau vài bước ổn định lại thân hình. Tô Mạt vô thức nhìn hướng thân ảnh chạy đi, chỉ có thể thấy được một bóng lưng chớp qua rồi biến mất. Tô Mạt nhíu mày, luôn cảm thấy bóng dáng bé nhỏ ấy có hơi quen.
Đột nhiên, "xoảng" một tiếng, một chậu hoa thình lình rơi từ trên lầu xuống đúng ngay chỗ lúc đầu Tô Mạt vừa đứng.
Tô Mạt sững người một hồi, trong lòng hoảng sợ không thôi, nếu không phải vừa mới bị người khác va vào nên bị đẩy ra khỏi chỗ đó, chỉ sợ là nàng đã bị bình hoa rớt trúng đầu rồi.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Nha hoàn bên cạnh ân cần hỏi thăm.
Tô Mạt lắc đầu, nhấc chân rời khỏi quán rượu.
Chuyện ngày hôm nay chỉ được xem là một chút ngoài ý muốn và may mắn nhỏ, rồi sau đó nhanh chóng bị tất cả mọi người quên đi.
*
"A Đồng, ta đã đợi nàng ba năm rồi?" Bên trong phủ Tướng quân, Lương vương nhìn Tô Đồng, trong mắt mang theo một tia bất đắc dĩ. Thời gian ba năm trôi qua cũng không lưu lại quá nhiều vết tích trên thân hai người, ngoại trừ càng trở nên thành thục cơ hồ không có bất kỳ biến hóa nào, "Vốn chỉ cần một năm giữ đạo hiếu, nàng lại nhất định muốn giữ ba năm đạo hiếu cho mẫu thân nàng, ta đều đáp ứng nàng. Ta biết, nàng muốn tránh ta cho nên mới lấy cớ này, nhưng ta không quan tâm, hiện tại thời gian ba năm cũng đã qua, nàng còn chưa nghĩ kỹ sao?"
"A Phong, rất xin lỗi." Tô Đồng nói, "Những lời lúc nhỏ không thể tính, ta cũng không thích ngươi."
"Ta chỉ muốn ở bên nàng." So với ba năm trước đây, ánh mắt của Lương vương càng thêm thâm tình, "Những thứ khác ta cũng không quan tâm. Người toàn kinh thành đều biết nàng sẽ là chính phi của ta, nàng còn muốn tiếp tục trốn tránh sao?"
"Bất quá chỉ là chút lời đồn thôi." Tô Đồng lãnh đạm nói.
"Không phải lời đồn," Lương vương nhìn thẳng vào mắt Tô Đồng, "Đây là lời hứa của ta dành cho nàng. Ta chỉ thích mình nàng, cũng chỉ lấy một người là nàng." Lời tỏ tình chỉ một người duy nhất này là ước mơ tha thiết của nhiều thiếu nữ, nhưng mà trong lòng Tô Đồng cũng không có nhiều cảm giác cho lắm. Thậm chí còn có suy nghĩ, nếu người ở trước mặt nàng nói những lời này là Tiểu Mạt thì tốt biết mấy.
Nhìn ánh mắt lơ đãng của Tô Đồng, Lương vương biết Tô Đồng lại đang nhớ đến Tô Mạt. Cứ mỗi lần Tô Đồng cầm những món đồ của Tô Mạt rồi bắt đầu nhớ đến nàng ta đều sẽ lộ ra vẻ mặt này. Nội tâm Lương vương rất thất vọng. Hắn dùng ba năm ròng rã cứ nghĩ rằng có thể làm cho Tô Đồng rung động, nhưng hắn đã sai rồi. Hắn cho là bản thân đã đánh giá đủ cao địa vị của Tô Mạt trong lòng Tô Đồng, nhưng hóa ra hắn vẫn còn đánh giá thấp.
"Ngày mai ta sẽ đến cầu hôn." Không đợi Tô Đồng nói ra lời cự tuyệt, Lương vương nhanh chóng rời đi.
Hắn không chờ được nữa, hắn biết, Tô Mạt là một vết nứt khó có thể vượt qua ở trong lòng Tô Đồng. Hắn cam chịu, hắn không hi vọng vượt qua vết nứt này, hắn chỉ muốn có được Tô Đồng.
Nhìn bóng lưng Lương vương rời đi, Tô Đồng thở dài một tiếng: "Ngươi tội gì phải làm vậy chứ?"
Xoay người đi vào phòng của Tô Mạt, Tô Đồng nằm ngửa trên giường Tô Mạt. Không biết giờ Tiểu Mạt có khỏe không. Trước đó vài ngày có sai người nghe ngóng tin của Tô Mạt, biết được muội ấy có cửa tiệm của riêng mình ở Giang Nam, nàng rất vui mừng. Tiểu Mạt rốt cuộc đã có thể không cần ỷ mà còn tự mình độc lập sinh sống rồi. Chỉ là, trong lòng nàng lại thấy trống vắng khó chịu.
Lấy ra kết tóc của hai người, Tô Đồng ôn nhu nhìn ngắm.
"Tiểu Mạt, muội nếu còn không về, tỷ tỷ ắt là phải đi tìm muội rồi."
--------------------------------
mình cũng xin có đôi lời là bản thân mình edit rất chậm, một chương thường thì mình sẽ edit khoảng 2-3 tiếng cho nên một ngày có thể edit nhiều nhất là 2 chương đó là nếu mình siêng hoặc không bận gì ấy, còn không thì có khi chưa được một chương nữa ấy chứ. Vậy nên các bạn có hối thì mình cũng chịu thôi à :(( hiện tại cứ edit được chương nào là mình up chương ấy nên các bạn cứ vui vẻ đọc nhé tốc độ chỉ chậm chút xíu thôi :))
chúc mọi người ngủ ngon ha!!!
À, nếu có lỗi chính tả các bạn nhớ nhắc nhở mình nhé.