Khẽ đẩy cửa phòng tỷ tỷ ra, Tô Mạt nhẹ bước tiến vào.
Khuôn mặt của nữ tử nằm trên giường tái nhợt mang theo vẻ bệnh trạng. Cho dù bị bệnh nhưng vẫn như cũ khiến người ta không dời nổi mắt.
Tô Mạt đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tinh tế của tỷ tỷ. Vì miệng vết thương bị nhiễm trùng nên dẫn tới phát sốt, mặt Tô Đồng đỏ bừng một cách bất thường, hơi thở cũng có chút dồn dập. Tô Mạt đau đớn không thôi, người vốn dĩ phải nằm ở chỗ này hẳn là nàng mới đúng. Ngón tay lưu luyến di chuyển trên mặt tỷ tỷ, rồi dần dần trượt xuống trước ngực tỷ tỷ. Xuyên qua y phục có thể mơ hồ thấy được vải trắng. Tay Tô Mạt lơ lửng giữa không trung do dự không dám hạ xuống, sợ chạm phải vết thương làm tỷ tỷ đau.
Ngón tay trong không khí vờ như chạm vào: "Tỷ tỷ, người hẳn là rất đau đúng không, để Tiểu Mạt xoa cho người." Lúc nhỏ, nếu ngã bị thương tỷ tỷ lập tức dịu dàng xoa cho nàng, nói những lời ôn nhu. Mỗi lần chỉ cần như vậy tất cả mọi đau đớn đều sẽ bay đi.
Tô Mạt nhẹ nhàng xoa trong không khí thật lâu đến tận khi tay của mình mỏi nhừ mới chậm rãi thu tay lại.
Nhìn tỷ tỷ đang nàm trên giường không có bất kỳ phản ứng nào, trong lòng Tô Mạt hết sức chua xót.
"Tỷ tỷ, hôm nay muội mới hiểu ra, sự quyến luyến của muội đối với tỷ tỷ, hóa ra đó chính là yêu." Tô Mạt ngồi bên Tô Đồng đã mất đi ý thức, tự nói: "Tỷ tỷ, muội thật sự rất muốn biết tình cảm của tỷ tỷ với Tiểu Mạt có giống nhau hay không. Nếu tỷ tỷ không trả lời vậy để Tiểu Mạt đoán đi. Muội nghĩ trong thâm tâm tỷ tỷ cũng yêu Tiểu Mạt. Nếu không yêu, tại sao cả hai lần đều liều mình vì Tiểu Mạt chứ? Tỷ tỷ, có thể có được tình yêu của người là hạnh phúc cả đời của Tiểu Mạt. Tiểu Mạt đã đủ thỏa mãn rồi. Tiểu Mạt sẽ không cưỡng cầu ở bên tỷ tỷ, bởi nếu như vậy sẽ chỉ làm hại tỷ mà thôi. Lương vương nói đúng, muội và tỷ là chị em ruột, vấn đề không chỉ là ở giới tính mà còn là thân tình*. Tiểu Mạt chỉ một là một thứ nữ không có bất cứ thứ gì, có thể không thèm để ý đến miệng người đời, nhưng tỷ tỷ thì khác, người lại không thể như vậy. Tiểu Mạt không thể chỉ vì một phút vui vẻ mà hủy một đời của tỷ tỷ."
(* cái đoạn 'thân tình' là mình tự chém nhá, trong bản raw đoạn ấy chỉ có mỗi dấu sao, mình thấy không hợp lý nên mới chế thêm vào.)
Nhúng tay cầm lấy khăn mặt ở trong chậu rửa, thấm ướt, vắt khô, nhẹ nhàng nâng tay tỷ tỷ lên, lau một cách chậm rãi.
"Tỷ tỷ, đây là một lần cuối cùng Tiểu Mạt hầu hạ tỷ." Tô Mạt bày ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, "Tỷ tỷ, người không phải rất thích Tiểu Mạt hầu hạ sao? Mỗi lần tỷ tỷ chà lưng cho Tiểu Mạt luôn thích trêu chọc Tiểu Mạt một phen. Hôm nay đến lượt muội lau người cho tỷ, có phải muội cũng có thể trêu chọc tỷ tỷ đúng không? Nếu có thể nhìn thấy được dáng vẻ thẹn thùng của tỷ tỷ thì tốt biết bao." Sau khi nói xong, thanh âm của Tô Mạt cũng bắt đầu nghẹn ngào, "Tỷ tỷ, muội thật rất nhớ khoảng thời gian bị người trêu chọc, lúc ấy, muội thực sự rất vui vẻ..."
Từng giọt nước mắt không kìm nổi từ trên gương mặt rơi xuống, ánh mắt dần mơ hồ.
Vừa nghĩ đến việc phải rời xa tỷ tỷ, tâm Tô Mạt không thể ức chế mà trở nên đau đớn.
"Tỷ tỷ, muội phải đi rồi. Vì tỷ, muội cần phải rời đi. Điều duy nhất khiến muội tiếc nuối là không thể để tỷ tiễn muội." Tô Mạt cười khổ, "Có điều nếu tỷ tỷ đến tiễn muội nhất định sẽ không nỡ đi. Cho nên như bây giờ cũng tốt. Không biết khi muội đi rồi thì tỷ tỷ có nhớ muội hay không. Còn muội nhất định sẽ thời thời khắc khắc nhơ đến tỷ tỷ."
Khăn mặt ấm áp lau lên gương mặt tỷ tỷ, Tô Mạt rất dụng tâm, cặp mắt gần như tham lam nhìn ngắm gương mặt tỷ tỷ, muốn đem hình ảnh của tỷ tỷ khắc sau trong lòng.
Cẩn thận lau chùi những chỗ da dẻ lộ ra trong không khí một lần, Tô Mạt bưng chén thuốc lên. Bên trong chén thuốc đều là dịch thuốc đắng chát. Tô Mạt từ trước giờ vẫn luôn ghét mùi thuốc Đông y nhưng lần lại lại không có chút oán thán nào. Bưng bát thuốc lên uống một ngụm ngậm trong miệng rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng cạy mở môi tỷ tỷ, từng chút một truyền dịch thuốc trong miệng cho tỷ tỷ. Hai cánh môi chạm vào nhau sít sao, Tô Mạt lưu luyến xúc cảm mềm mại trên môi tỷ tỷ, thật lâu cũng không muốn rời khỏi. Dù cho là dịch thuốc đắng chát thì giây phút này đối với Tô Mạt cũng là quỳnh tương ngọc lộ.
Đút xong một bát thuốc cho tỷ tỷ, Tô Mạt mới dời khỏi môi tỷ tỷ. Nhìn đôi môi bị mình cắn cho hơi sưng đỏ, Tô Mạt nín khóc mỉm cười.
"Tỷ tỷ, cuối cùng người cũng đã bị Tiểu Mạt trêu ghẹo rồi."
Bất chợt như nhớ ra điều gì, Tô Mạt liền đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm lấy cái kéo được cất ở bên trong ra, cẩn thật cắt một đoạn ngắn tóc đen của tỷ tỷ rồi cũng cắt của mình một đoạn, sau đó chia thành hai bó nhỏ, một cái bản thân thu vào trong ngực, một cái còn lại đặt ở trong lòng tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, hãy coi cái này như Tiểu Mạt và tỷ, chúng ta mãi mãi cũng không rời xa nhau."
Làm xong hết thảy, Tô Mạt cầm bút lông đặt trên bàn lên viết một phong thư cho tỷ tỷ, đặt cạnh gối của tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, Tiểu Mạt đi đây..." Giọng nói khàn không thể tả, "Tỷ, tự mình bảo trọng..."
Sau cùng lưu luyến nhìn tỷ tỷ một lần, Tô Mạt dứt khoát quay người. Nếu tiếp tục ở lại nàng sẽ chỉ càng thêm không nỡ. Khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, nếu rời đi là lựa chọn tốt nhất thì nàng không nên cứ mãi ở đây lưu luyến không rời.
Cắn chặt môi, chịu đựng nước mắt đang chực trào, Tô Mạt đẩy cửa rời đi. Chạy như điên đến chỗ xe ngựa đang đứng, dường như chỉ có chạy thật nhanh mới có thể khiến cho Tô Mạt tạm quên đi loại thống khổ này.
Người đang nhắm chặt mắt nằm trên giường ngay khoảnh khắc Tô Mạt rời đi ấy, một giọt nước mắt óng ánh từ khóe mắt chảy xuống làm ướt bức thư được đặt bên cạnh.
*
"Tiểu thư Tô Mạt đúng không ạ?" Người lái xe là một lão nhân tuổi đã qua sáu mươi nhìn qua có chút hiền lành. Thấy Tô Mạt xuất hiện lão nhân cung kính hỏi thăm một câu.
"Là ta." Tô Mạt lau đi nước mắt còn vương trên mặt.
"Lương vương Điện hạ đã phân phó cho chúng ta phải thuận lợi đưa tiểu thư Tô Mạt đến cửa tiệm ở Giang Nam, mời tiểu thư lên xe." Lão nhân tránh ra nhường đường, cũng nhờ đó Tô Mạt có thấy rõ phía sau còn có sáu người ước chừng khoảng hai mươi tuổi, toàn thân tỏa ra khí tức trầm ổn.
Tô Mạt cười lạnh một tiếng, Lương vương đúng là đủ hao tâm tổn trí, đây là sợ nàng nửa đường quay lại cho nên mới đặt biệt sai người đến giám sát hành tung của nàng sao? Lương vương cũng không khỏi quá coi thường Tô Mạt nàng rồi, nàng nếu đã quyết định rời đi thì sẽ không đổi ý.
Kỳ thật về chuyện này thì ngược lại Tô Mạt đã hiểu lầm Lương vương rồi. Lương vương vì lo lắng cho Tô Mạt một nữ tử yếu đuối trên đường đi có thể gặp phải nguy hiểm nên mới điều động sáu người hộ vệ này đến hộ tống. Nói như thế nào thì Tô Mạt cũng là muội muội của Tô Đồng, nếu có xảy ra chuyện gì thì nhất định Tô Đồng cả đời sẽ không tha thứ cho hắn. Cho nên vì tình cảm giữa hắn và Tô Đồng nên Lương vương nhất định phải bảo hộ Tô Mạt an toàn.
"Đi thôi." Liếc mắt nhìn chằm chằm cửa sổ gian phòng của tỷ tỷ, Tô Mạt xoay người bước lên xe.
"Tỷ tỷ, Tiểu Mạt đi đây, từ hôm nay trở đi Tiểu Mạt đã không còn là tiểu muội luôn trốn dưới đôi cánh của tỷ nữa, bây giờ hết thảy Tiểu Mạt đều phải dựa vào bản thân thôi. Không biết sao lại thấy có chút cô đơn.
Lương vương đứng sát cửa sổ dõi mắt nhìn xe ngựa rời đi. Địch nhân lớn nhất đã rời đi nhưng hắn không có một chút vui vẻ nào. Nhìn Tô Đồng vẫn còn bất tỉnh nằm trên giường. Hắn biết, sau khi tỉnh lại, sự chất vấn của Tô Đồng sẽ trở thành cửa ải khó nhất của hắn.
*
Đến hết ngày thứ hai Tô Mạt rời đi Tô Đồng liền tỉnh dậy.
Đầu tiên nhìn thấy không phải là muội muội mình vẫn tâm tâm niệm niệm mà là Lương vương, nói không thất vọng là giả. Thấy được thất vọng trong mắt Tô Đồng, lòng Lương vương khổ sở nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt.
"Tiểu...Mạt..." Mở miệng, cảm thấy cổ họng khô khốc đến cực điểm, căn bản nói không ra một câu hoàn chỉnh.
Lương vương lập tức cầm cái chén bên người tới, thận trọng rót cho Tô Đồng uống. Một chén nước phải thật lâu mới rót đầy. Nhân tiện cầm lấy khăn mặt trong chậu cẩn thận thay Tô Đồng lau sạch vệt nước bị trào ra.
"Tiểu Mạt đâu? Muội ấy không sao chứ." Thời điểm đã có thể trôi chảy nói một câu, câu đầu của Tô Đồng là hỏi về Tô Mạt.
Dù sớm đã liệu đến nhưng trong lòng Lương vương vẫn cực kỳ đau đớn. Hắn rất muốn hỏi Tô Đồng, rốt cuộc hắn có chỗ nào kém so với Tô Mạt kia. Vì sao hắn đã cố gắng lâu như vậy, trong lòng A Đồng lại luôn luôn không có hắn.
"Nàng không sao." Mặc dù có rất nhiều điều muốn chất vấn nhưng Lương vương biết bây giờ không phải là lúc để làm rõ, "Có nàng che chở, muội ấy không bị chút thương tổn nào."
"Vậy hiện tại muội ấy ở đâu?" Tô Đồng biết, nếu Tô Mạt không sao thì nhất định sẽ canh giữ ở bên người nàng, nếu khi tỉnh lại không gặp được Tiểu Mạt, vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi. Mặt Tô Đồng bỗng nhiên biến sắc, giãy giụa muốn đứng lên, "Muội ấy đã xảy ra chuyện đúng không? Không được, ta muốn đi nhìn xem rốt cuộc muội ấy thế nào!" Động tác quá mạnh ảnh hưởng đến vết thương của Tô Đồng, đau đớn khiến sắc mặt của nàng trong nháy mắt nhợt nhạt hơn, trên trán xuất ra đầy những hạt mồ hôi nhỏ. Tô Đồng cắn răng không kêu tiếng, muốn nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn.
"Nàng làm gì vậy hả!" Lương vương hết sức sốt ruột, vội vàng đỡ Tô Đồng về lại giường, "Trên người nàng còn có thương thế đừng lộn xộn, vất vả mới cầm được máu vết thương lại vỡ ra thì làm sao?"
"Nói ta biết, Tiểu Mạt rốt cuộc là bị sao rồi?" Đối diện với đôi mắt hết sức lo lắng của Tô Đồng, cuối cùng Lương vương cũng không giấu giếm chuyện này.
"Muội ấy đi rồi."
"Đi rồi...là có ý gì?" Tô Đồng ngơ ngác nhìn Lương vương.
"Bên gối có bức thư Tô Mạt để lại cho nàng, muội ấy nói muốn sống cuộc sống của mình, nên đã đi rồi." Lương vương chỉ thứ Tô Mạt để lại bên gối.
Tay phải tìm kiếm bên cạnh, tìm thấy được một bức thư, Tô Đồng thoáng có chút chật vật cầm đến trước mắt, một tay mở ra. Chữ viết đặc hữu của Tô Mạt hiện lên:
Tỷ tỷ, hai ngày nay Tiểu Mạt đã suy nghĩ rất nhiều. Tiểu Mạt không thể cứ mãi trốn dưới đôi cánh của tỷ tỷ được, một mực nhận lấy sự bảo hộ của tỷ tỷ. Tiểu Mạt muốn ra bên ngoài xông xáo một lần, sống cuộc đời của mình. Tiểu Mạt đi rồi, chớ nhớ.
Tô Đồng cắn môi cố không để cho cảm xúc đau khổ của bản thân toát ra.
"A Đồng..." Lương vương muốn nói gì đó nhưng lại bị Tô Đồng ngắt đứt.
"Ta mệt rồi." Tô Đồng nhàn nhạt nói một câu, "Để ta một mình yên tĩnh một chút."
"Được." Lương vương nhẹ gật đầu, đi ra gian phòng Tô Đồng, khẽ khép cửa lại.
Nắm chặt thư trong tay, bởi vì Tô Đồng dùng lực quá mạnh nên đã trở nên hết sức nhăn nheo. Tô Đồng phải dùng khí lực rất lớn mới không để cho bản thân thất thố. Tiểu Mạt rời đi để cho lòng nàng tựa như một khối trống rỗng.
Cúi đầu nhìn xuống thấy được thứ nằm trong ngực, Tô Đồng đặt bức thư xuống, lấy ra xem, là một nhóm tóc. Rõ ràng là hai loại tóc khác nhau được buộc lại cùng một chỗ, Tô Đồng biết, đây là tóc của nàng và Tiểu Mạt.
Tô Đồng nắm thật chặt bó tóc này, thật giống như đây chính là Tiểu Mạt mà nàng yêu nhất. Trong mắt hiện lên một tia kiên định chưa bao giờ có.
Tiểu Mạt, muội muốn đi tỷ tỷ sẽ không ngăn cản. Chỉ là, tỷ tỷ sẽ chờ muội trở về. Muội nếu không về tỷ tỷ liền đi tìm muội. Cũng đã kết tóc với tỷ tỷ rồi, sao tỷ tỷ có thể tùy tiện buông tha muội như vậy được?