Trọng Sinh Chi Thứ Nữ

Chương 53: Giao hòa

"A Đồng, đến ăn một chút gì đi." Sau khi ăn sáng xong, Tô Đồng và Tô Mạt cùng đi xuống lầu, Lương vương đã ở trong bao sương chờ, trên bàn bày một ít điểm tâm sáng.

"Ta mới cùng Tiểu Mạt nếm qua ở trong phòng rồi." Trên mặt Tô Đồng hiện lên chút áy náy.

"Vậy sao." Lương vương gật đầu biểu thị đã hiểu, cũng không có phản ứng dư thừa.

Tô Mạt hơi nghi hoặc, tại sao Lương vương lại có loại phản ứng hờ hững này. Một người quan tâm tỷ tỷ nhất, hôm nay lại thể hiện lãnh đạm như vậy. Tô Mạt cũng không cho là Lương vương đột nhiên đổi tính không còn hứng thú với tỷ tỷ.

"Ngươi làm sao vậy?" Tô Đồng cũng cảm nhận được Lương vương không giống với thường ngày, cảm xúc có vẻ hơi sa sút.

"Không có gì, chỉ là có chút tâm sự." Lương vương nở một nụ cười miễn cưỡng xem như vui vẻ với Tô Đồng, "Không phải là đại sự gì đâu."

"Không có gì là tốt rồi." Tô Đồng nói.

"Cảm ơn nàng quan tâm." Lương vương híp mắt, cười ôn hòa, "Sớm biết nếu được nàng quan tâm như vậy, ta hẳn là nên u buồn nhiều hơn mới được."

"Tỷ tỷ, hôm nay đi đâu đây?" Không thích nhất là loại hỗ động ôn hòa giữa tỷ tỷ và Lương vương, luôn luôn khiến cho nàng có cảm giác nguy cơ, Tô Mạt theo bản năng cắt đứt lời của hai người.

"Hôm nay đưa Tiểu Mạt đi kiến thức một chút 'Tụ Hiền Các'." Tô Đồng nói, "Nhận thức một chút về các tài tử giai nhân ở Giang Nam. Cũng để cho tỷ tỷ thấy lại một màn lóa mắt ngày đó của Tiểu Mạt."

"Tiểu Mạt đâu có cái gì mà lóa mắt đâu, chói lóa nhất hẳn là tỷ tỷ mới đúng. Tác phong, tài hoa của tỷ tỷ nhất định sẽ khiến tất cả mọi người phải choáng voáng." Nói đến tỷ tỷ, Tô Mạt liền một trận tự hào. Trên đời này, sợ là không ai có thể ưu tú hơn so với tỷ tỷ rồi.

"Ha ha, Tiểu Mạt, ở trong mắt tỷ tỷ, muội luôn luôn chói mắt nhất." Tô Đồng khẽ cười một tiếng, nhéo mũi Tô Mạt, "Cho nên muội không cần phải tự coi nhẹ mình."

"Ừ." Tô Mạt xích lại gần tỷ tỷ, ở trên vai nàng cọ cọ hai cái, vẻ mặt thỏa mãn, "Có thể được tỷ tỷ tán thưởng, so với bất cứ thứ gì cũng đều tốt hơn."

"Muội là cậu sao." Tô Đồng búng một cái vào trán Tô Mạt, "Còn cọ trên người tỷ tỷ."

"Hì hì." Tô Mạt sờ vào chỗ vừa bị tỷ tỷ búng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Lương vương hôm nay rất không thích hợp. Lúc bình thường, một khi nhìn thấy hai tỷ muội thân mật như vậy, Lương vương hiển nhiên sẽ đi ra ngăn cản. Nhưng là hôm nay Lương vương chỉ là mất tập trung mà ăn điểm, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đi thôi." Qua loa nhanh chóng giải quyết đồ ăn trên bàn, Lương vương đứng dậy, nói với lưỡng nữ.

"Ngươi nếu có việc gì vậy thì hôm nay cũng đừng đi." Tô Đồng có chút lo lắng nhìn Lương vương, "Ta và Tiểu Mạt hai người đi là được rồi."

"Ta không sao." Lương vương khoát tay áo nói, "Các ngươi hai cô nương đi ra ngoài, dù có cho tùy tùng đi theo ta cũng không yên tâm. A Đồng, ngày mai theo giúp ta đi đến một chỗ, ta có chút việc phải giải quyết."

"Ừ được." Tô Đồng gật đầu.

*

Xe ngựa chạy ước chừng được một nén nhang thì đến khu vực nổi tiếng lâu đời của Giang Nam là "Tụ Hiền Các". Nét chữ trên bảng hiệu của "Tụ Hiền Các" rất phiêu dật, bên trong nét cổ điển còn mang theo sự linh động.

"Xem ra người viết cái bảng hiệu này chính là một đại nho đây." Lương vương nhìn tấm bảng, tán thưởng một câu.

Bề ngoài "Tụ Hiền Các" thập phần mộc mạc, nhưng khung cửa lại được điêu khắc hết sức độc đáo, không hề đem đến cảm giác nghèo nàn cho người khác, ngược lại nhiều hơn một phần thanh lịch cùng chất phác của văn nhân.

Đem thiệp mời giao cho người gác cổng, bọn người Tô Đồng thuận lợi tiến vào "Tụ Hiền Các."

Bên trong "Tụ Hiền Các" không cứng nhắc như trong tưởng tượng, ở bên trong ca múa linh đình, không ít người đang đánh đàn thổi tiêu, còn có nữ tử ở trung tâm nhảy múa phiên nhiên. Không biết có phải vì trên người mang theo khí chất tri thức, dáng múa của cô gái không khiến cho người cảm thấy yêu mị dung tục, ngược lại nhiều hơn một phần linh động cùng tú lệ. Dáng vẻ thướt tha mềm mại để cho người ta phải ghé mắt nhìn.

"Từng nghe nói dân phong ở Giang Nam cởi mở, xem ra quả thật là vậy." Tô Đồng nhìn nữ tử đang nhảy múa giữa trung tâm, nói.

"Uh." Tô Mạt gật đầu biểu thị đồng ý, "Ở trước mặt mọi người nhảy múa, nữ tử ở đây thật đúng là cởi mở."

"Chắc hẳn các vị là mấy người danh tiếng vang dội từ nơi khác đến đã gây ra náo động lớn ở trên thuyền vào ngày hôm qua nhỉ." Có hai người tới bắt chuyện, một người nam tử thân mang quần áo màu xanh hướng bọn người Tô Đồng chắp tay.

"Thật không dám nhận là danh tiếng vang dội." Lương vương cũng chắp tay, khiêm tốn nói, "Bêu xấu một phen mà thôi."

"Công tử quá khiêm tốn rồi." Nam tử mỉm cười, đem tầm mắt chuyển đến hai nữ tử ở sau lưng Lương vương, ánh mắt dừng lại ở trên người Tô Mạt hồi lâu, mở miệng nói, "Vị này hẳn là cô nương đã viết xuống bài thơ tuyệt thế ngày hôm qua đi. Thật là nhìn không ra, cô nương tuổi còn trẻ như vậy mà trên phương diện thơ văn lại có tài nghệ đến thế. Tại hạ mặc cảm."

"Công tử quá khiêm tốn rồi." Tô Đồng ngăn trước mặt Tô Mạt, mở miệng nói, "Xá muội chỉ là tùy tiện viết mà thôi, chút tài mọn không đáng nhắc đến."

"Ai, nếu như chỉ là chút tài mọn, mấy người bọn ta liền không ra hồn gì rồi." Nam tử cười, "Tại hạ là Dư Hàng, con trai của Tuần phủ Giang Nam. Xin hỏi phương danh của cô nương." Mặc dù là nói với Tô Đồng, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Tô Mạt.

Tô Mạt cảm nhận được ánh mắt cực nóng rơi vào người mình, có chút khó chịu lui ra sau lưng tỷ tỷ né tránh.

"Nguyên lai là con trai của Tuần phủ Giang Nam." Lương vương vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, đánh giá Dư Hàng một phen, tựa hồ đang xác nhận thứ gì.

"Vị này là?" Dư Hàng đem ánh mắt chuyển đến chỗ Lương vương, không khỏi thầm tán thưởng, quả là một công tủ phong thần tuấn lãng.

"Tại hạ Cảnh Phong." Lương vương chắp tay.

"Nguyên lai là Cảnh công tử." Dư Hàng gật đầu, nhìn hướng hai người Tô Đồng, có chút thấp thỏm hỏi, "Hai vị này là lệnh phu nhân?" Nếu quả thật là phu nhân, vừa rồi hắn tra hỏi ngược lại là có chút đường đột rồi.

"Mặc dù ta cũng rất muốn nhưng đáng tiếc là không phải." Lương vương tiếc hận lắc đầu, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào trên người Tô Đồng, "Hai vị này là hảo hữu của ta."

"Hóa ra là vậy." Dư Hàng hướng đường nhìn đặt ở trên người Tô Mạt, trong mắt lộ vẻ chờ mong.

"Tiểu nữ là Tô Đồng, còn sau lưng là xá muội Tô Mạt." Không đợi Tô Mạt mở miệng, Tô Đồng trước tiên nói.

"Nguyên lai là Tô tiểu thư." Dư Hàng gật đầu, "Người đẹp, tâm cũng vậy, lấy lòng son đối đãi người, quả là một chữ tuyệt diệu*. Còn chữ Mạt** khởi nguồn từ nước, ngược lại thập phần thích hợp với vị cô nương này. Ôn nhuận như nước."

(* câu gốc là '彤者, 赤也, 以赤心正人 đồng giả, xích dã, dĩ xích tâm chính nhân' ở phía trên là mình edit theo ý hiểu của mình nhé, nếu có gì sai hi vọng các bạn góp ý giúp mình.)

(** Mạt: có nghĩa là bọt nước)

"Đa tạ công tử tán thưởng." Tô Đồng lãnh đạm đáp lại một câu.

Kể từ lúc Dư Hàng xuất hiện, tâm tình của Tô Đồng thập phần khó chịu. Bởi vì cái người này luôn đặt ánh mắt ở trên người Tiểu Mạt của nàng!

"Hôm qua cô nương đã làm ra một bài thơ kinh thế, sau khi đọc được tiểu sinh thật khó mà quên, chỉ hận bản thân hôm qua tại sao lại không tham gia buổi thịnh yến ấy." Bài thơ hôm qua Tô Mạt viết ra mặc dù thập phần tinh diệu nhưng cũng không tính là kinh thế, Dư Hàng nói vậy chẳng qua chỉ là để lấy lòng thôi.

"Công tử quá khen rồi." Tô Mạt mở miệng nói.

"Hôm nay, ở đây chúng ta không đàm thi cú, chỉ đàm về lễ nhạc." Dư Hàng mỉm cười, "Thơ của cô nương tinh diệu như vậy, chữ viết cũng rất thanh tú phiêu dật. Không biết có thể tấu một khúc nhạc để tiểu sinh có thể một phen."

"Cái này..." Tô Mạt có chút khó khăn, bài thơ trước đó xem như là nàng trục lợi, nhưng cầm nghệ lại là một chuyện khác, bất kể là kiếp trước hay kiếp này nàng đều chưa từng học qua.

"Nếu công tử coi trọng như vậy thì cự tuyệt thật không tốt lắm." Tô Đồng mở miệng nói, "Chẳng qua là từ trước đến giờ xá muội chỉ tấu nhạc cho phu quân tương lai nghe, cho nên, vị công tử này, thật xin lỗi."

"Thật sự là đáng tiếc nhỉ." Dư Hàng lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn về phía Tô Mạt mang theo một tia hào quang dị dạng, "Không biết cô nương đã có hôn phối hay chưa?"

Dân phong ở Giang Nam tương đối cởi mở, hôn nhân đại sự không còn là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn* nữa, nếu lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần cả hai không ngại vẫn có thể tu thành chính quả.

(* phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn: việc hôn nhân do lời của cha mẹ định đoạt hoặc là do lời nói của người làm mối.)

Nhìn thấy quang mang trong mắt nam tử, Tô Đồng giật giật khóe miệng.

"Xá muội..."

"Tất nhiên là không có." Một mực giữ yên lặng ở một bên Lương vương cười nhẹ một tiếng, đáp lời thay Tô Đồng. Hắn coi như là đã nhìn ra, người gọi là Dư Hàng này sợ là có hứng thú với Tô Mạt. Ngược lại đây cũng là một chuyện tốt. Gần nhất hắn rất buồn phiền vì Tô Đồng luôn đặt toàn bộ tâm lên trên người Tô Mạt, bao giờ cũng vô tình hay cố ý mà làm lơ hắn. Nếu như Tô Mạt có thể xuất giá, ánh mắt Tô Đồng liền hướng đến trên người mình hơn một chút. Hắn thừa nhận bản thân có chút hèn hạ, nhưng đây cũng coi như là một lựa chọn tốt. Vừa thay Tô Mạt tìm được một vị hôn phu tốt, lại còn có thể bồi dưỡng tình cảm với Tô Đồng.

"Tại hạ đối với thi từ của cô nương thập phần yêu thích, chỉ mới đôi câu đã khiến cho tại hạ phải bừng tỉnh." Nghe được lời của Lương vương, nhãn tình Dư Hàng sáng lên, "Tiểu sinh nguyện thôi một khúc tiêu, rất mong cô nương lắng nghe một lúc."

"Vậy thì thật tuyệt." Lời cự tuyệt Tô Mạt còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Lương vương liền nói thay nàng, "Nghe nói Giang Nam có tứ đại tài tử, trong đó có một vị là Dư Hàng - con trai của Tuần phủ Giang Nam, mà công tử Dư Hàng am hiểu nhất chính là thổi tiêu. Không biết có bao nhiêu là cô nương vì muốn nghe một khúc tiêu của công tử mà tranh chấp đến sứt đầu mẻ trán đấy. Một cơ hội tốt như vậy, Tô Mạt, ngươi cũng không thể bỏ lỡ được."

Tô Mạt rất muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắt của những người xung quanh đều xuyên thấu hướng về phía nàng, nếu ở trước mặt mọi người cự tuyệt không khác gì đánh vào mặt đối phương. Chỉ có thể kiên trì gật đầu. Ánh mắt liếc đến chỗ tỷ tỷ tìm kiếm sự giúp đỡ.

"Cô nương mời tới bên này." Trong lòng Dư Hàng vui vẻ, làm một tư thế thỉnh.

"Tiểu Mạt, ta..."

"A Đồng, ta thật lâu rồi chưa nghe muội đánh đàm, không bằng gảy cho ta một bản đi?" Lời Tô Đồng còn chưa nói xong liền bị Lương vương cắt đứt, "Trước kia đã từng nói là muốn đàn một thủ khúc cho ta nghe mà. Đến tận bây giờ ta vẫn còn nhớ đấy."

"Để lần sau đi." Tô Đồng nói, "Hôm nay ta phải bồi Tiểu Mạt."

"Nơi này là đại hội văn nhân, cũng đâu phải phường chợ búa gì." Lương vương nói, "Nàng còn sợ có người khiến cho muội muội bảo bối của nàng chịu thiệt thòi sao? Huống hồ, Dư công tử cũng chỉ là thổi một khúc tiêu thôi. A Đồng, muội muội của nàng niên kỷ cũng không còn nhỏ nữa, nên học được cách độc lập rồi. Với lại muội ấy cũng đã đến tuổi có hôn phối rồi đi. Nếu như có được sự chung tình của Dư công tử, cưới làm chính thất cũng không phải không thể. Tô Mạt chỉ là một thứ nữ, cho dù nàng yêu thương muội ấy thế nào cũng không thể giấu được sự thật về xuất thân không cao của muội ấy. Coi như tương lai được gả đi cũng chỉ có thể gả vào làm vợ bé của người khác, thậm chí là thϊếp. Dân phong của Giang Nam khác nhiều với kinh thành, ở nơi này bọn họ truy cầu tình yêu chân thành tha thiết. Ở bên Dư công tử, không phải là lựa chọn tốt nhất của Tô Mạt sao?"

Từng lời từng câu của Lương vương đều có lý, nhất thời Tô Đồng không nói ra được lời phản bác. Cũng thể nào nói với Lương vương là Tiểu Mạt không có hứng thú với nam nhân, sẽ không lấy chồng đi.

"Đi thôi, để bọn họ bồi dưỡng một chút tình cảm, chúng ta cũng bồi dưỡng tình cảm của chúng ta đi, dùng tiếng đàn mà nàng am hiểu nhất." Lương vương vừa giục Tô Đồng vừa nói.

*

Một khúc Dư Hàng thổi chính là "Phượng Cầu Hoàng", tiếng tiêu đích xác thập phần mỹ diệu, nghĩ đến tiếng tiêu chung quanh đột nhiên yên tĩn lại. Tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong tiếng tiêu của Dư Hàng.

Tô Mạt chống cằm, từ trong đám người tìm kiếm bóng dáng tỷ tỷ. Không có tỷ tỷ làm bạn, cho dù là nhạc khúc tuyệt vời nhất thiên hạ, một chút hứng thú nàng đều không có.

Tiếng tiêu dần trở nên mạnh mẽ, ngay lúc cao triều đột nhiên một tiếng đàn thanh u xen lẫn vào. Giống như một dòng nước, không ngừng chảy róc rách, cùng tiếng tiêu hòa làm một thể.

Tô Mạt theo tiếng đàn nhìn lại, liếc mắt liền thấy được tỷ tỷ đang ngồi ở trong góc đánh đàn.

Tô Đồng hơi mỉm cười với Tô Mạt, dùng khẩu hình nói: Tiểu Mạt, đây là từ khúc tỷ tỷ vì muội mà tấu.

Tô Mạt cười, nguyên bản tâm tình còn đang phiền muộn trong nháy mắt liền biến mất toàn bộ, tạp âm xung quanh cũng mất đi, chỉ còn lại mỗi tiếng đàn của tỷ tỷ. Tô Mạt hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Tô Đồng nhắm hai mắt lại, đem tất cả tinh thần đều dung nhập vào bên trong.

Linh hồn của hai người trôi nổi phiêu dạt trong tiếng đàn, lặng lẽ va chạm vào nhau, mang theo đôi chút thỏa mãn.

-------------------------------

hôm nay thêm chương này nữa rồi tạm nghỉ hai ba ngày gì đó mình lại up tiếp nhé :))))