"Tỷ tỷ, ngày mai chúng ta đi đâu?" Ban đêm, Tô Mạt nằm ngửa trên giường, cầm lấy một bàn tay tỷ tỷ chậm rãi vuốt ve. Tay tỷ tỷ tinh tế lại nhẵn nhụi, cầm vào có cảm giác rất tốt, Tô Mạt sờ rồi vuốt đến phát nghiện. Móng tay tròn trịa, sờ vào cũng sẽ không làm đau tay.
"Tiểu Mạt muốn đi đâu?" Tô Đồng trở người, đối mặt với Tô Mạt, cười hỏi.
"Chưa nghĩ ra." Tô Mạt nói, chỉ cần cùng một chỗ với tỷ tỷ, đi đâu cũng được."
"Muội đó nha," Tô Đồng khẽ cười, vuốt mũi Tô Mạt, "chỉ biết dỗ tỷ tỷ vui vẻ."
"Muội nói đều là lời thật lòng." Tô Mạt chăm chú nhìn vào mắt tỷ tỷ, ôm lấy eo tỷ tỷ, "Nếu như có thể, Tiểu Mạt muốn cả đời được cùng một chỗ với tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ cũng vậy." Tô Đồng đặt tay lêи đỉиɦ đầu Tô Mạt, "Sẽ vĩnh viễn chăm sóc Tiểu Mạt, cùng vui vẻ, cùng rơi lệ với Tiểu Mạt."
"Tỷ tỷ, người thật tốt." Tô Mạt dụi dụi vào người Tô Đồng.
"Tỷ tỷ lúc nào mà không tốt chứ?" Tô Đồng ấm áp nói.
"Tỷ tỷ, sau này tỷ gả cho muội có được không?" Tô Mạt ngẩng đầu, trong mắt thoáng hiện từng tia sáng rực rỡ, "Tỷ tỷ, tỷ hiền huệ, xinh đẹp như vậy lại còn biết chăm sóc người khác, Tiểu Mạt thật sự một chút cũng không thể rời bỏ tỷ tỷ." (cầu hôn rồi nhá :v)
"Được." Tô Đồng khẽ cười, trong mắt tràn đầy nhu tình, "Nếu gả cho Tiểu Mạt thì thật tốt. Nam nhân đều có tam thê tứ thϊếp, gả cho Tiểu Mạt thì ta chính là chính thất duy nhất rồi, lời biết bao nhiêu."
"Ừ." Tô Mạt gật đầu, "Muội chỉ cưới một mình tỷ tỷ, không thèm giống mấy nam nhân kia chỉ biết trái ôm phải ấp đâu."
"Ha ha." Tô Đồng vuối tóc Tô Mạt, "Tỷ tỷ sẽ chờ đến lúc muội dùng kiệu tám người khiêng đến rước tỷ tỷ qua cửa. Còn hiện tại nên đi ngủ thôi."
"Dạ, được." Tô Mạt trả lời một tiếng, chui vào trong ngực Tô Đồng ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Ánh mắt Tô Đồng rơi vào đỉnh đầu Tô Mạt vô tận nhu hòa mang theo một chút mong đợi.
*
"Thật xin lỗi, A Đồng, ban đầu vốn muốn đưa nàng đi Đạp thanh* nhưng hôm nayy có chút chuyện không thể đi cùng các nàng được." Trên bàn cơm, Lương vương mang theo tia áy náy nói.
(* Đạp thanh: một ngày hội trong tiết Thanh minh có thể xem đây là một cuộc du xuân với các hoạt động ngoạn cảnh, vui chơi phong phú. Các văn nhân Trung Quốc thời xưa thường rất thích dịp này vì đây thường là dịp để khởi hứng làm thơ.)
"Không sao." Tô Đồng từ tốn nói, "Ngươi có chính sự thì trước hết cứ làm đi. Không cần lo lắng cho ta và Tiểu Mạt, Giang Nam cũng không phải là địa phương hỗn loạn gì, có thị vệ đi theo sẽ không có nguy hiểm gì đâu." Nguyên bản Lương vương có ý là muốn hôm nay Tô Đồng và Tô Mạt không nên đi ra ngoài, an tâm ở lại khách sạn. Chờ ngày mai hắn xử lý xong việc sẽ mang các nàng cùng đi Đạp thanh. Đáng tiếc Tô Đồng lại không đồng ý. Hắn không lay chuyển được Tô Đồng, chỉ có thể phái thêm hộ vệ đi theo bảo vệ.
"Ta đi trước nhé." Dùng xong bữa sáng, Lương vương mang theo vài thị vệ chuẩn bị đi ra ngoài.
"Ừ, ngươi đi đi." Tô Mạt gắp lên một cái thang bao* đưa đến bên miệng Tô Mạt, còn không quên dặn dò, "Cẩn thận kẻo bỏng."
(* thang bao: là một loại bánh bao lớn, có xuất xứ từ Dương Châu, có chứa xúp trong nhân, khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ. Nguồn: wikipedia.org)
Nhìn hai tỷ muội thân mật quan tâm lẫn nhau, con ngươi Lương vương tối lại, thở dài một hơi, đi ra khỏi gian phòng.
"Hít..." Cắn một miếng thang bao, nước canh nóng hổi liền chảy ra khiến đầu lưỡi Tô Mạt bị bỏng, Tô Mạt nhịn không được hít một hơi.
"Đã dặn muội phải cẩn thận rồi mà." Tô Đồng đặt đũa xuống, đưa cho Tô Mạt một chén trà lạnh, "Trước uống một ngụm cho khỏi bỏng đã."
"Uhm." Tô Mạt gật đầu, uống một ngụm trà lạnh ngậm ở trong miệng, thẳng đến khi cỗ bỏng này giảm bớt.
"Hé miệng để tỷ tỷ nhìn xem." Tô Đồng tách miệng Tô Mạt ra, muốn nhìn một chút tình huống.
"Không sao đâu tỷ tỷ, chỉ hơi nóng một chút mà thôi." Tô Mạt hé miệng, hàm hồ nói không rõ.
Tô Đồng nhìn một lúc, chỉ thấy giữa đầu lưỡi bị bỏng một mảnh cũng không phải là rất nghiêm trọng.
"Muội đó, lúc nào cũng không cẩn thận như vậy." Tô Đồng thu tay lại, nói.
"Đó là ngoài ý muốn thôi." Tô Mạt thè lưỡi, "Muội chỉ là nghĩ, tỷ tỷ gắp thang bao đưa đến nhất địng phải nhanh chóng ăn hết, nếu để nguội mất sẽ cô phụ tấm lòng thành của tỷ tỷ rồi."
"Viện cớ cũng thật là nhiều nhỉ." Tô Đồng liếc xéo Tô Mạt một cái
"Ở đâu ra là mượn cớ chứ, rõ là lời từ đáy lòng mà." Tô Mạt hướng Tô Đồng chớp chớp mắt, mười phần là tư thái tiểu nữ nhi.
Tô Đồng khẽ cười: "Đừng ra vẻ nữa, ngoan ngoãn ăn đi, miễn cho lại bị bỏng tiếp bây giờ."
Tô Đồng gắp lên một miếng thang bao khác, lần này nàng cẩn thận thổi vài lần xác nhận đã nguội sẽ không làm Tô Mạt bị bỏng mới đưa cho Tô Mạt.
"Tỷ tỷ, vạn nhất vẫn bị bỏng thì sao?" Tô Mạt nhìn thang bao Tô Đồng dùng đũa kẹp, hỏi một câu.
"Tỷ tỷ đã giúp muội thổi rồi, sẽ không nóng." Tô Đồng nói.
"Bề ngoài nhìn có vẻ không nóng, nhưng nước canh bên trong kỳ thật rất nóng." Tô Mạt nói, "Lỡ như muội lại bị bỏng thì làm sao đây?"
"Tiểu Mạt, chẳng lẽ cùng một cái sai muội còn có thể phạm phải hai lần sao?" Tô Đồng nhìn Tô Mạt cười hỏi.
"Có chút chuyện muội liền thích phạm phải sai lầm hai lần." Tô Đồng nhìn chằm chằm thang bao trước mắt Tô Đồng nói.
"Được rồi," Tô Đồng xua xua cái tay khác, "Muộn muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi. Cứ quanh co lòng vòng như này, tỷ tỷ nghe không ra hàm ý của muội đâu."
"Hì hì." Tô Mạt cười vui vẻ, ôm cánh tay Tô Đồng làm nũng nói, "Tỷ tỷ, tỷ trước thử giúp muội một miếng xem có bỏng không đi."
"Thật đúng là không có cách nào với muội đó." Tô Đồng bất đắc dĩ cười, đem thang bao hướng trong miệng mình cắn một miếng, "Đến lúc đó cũng đừng oán tỷ tỷ uống hết nước canh ah."
"Đương nhiên sẽ không."
Môi đỏ khẽ mở, Tô Đồng nhẹ nhàng cắn thang bao trong tay, nước canh mãnh liện tuôn ra, Tô Đồng uống sạch sẽ, lè lưỡi liếʍ xung quanh.
"Không nóng, hơn nữa mùi vị cũng không tệ." Tô Đồng đưa phần còn lại của thang bao cho Tô Mạt, "Muội có muốn ăn không? Bất quá không có nước canh nữa đâu."
"Ăn, đương nhiên ăn chứ." Tô Mạt há mồm, cắn một ngụm thang bao trên đầu đũa Tô Đồng. Không biết có phải là ảo giác hay không mà Tô Mạt cảm thấy miếng thang bao này đặc biệt ngon hơn.
"Mùi vị thang bao ở đây thật ngon nhỉ." Tô Mạt liếʍ môi một cái, tán dương.
"Đúng là không tệ." Tô Đồng cười một tiếng.
*
Hoa đào ở Giang Nam nở rộ thật sự rất đẹp, Tô Đồng mang theo Tô Mạt hành tẩu giữa rừng đào, tham lam hít vào mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán ở xung quanh.
"Tỷ tỷ, những cây hoa đào ở đây thật đẹp mắt." Tô Đồng khẽ vuốt cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay mình.
"Ừ." Tô Đồng gật đầu, "So với trong sân của chúng còn muốn tươi tốt diễm lệ hơn nhiều. Quả nhiên, Giang Nam đúng là địa phương thích hợp nhất để cây đào sinh trưởng."
"Tỷ tỷ, tỷ nghĩ sau này chúng ta tới Giang Nam định cư có được không?" Ngón tay mở ra để cánh hoa bay xuống mặt đất, Tô Mạt quay đầu lại, hỏi Tô Đồng.
"Tốt." Tô Đồng mỉm cười, vươn tay phủi đi cánh hoa rơi trên đỉnh đầu Tô Mạt, "Đến lúc đó, chúng ta sẽ trồng thật nhiều cây đào ở ngay cổng, để mỗi khi xuân đến khắp nơi đều sẽ là một màu hồng phấn của hoa đào."
"Nhất định sẽ rất đẹp." Trong mắt Tô Mạt tràn đầy ngóng trông.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tô Mạt, Tô Đồng thật muốn định cư ở Giang Nam. Vừa rồi đồng ý chẳng qua là dỗ Tiểu Mạt vui vẻ thôi. Rời khỏi Tô phủ đến Giang Nam định cư nói thì có vẻ dễ, nàng là đích nữ nên cũng không thể tùy tâm sở dục muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nếu như có thể nàng thà rằng bản thân chỉ là một thứ nữ, như vậy liền không cần vì phủ Tướng quân mà cân nhắc đủ thứ, có thể giống như Tiểu Mạt khoái khoái nhạc nhạc, ô ưu vô lự.
"Tỷ tỷ, đang suy nghĩ gì vậy?" Ngoảnh lại phát hiện tỷ tỷ đang suy nghĩ đến nhập thần, Tô Mạt mở miệng hỏi.
"Không có gì." Tô Đồng nói, "Tỷ chỉ đang nghĩ sau này nên định cư ở chỗ nào của Giang Nam đây."
"Chỗ nào cũng được ngắt một nhánh hoa đòa đưa cho Tô Đồng, "Chỉ cần ở với tỷ tỷ, hai người sinh sống cùng nhau."
"A," nhìn thấy nhánh hoa trên tay Tô Mạt, Tô Đồng cười, "Tiểu Mạt, muội còn nhớ thời điểm muội hướng ta cầu ái không? (cầu ái là tỏ tình ấy, mình không biết nên để cái nào hơn.)
"Nhớ, nhỡ kỹ." Tô Mạt đỏ mặt.
"Tiểu Mạt, hiện tại đây là muội lại hướng tỷ tỷ cầu thêm một lần nữa sao?" Trong mắt Tô Đồng che dấu vẻ trêu chọc.
"Dĩ nhiên không phải rồi." Tô Mạt rất nhanh phủ nhận.
Mắt Tô Đồng tối lại, đối với câu trả lời này thật có chút thương tâm.
"Hiện tại tỷ tỷ đã là của muội, còn cần gì phải cầu ái nữa." Một câu tiếp theo của Tô Mạt để Tô Đồng tâm hoa nộ phóng.
"Đúng, tỷ tỷ là của Tiểu Mạt, Tiểu Mạt cũng là của tỷ tỷ." Trên mặt Tô Đồng tràn đầy ý cười thỏa mãn.
"Tỷ tỷ, chúng ta đi vào sâu hơn xem một chút đi." Càng đi sâu vào trong rừng đào thì hoa càng diễm lệ, Tô Mạt đối với hoa đào ở bên trong thập phần thấy hứng thú.
"Tốt, đều nghe theo Tiểu Mạt." Tô Đồng trong mắt tràn ngập nhu tình.
"Tỷ tỷ, nhìn chỗ đó kìa!" Đi được một đoạn, Tô Mạt chỉ một mảnh rừng đào bị hàng rào vây lại, cây đào ở nơi đó thập phần tươi tốt, so với chỗ khác đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, "Thật đẹp, tỷ tỷ, chúng ta vào xem một chút đi."
"Ai," Tô Đồng kéo Tô Mạt lại, "Đó là tư lâm(rừng tư nhân) của người ta, không thể tùy tiện bước vào được."
"Tỷ tỷ, muội chỉ muốn đến xem chút thôi, sẽ không xông loạn đâu." Tô Mạt lộ ra mong đợi với phiến rừng đào này, Tô Đồng không nói ra được lời cự tuyệt, chỉ có thể tùy ý nàng đi vào.
Có lẽ là do vận khí Tô Mạt tốt, chỗ vừa đi qua vừa khéo hàng rào ở đó mở một lỗ hổng. Vừa đủ cho một người nghiêng người tiến vào. Tô Mạt có chút kích động.
"Tiểu Mạt, tự tiện xông vào là không tốt." Tô Đồng kéo Tô Mạt lại lần nữa.
"Tỷ tỷ, muội chỉ vào xem một chút, chỉ một chút thôi mà, có được không." Chịu không nổi thế công làm nũng của Tô Mạt, Tô Đồng cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu, cùng Tô Mạt chui vào lỗ hổng kia.
Bên trong rừng đào so với bên ngoài mà nói đích xác là không chỉ đẹp gấp đôi, Tô Đồng nhìn thấy cũng nói không ra lời tán thán.
"Dù sao cũng đã tiến vào không bằng đi thêm một đoạn?" Tô Mạt thận trọng hỏi Tô Đồng.
"Vào cũng đã vào rồi còn khác chút điểm này nữa sao?" Tô Đồng bất đắc dĩ liếc nhìn Tô Mạt
"Tỷ tỷ, người tốt nhất."
"Muội bây giờ mới biết hả?"
"Dĩ nhiên không rồi, tỷ tỷ vẫn luôn là tốt nhất, không ai có thể so sánh."
Hai tỷ muội nói nói cười cười tiến vào chỗ càng sâu.
"Tiểu Mạt, chờ một chút," thấy ở phía xa có người, Tô Đồng lôi kéo Tô Mạt núp ra phía sau cây "Trước tiên không cần nói gì, chúng ta lặng lẽ rời đi thôi."
"Vâng." Mắt nhìn người đứng cách đó không xa, Tô Mạt gật đầu.
Nàng nhìn thấy một bia mộ, mặc dù không biết khắc ở phía trên là ai nhưng từ phần một được tu sửa đại khí như vậy, còn một rừng cây đào làm chỗ an thân, Tô Mạt có thể khẳng định đây là người dù không phú thì cũng quý. Tự tiện xông và rừng đào đã thật không tốt, nếu như bị người bắt được nàng quấy rầy người đã mất an nghỉ, gây nên phẫn nộ thì thật không ổn.
Tô Mạt và Tô Đồng cả hai vừa quan sát nhất cử nhất động của ở phía trước, vừa lặng lẽ lui lại.
Trong lúc vô tình quét mắt đến một người ở phía sau, con ngươi Tô Đồng rụt lại, hơi kinh ngạc, "A Phong? Hắn tại sao lại ở chỗ này."
"Ai!" Võ công của Lương vương cũng không phải kém, một chút âm thanh nhỏ hắn đều có thể nghe thấy. Uy nghiêm hướng phía Tô Đồng hét lên một tiếng, rút kiếm chạy như bay đến.
"Là ta." Đã bị phát hiện, Tô Đồng cũng không có ý định tránh né, chậm rãi từ phía sau cây đi ra.
"A Đồng, sao nàng lại tới đây?" Trong mắt Lương vương lóe lên tia kinh ngạc.
-----------------------------------
Góc tác giả:
Lại một chương ngọt ngào
Hì hì, chương sau sẽ xuất hiện chút mưa gió nhé ~~
------------------------------------
Đây là thang bao nhé: