Trọng Sinh Chi Thứ Nữ

Chương 54: Hôn

"Tiểu Mạt, dễ nghe không?" Khúc nhạc vừa kết thúc, Tô Đồng ngẩng đầu hỏi Tô Mạt đang đứng trước mặt mình, trong mắt hiện lên tiếu ý ôn nhu. Nguyên lai bất tri bất giác Tô Mạt lại theo tiếng đàn bước tới trước mặt Tô Đồng.

"Rất êm tai." Tô Mạt vẻ mặt say mê, "Nhạc khúc của tỷ tỷ có thể so với tiên khúc, để cho người ta như mê như say."

"Muội đúng là miệng ngọt." Tô Đồng nở nụ cười, tâm tình rất tốt.

"Là do tiếng đàn của tỷ tỷ đáng giá để cho muội tán dương." Tô Mạt nói.

"Vậy Tiểu Mạt có thích tiếng đàn của tỷ tỷ không?" Tô Đồng chớp mi, nhìn về phía Tô Mạt.

"Đương nhiên là thích."

"Vậy về sau tỷ tỷ sẽ luôn đàn cho Tiểu Mạt nghe thế nào?" Tô Đồng gảy đàn trong tay, dây đàn phát ra một thanh âm thanh thúy.

"Thật sao?" Trong mắt Tô Mạt lấp lánh quang mang.

"Tất nhiên là thât." Tô Đồng đưa tay xoa đầu Tô Mạt, nhưng phát hiện Tô Mạt đứng như vậy cao hơn chính mình rất nhiều.

Như cảm nhận được ý nghĩ của tỷ tỷ, Tô Mạt ngồi xổm xuống, đưa đầu của mình tiến đến bên cạnh Tô Đồng.

Tô Đồng khẽ cười một tiếng, vuốt đầu Tô Mạt: "Ngoan."

"Tỷ tỷ, nơi này chả có gì hay để chơi, chúng ta đi thôi." Tô Mạt ôm cánh tay Tô Đồng, nhìn thoáng qua chỗ Dư Hàng, phát hiện Dư Hàng đang nhìn mình, trong lòng phiền muộn trước nay chưa từng có.

"Được." Tô Đồng ôn như cười, "Tiểu Mạt nếu đã thấy vô vị, vậy thì trở về thôi." Đứng dậy, nói với Lương vương một tiếng, "A Phong, Tiểu Mạt cảm thấy không thú vị, ta bồi Tiểu Mạt về trước." Cho dù biết lời của Lương vương có đạo lý riêng của nó, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến việc sẽ phải giao Tiểu Mạt cho nam nhân khác, nàng liền có loại cảm giác rất khó chịu. Nhất là khi nhìn đến Tiểu Mạt ngồi bên cạnh Dư Hàng kia, không một ai lý giải được loại cảm giác nôn nóng bất an lúc đó của nàng. May mắn là Tiểu Mạt của nàng đối với nam nhân kia chỉ có sự không kiên nhẫn, may mắn đã Tiểu Mạt bị tiếng đàn của nàng hấp dẫn đi mất.

"Tiểu Mạt hơi mệt chút, muốn về nghỉ ngơi." Tô Đồng mở miệng nói, "Ta đưa Tiểu Mạt về trước, Lương vương nếu vẫn còn có hứng thú, vậy cứ tiếp tục tham dự đi không cần để ý tới ta cùng Tiểu Mạt, chúng ta có thể tự chiếu cố mình."

"Sao có để cho hai nữ tử yếu đuối các nàng đi một mình trên đường được." Lương vương thu lại chiết phiến trong tay, lên tiếng chào hỏi mấy người vừa mới quen, còn sai người đưa một vật gì đó cho Dư Hàng, sau đó liền bồi hai tỷ muội Tô Đồng rời khỏi 'Tụ Hiền Các'.

"Ở bên trong đi một vòng lớn, đột nhiên lại cảm thấy không khí bên ngoài thật tốt." Tô Mạt hít thở bầu không khí mới mẻ bên ngoài, tán thưởng một câu.

"Tiểu Mạt, tiếp theo muội muốn đi đâu?" Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, cũng chưa muốn trở lại khách sạn quá sớm, Tô Đồng hỏi Tô Mạt một câu.

"Ừm..." Tô Mạt nghĩ ngợi, cũng không nghĩ ra có địa phương thú vị nào.

"Không bằng như vậy đi, tỷ tỷ dẫn muội tới tiệm vải đi dạo một chút." Nhìn y phục Tô Mạt mặc trên người, tựa hồ là hoa văn và màu sắc của năm ngoái. Bởi vì chỉ vẫn luôn ở trong Tô phủ cho nên Tô Mạt và Tô Đồng đều chưa từng chú ý tới quần áo trên người. Lần này xuất hành xuống Giang Nam mới phát hiện, chất vải y phục của Tiểu Mạt có chút cũ rồi. Kĩ thuật thêu thùa của Giang Nam là tuyệt nhất, cho nên vải vóc cách thức rất đa dạng, thập phần đẹp mắt. Nếu so sánh thì chất liệu vải trên người Tiểu Mạt thật không đáng chú ý, "Tỷ tỷ giúp muội chọn vài màu sắc đang thịnh hành lúc này, rồi may cho muội mấy bộ quần áo mới."

"Không cần đâu tỷ tỷ." Tô Mạt khoát tay, "Muội cảm thấy mặc thế này là được rồi, không cần phiền toái vậy đâu."

"Chuyện của Tiểu Mạt sao có thể là phiền phức được chứ." Tô Đồng trừng Tô Mạt một cái, "Cứ quyết định như vậy đi. Ngày hôm nay tỷ tỷ nhất định phải lựa chọn chất liệu thật thích hợp với Tiểu Mạt. Muội không được phép từ chối, đây chính là một phen tâm ý của tỷ tỷ đấy."

"A... Được." Tô Mạt gật nhẹ đầu, trong lòng ấm áp.

"A Phong, ngươi đi về trước đi." Tô Đồng nói với Lương vương, "Con gái chọn lựa vải vóc còn phải phí một phen công phu. Sợ đến lúc đó lại thấy phiền muộn, không bằng ngươi nên rời đi trước đi."

"Không sao," Lương vương cười ôn hòa, "chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi, ta sẽ không cảm thấy vô vị."

"Tùy ngươi vậy." Tô Đồng nhún vai, cũng không tiếp tục khuyên.

Rất nhanh, Lương vương liền cảm thấy bản thân lúc ấy không rời đi là chuyện không sáng suốt cỡ nào!

"Tiểu Mạt, muội nhìn thử xem màu này thế nào?" Tô Đồng chỉ vào một tấm vải, nền trắng phía trên thêu mấy đóa hoa mai, từ xa nhìn lại từng chấm từng chấm trông rất đẹp mắt.

"Rất đẹp." Tô Mạt vừa thấy đã thích.

"Cái này thì sao?" Tô Đồng cầm một tấm vải khác lên, ở phía trên in từng đóa hoa lan tinh xảo.

"Tấm này nên dành cho tỷ tỷ." Tô Mạt cầm miếng vải thử trên người Tô Đồng, "Không phải tỷ tỷ thích nhất là hoa lan sao?"

"Chính vì là thứ tỷ tỷ thích nhất cho nên tỷ tỷ mới muốn cho muội đấy." Tô Đồng đặt vải thử trên người Tô Mạt, tưởng tượng hình ảnh của Tô Mạt khi mặc y phục làm từ tấm vải này, chắc chắn là khí chất xuất trần, rung động lòng người, "Tỷ tỷ không phải đã nói sao, thứ Tiểu Mạt thích tỷ tỷ sẽ cố gắng giúp muội có được. Thứ tỷ tỷ thích nhất, chỉ cần Tiểu Mạt thích, cũng như vậy tỷ tỷ nhất định sẽ đưa cho muội."

"Tỷ tỷ, tỷ đối xử với muội thật tốt." Trong lòng Tô Mạt một trận cảm động.

"Muội muội ngốc của ta." Tô Đồng khẽ cười, "Ta là tỷ tỷ của muội, ta không tốt với muội thì tốt với ai chứ."

"Bất quá tấm vải này vẫn là để cho tỷ tỷ đi." Tô Mạt nói, "So với việc bản thân mặc bộ y phục từ miếng vải này, muội càng muốn nhìn thấy dáng vẻ khi tỷ tỷ mặc nó." Đương nhiên, tỷ tỷ không mặc gì mới đẹp nhất. Kỳ thật với làn da bạch ngọc của tỷ tỷ thì ngay cả quần áo vải vóc tầm thường cũng tôn lên được vẻ đẹp của tỷ tỷ. Nghĩ đến dáng người uyển chuyển ẩn giấu dưới lớp quần áo này của tỷ tỷ, mặt Tô Mạt không tự chủ mà đỏ lên.

"Tiểu Mạt, muội sao vậy?" Tô Đồng liếc nhìn Tô Mạt, trêu chọc nói, "Sao lại đỏ mặt vậy?"

"Không, không có gì." Tô Mạt áp tay lên mặt muốn cho nhiệt độ hạ xuống, "Muội chỉ đang nghĩ đến dáng vẻ khi tỷ tỷ mặc bộ quần áo này, nhất định thập phần mỹ lệ."

"Ha ha." Tô Đồng nở nụ cười, "Tiểu Mạt cùng tỷ tỷ thật đúng là tâm ý tương thông nhỉ, trước đó tỷ tỷ còn đang nghĩ đến bộ dáng Tiểu Mạt khi mặc trên người y phục làm từ khối vải này đấy."

Chọn đi chọn lại với tỷ tỷ, cuối cùng cũng lựa ra được một khối vải màu xanh nhạt, phía trên thêu một vầng loan nguyệt, tinh xảo nhưng không mất đại khí, thật sự rất đẹp mắt.

"Tấm vải này thật là đẹp, nhưng không hợp với tỷ tỷ." Tô Mạt nhìn tấm vải, cảm thấy từ bên trong nó lộ ra một cỗ bá khí, nếu mặc ở trên người tỷ tỷ tựa hồ có chút không hài hòa.

"Khối này không phải cho tỷ tỷ," Tô Đồng khẽ cười một tiếng, "Tự nhiên cũng không phải cho muội."

"Vậy thì cho ai?" Tô Mạt nhấp nháy mắt, làm ra một bộ dáng vẻ hiếu kỳ. Kỳ thật khối vải này là dành cho ai trong lòng Tô Mạt đã mơ hồ có suy đoán, nội tâm cũng có chút không thoải mái. Tô Mạt thầm mắng bản thân một tiếng, bất quá chỉ là một tấm vải, có gì đâu mà nàng phải so đo chứ?

"A Đồng, không nghĩ nàng lại để ý đến ta như vậy." Thời điểm đưa tấm vải cho Lương vương, Lương vương cười xán lạn đến lóa mắt. Tô Mạt liền càng thêm phiền muộn.

"Không có gì, chỉ thuận tay mà thôi." Ngữ khí Tô Đồng vẫn thản nhiên.

"Bất kể có phải thuận tay hay không, ta đều rất cảm tạ phần tâm ý này của nàng." Lương vương ôn hòa cười một tiếng, hôn lên bàn tay Tô Đồng, "Cảm ơn nàng."

Tay Tô Đồng cứng ngắc, có chút lúng túng rút tay về, vô thức chà xát tay lên người. Nhìn thấy cử động vô thức này của Tô Đồng, đôi mắt Lương vương ảm đạm xuống, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Một màn này một chút cũng không thoát khỏi mắt Tô Mạt, phiền muộn trong lòng càng sâu hơn.

Lương vương hôn lên tay tỷ tỷ rồi, không biết đến một lúc nào đó, đôi môi đỏ thẫm của tỷ tỷ sẽ không còn thuộc về một mình nàng nữa.

"Tiểu Mạt, sao lại ủ rũ như vậy?" Từ chỗ Lương vương trở về liền thấy Tô Mạt đang chán nản ngồi tại chỗ, trên bàn còn bày biện vải vóc mua được lúc chiều.

"Tỷ tỷ và Lương vương ở cạnh nhau nhìn có vẻ rất vui." Tô Mạt giống như lơ đãng nhìn qua, mở miệng hỏi.

"Tạm được." Tô Đồng nhàn nhạt nói một câu, nhớ tới cái hôn xuất hiện lúc chiều, tâm có chút phiền. Lần này là tay, lần sau nếu đổi lại là môi, nàng sẽ phải ứng xử thế nào đây, thờ ơ hay là ra sức phản kháng?

"Chỗ nào tạm được đây," thanh âm Tô Mạt nghe có hơi ê ẩm, "Lương vương còn hôn lên tay tỷ tỷ nữa."

Tô Đồng sửng sốt một chút, ngạc nhiên khi Tô Mạt lại biết rõ như vậy. Nhưng lập tức trong mắt lại lóe lên ý cười hiểu rõ. Tiểu Mạt để ý như vậy, có phải nói rõ tình cảm của muội ấy đối với mình cũng rất không bình thường?

"Tiểu Mạt, tỷ tỷ bị hôn này." Tô Đồng đưa tay bị Lương vương hôn qua đến trước mặt Tô Mạt, "Muội nói phải làm sao bây giờ?"

"Muội có thể làm gì chứ." Tô Mạt mở miệng nói, "Đây là ấn ký tình yêu nam nhân khác lưu lại, tỷ tỷ hẳn phải giữ lại mới đúng."

"Ha ha." Tô Đồng nở nụ cười, "Tiểu Mạt, dáng vẻ ăn dấm của muội thật đáng yêu."

"Tỷ mới ăn dấm ấy!" Tô Mạt lập tức mở miệng phản bác, "Muội chỉ là, chỉ là không ưa việc Lương vương đem nước miếng của mình lưu lại trên bàn tay của tỷ tỷ mà thôi!"

"Được, được, Lương vương chẳng qua là lưu lại nước bọt," Tô Mạt càng giải thích, Tô Đồng cười càng vui vẻ, "Vậy, Tiểu Mạt, muội có nguyện ý chùi giúp tỷ tỷ không?"

"Tỷ tỷ tự mình làm không được sao." Tô Mạt lầm bầm một câu, mặc dù miệng là nói thế nhưng động tác trên tay cũng không dừng, lấy khăn lụa ra tỉ mỉ lau cho Tô Đồng.

"Tiểu Mạt, lau thế này không thể sạch hoàn toàn được." Tô Đồng cắt đứt, "Nước bọt của Lương vương đã thấm vào rất sâu rồi."

"Thế phải làm sao?" Tô Mạt hỏi.

"Hì hì," Tô Đồng khẽ cười, "Muội hôn hai cái lên cùng một chỗ này là có thể tiêu trừ sạch sẽ à."

"Tỷ tỷ!" Rốt cuộc đã phát hiện ra sự trêu chọc trong lời nói của Tô Đồng, Tô Mạt đỏ mặt, hờn dỗi nói, "Tỷ lại đùa giỡn muội."

"Nào có." Tô Đồng vô tội mở to mắt, một bộ dáng vẻ vô tội, "Tỷ tỷ chỉ nói cho muội một phương pháp thanh trừ ấn ký thật hiệu quả thôi mà."

"Đâu... Đâu ra loại phương pháp thanh trừ này chứ." Tô Mạt có chút quẫn bách.

"Tỷ tỷ nói có là có." Tô Đồng vẻ mặt mong đợi nhìn Tô Mạt, rất có dáng vẻ muội không hôn ta, ta liền tiếp tục nhìn.

Bị tỷ tỷ nhìn chằm chằm một hồi, Tô Mạt rốt cuộc đầu hàng.

Nâng lên bàn tay bị Lương vương hôn qua, dùng khăn lụa cẩn thận lau nhiều lần. Sau đó hạ người, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trên đó.

Tiểu Mạt hôn thập phần mềm mại cùng dịu dàng, ấm áp đến tận sâu trái tim bên trong.

Nhìn Tô Mạt hôn lên bàn tay mình, khóe miệng Tô Đồng nở nụ cười nhẹ. Tiểu muội vừa khả ái lại hiền lành như vậy, bảo nàng làm sao mà buông tay đây?

-------------------------------

Các bạn noel vui vẻ nhé!!!

Lap mình cũng bình thường lại rồi nên sẽ tiếp tục up chương mới nha :)))

Chương này có vài chỗ mình edit không rõ lắm các bạn đọc rồi góp ý hộ mình ha :v