"Nguyên soái!" Viên Nam kinh hãi, chẳng phải Viên Tinh Dã đang ở tiền tuyến ngoài thành Hắc Phong à? Sao lại trở về U Châu, Viên Tinh Dã phất tay ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng. Viên Nam vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
"Tham kiến Nguyên soái." Viên Tinh Dã rời U Châu cũng được một tháng, Viên Nam nhờ vào ánh trăng nhìn lại, trên mặt Viên Tinh Dã hiện lên vẻ mỏi mệt, trên người cũng có chút bụi bặm.
"Tử Mặc đâu?" Viên Tinh Dã hỏi, giơ tay để Viên Nam đứng dậy.
"Giám quân đại nhân ở trong phòng nghỉ ngơi." Viên Nam hiểu, xem ra Viên Tinh Dã biết Hạ Tử Mặc bị ám sát nên cố tình chạy về. Có lẽ đã bôn ba cả đoạn đường không hề dừng lại nghỉ ngơi.
Tuy thành Hắc Phong cách U Châu không xa, thế nhưng trở về cũng mất một ngày đường, bây giờ tiền tuyến quân tình khẩn cấp, thế mà Viên Tinh Dã lại tùy tiện rời khỏi. Đây chính là tội lớn, Viên Nam cũng không dám để lộ ra, chỉ khom người lui ra ngoài.
Viên Tinh Dã bước khẽ vào phòng, Hạ Tử Mặc đang ngủ. Nàng đi đến bên giường.
Một tháng không gặp, trông sắc mặt Hạ Tử Mặc vẫn như trước, chẳng qua giữa hai hàng lông mày thoáng hiện lên chút lo âu, nghĩ lại toàn bộ công việc ở U Châu để lại hết cho Hạ Tử Mặc khiến nàng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Chỉ là xưa nay Hạ Tử Mặc đều không hề nhắc đến những chuyện này mà thôi.
Trong lòng dâng trào tình cảm ấm áp, Viên Tinh Dã nhìn gương mặt của nàng, không khỏi nhớ đến những tháng ngày ở trong hoàng cung, lần đó nàng bị thương, Hạ Tử Mặc hôn trộm nàng. Đó lần đầu tiên nàng nhận ra được tình cảm của Hạ Tử Mặc dành cho mình.
Không thể phủ nhận lúc ấy trong lòng nàng dâng trào cuộn sóng, thế nhưng nàng đã lựa chọn im lặng. Để rồi sau đó vì sao nàng lại sa vào luôn chứ?
Trong đôi mắt Viên Tinh Dã hiện lên một chút mê muội, lúc ấy nếu mình lùi bước, có lẽ hiện tại sẽ không trở nên như thế này, nhưng khi ấy mình đã không giãy dụa, từng chút từng chút sa vào con đường không thể quay đầu lại này. Thế nhưng mình lại không chút hối hận, ngược lại còn có một chút vui mừng.
Nếu là trước đây, mình căn bản không thể ngờ rằng rồi sẽ một ngày mình quăng bỏ chiến sự, chỉ vì trở về gặp một người. Thế nhưng sau khi hay tin Hạ Tử Mặc bị ám sát, việc duy nhất mình nghĩ đến cũng chỉ là muốn gặp nàng. Vậy thì mình mới có thể an tâm.
Nhìn thấy Hạ Tử Mặc bình an, nỗi lo âu của Viên Tinh Dã rốt cuộc được thả xuống. Cúi đầu xuống hôn Hạ Tử Mặc, rồi sau đó vùi đầu vào bờ vai của nàng.
Quá tốt rồi! Nàng không bị thương... không xảy ra chuyện gì cả...
Hạ Tử Mặc tỉnh lại từ trong giấc mộng, chỉ cảm thấy trước mặt có một người, nhất thời kinh hoàng, nhưng nàng nhanh chóng cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Là Viên Tinh Dã? Hạ Tử Mặc không dám tin. Viên Tinh Dã vòng tay ôm lấy nàng, Hạ Tử Mặc mới giật mình nhận ra đây không phải là một giấc mộng.
"Người... chẳng phải người ở tiền tuyến sao?" Hạ Tử Mặc lẩm bẩm nói. Viên Tinh Dã cũng không ngồi dậy, chỉ ở tại bờ vai của nàng mà lắc đầu, cuối cùng mới nói, "Ta không yên lòng."
Những ngày lo toan vất vả dường như bỗng chốc tan thành bọt nước, Hạ Tử Mặc có thể cảm giác được Viên Tinh Dã lo âu và sợ hãi, quan tâm và yêu thương. Hạ Tử Mặc không hỏi vì sao nàng lại trở về, mình không phải kẻ ngốc.
Nàng vốn không có ý định nói cho Viên Tinh Dã biết chuyện ám sát, thế nhưng dẫu sao chuyện này cũng không giống như tờ giấy kia, ít người biết đến. Chuyện gây ầm ĩ xôn xao khiến ai nấy đều biết, dù mình không nói thì cũng sẽ có người báo với Viên Tinh Dã.
Sau một chốc, Viên Tinh Dã mới ngồi dậy nói, "Ta quên trên người mình đầy bụi. Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi rửa mặt." Lúc này Hạ Tử Mặc mới để ý đến trên người Viên Tinh Dã dính không ít bụi đường, xem ra phong trần mệt mỏi. Liền vội vàng ngồi dậy nói, "Ta gọi người mang nước vào."
Mặc dù không muốn quấy rầy Hạ Tử Mặc nghỉ ngơi, nhưng Viên Tinh Dã biết thời gian mình có thể ở lại không bao nhiêu, có thể ở bên cạnh nàng lâu một chút cũng là chuyện tốt, liền cười nói, "Cũng được."
Viên Nam đã sớm sai người chuẩn bị nước nóng, chỉ chờ Viên Tinh Dã đã hạ lệnh liền gọi người đưa vào. Đến việc đưa nước cũng không phải hạ nhân thường ngày, mà là tướng sĩ của Viên Tinh Dã, một lòng trung thành. Để tránh việc có người đem tin tức Viên Tinh Dã trở về lan truyền ra ngoài.
Chủ Soái tự ý rời khỏi đại doanh, cho dù Khuyển Nhung không tiến công, nhưng triều đình Đại Khải mà biết, thì cũng là chuyện tuyệt đối không xong. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Viên Tinh Dã trở về vào ban đêm. Cho dù Hoàng thượng không nói gì, thì những tên quan kia cũng sẽ kết tội Viên Tinh Dã.
Tuy không hiểu vì sao Viên Tinh Dã lại ở U Châu, thế nhưng tướng sĩ đưa nước vào cũng không nói nhiều. Sau khi để thùng nước xuống liền cùng với Viên Nam lui ra ngoài. Viên Nam biết hai người cửu biệt trung phùng, tự nhiên sẽ không muốn có người làm phiền. Huống chi có Viên Tinh Dã ở đây thì còn ai có thể gây thương tổn được cho Hạ Tử Mặc.
Hạ Tử Mặc phủ thêm áo khoác, cầm một tấm lụa mỏng nói với Viên Tinh Dã, "Lần này để ta hầu hạ Nguyên soái tắm rửa." Viên Tinh Dã bật cười, vô cùng tự nhiên cởϊ qυầи áo, cởi đến cuối cùng vẻ mặt Viên Tinh Dã vẫn dửng dưng như thường, thế mà gương mặt Hạ Tử Mặc đã đỏ ửng, mất tự nhiên xoay người đi.
Mãi đến tận khi nghe được tiếng nước, nàng mới quay đầu lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cọ rửa cho Viên Tinh Dã
Viên Tinh Dã đã tháo buộc tóc, mái tóc đen dài xõa ra, trên gương mặt anh khí lại tăng thêm mấy phần quyến rũ. Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy Viên Tinh Dã càng nhìn càng thấy đẹp, đẹp đến không thể tả. Viên Tinh Dã bật cười, kéo Hạ Tử Mặc lại hôn một cái.
Có lẽ bởi vì chuyện Hạ Tử Mặc bị ám sát đã có chút kích động đến Viên Tinh Dã, nên mỗi khi nhìn thấy Hạ Tử Mặc đều có cảm xúc muốn chạm đến nàng, mới có thể chân chân thực thực đánh tan nỗi sợ hãi trong lòng.
Hạ Tử Mặc cũng có chút mê say, tay vịn lên thùng nước để làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Một thời gian dài không gặp, lại ở trên chiến trường lúc nào cũng lo lắng an nguy của đối phương, khiến cả hai có chút buông lỏng kiềm chế thường ngày. Một cảm giác ưu tư đặc biệt xoay quanh trong lòng, cuối cùng hóa thành ngọn lửa.
Hai người đều không phải là những người chưa từng trải, có điều khi đó chỉ vì làm tròn nghĩa vụ. Nhưng bây giờ thì khác. Trong lòng hai người, đối phương mới là lần đầu tiên trân quý nhất. Trước đây tuy là đôi bên tình nguyện, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi. Có điều hiện nay chiến sự thiên biến vạn hóa, không ai biết trước được ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra cả.
Đang hôn, Viên Tinh Dã đột nhiên đứng dậy, ôm bế Hạ Tử Mặc vào trong thùng nước, y phục trên người Hạ Tử Mặc liền ướt đẫm, thế nhưng lại càng thể hiện rõ nét vóc dáng xinh đẹp lả lướt của nàng.
Trong mắt chỉ có lẫn nhau, cũng có lửa.
Viên Tinh Dã đột nhiên vung tay lên, một bình rượu trên bàn cách không trung bay đến. Rượu này Hạ Tử Mặc trước khi ngủ thường uống một chút, có tác dụng an giấc. Viên Tinh Dã lại dùng thủ pháp đó lấy thêm hai cái chén, rót đầy cho cả hai.
"Nguyện làm trinh tùng ngàn năm tuổi, chẳng như da^ʍ bụt nở sớm tàn." Viên Tinh Dã nhẹ giọng nói. Hạ Tử Mặc nở nụ cười, nói tiếp, "Trăm năm cùng tạ thế Tây sơn, ngàn thu tro bụi tại Bắc Mang."
Trích từ bài thơ "Công tử hành" của Lưu Hy Di
"公子行" – 劉希夷
願作貞松千歲古
誰論芳槿一朝新。
百年同謝西山日
千秋萬古北邙塵。
Dịch:
Nguyện tác trinh tùng thiên tuế cổ,
Thuỳ luận phương cẩn nhất triêu tân.
Bách niên đồng tạ Tây sơn nhật,
Thiên thu vạn cổ Bắc Mang trần.
*Bắc Mang là tên một ngọn núi thuộc Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
(Còn đoạn thơ 2 đứa đọc là tui dịch, đủ hiểu là được, cấm chê dở =)) ai có thể sửa lại cho hay hơn tui sẽ copy =))
(Có H =))
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, tất nhiên là hiểu rõ ý đối phương. Chạm cốc uống cạn rượu bên trong. Viên Tinh Dã ôm Hạ Tử Mặc ra vại nước, cũng không để ý hai người đều ướt, cùng nhau nằm lên giường.
Không biết ai đã chủ động trước, hoặc có thể nói cả hai cùng hôn đối phương. Y phục trên người Hạ Tử Mặc đã sớm cởi, rất nhanh liền không còn trở ngại gì mà chạm vào nhau. Tuy rằng đều là nữ nhân, thế nhưng trong mắt nhau, cũng chỉ có đối phương mới có thể khơi dậy ngọn lửa nơi sâu tận đáy lòng mình. Cả hai đều vô cùng khát cầu đối phương.
Ngọn nến rất nhanh liền cháy hết, che giấu một cảnh xuân sắc. (Hết H =))
Hôm sau, Viên Tinh Dã thức dậy trước. Tuy rằng ngàn dặm bôn ba có chút mệt nhọc, lại thêm đêm qua có hơi phóng túng, thế nhưng nàng có nội lực cao cường, những việc này đối với nàng mà nói thì không đáng kể gì. Tấm chăn tơ tuột xuống, Viên Tinh Dã nhìn thấy trên người mình và Hạ Tử Mặc đều lấm tấm dấu vết, không khỏi bật cười.
Hai người thường ngày đều bình tĩnh khắc chế, không biết vì sao đêm qua lại điên cuồng như thế. Thật giống như muốn giam cầm đối phương vào sâu trong thân thể của chính mình, không ngừng khát khao, không ngừng đòi hỏi.
Đắp kín chăn cho Hạ Tử Mặc, Viên Tinh Dã cũng không vội rời giường, hiếm có những lúc ấm áp an tĩnh, thật hy vọng có thể tiếp tục như thế này mãi.
---
Chương này là chương H đó =)) edit chương này mệt lắmđó =)) lần đầu tiên edit chương H ngắn ngủn dzậy luôn =))