Bọn người Viên Nam nhìn hai người đang ngồi trên ghế chủ soái, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau, không hiểu sao lại có cảm giác hai người này hôm nay có chút gì đó khác hôm qua. Còn cụ thể có chỗ nào khác thì không nói được, chỉ là cảm thấy có đôi chút thay đổi. Thẩm Băng ngồi bên dưới, vẻ mặt lạnh lùng uống trà không nói lời nào.
Sự khác thường này chỉ có người thân cận mới có thể phát hiện, ba người đều là thị vệ thân cận của Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc, dĩ nhiên rất mẫn cảm với một vài điểm thay đổi dù là nhỏ bé thôi. So với ngày thường thì không khác nhau gì cả, thế nhưng không khí chung quanh có đôi chút khác. Thẩm Băng tự nhiên cũng phát hiện, nhưng không biểu thị gì, ngay cả vẻ mặt kinh ngạc cũng không có.
Viên Tinh Dã đi rồi về, tự nhiên không thể bất cẩn. Tuy rằng đoạn đường từ thành Hắc Phong đến U Châu cơ bản đã không có bóng dáng quân Khuyển Nhung, nhưng cũng cần phải cẩn thận một chút. Lạc Nhạn không thể dễ dàng rời đại doanh, Thẩm Băng tuy rằng thân mang trọng trách, thế nhưng Hắc y quân xưa nay nghiêm cẩn, dù Thẩm Băng không có ở đó cũng sẽ không loạn. Huống hồ võ công Thẩm Băng coi như nhất nhì, nên đã cùng quay lại đây với Viên Tinh dã.
Viên Tinh Dã nhìn tờ giấy trên tay, cũng lâm vào trầm tư. Rốt cuộc là ai biết được chuyện của nàng và Hạ Tử Mặc đây? Chẳng may chuyện này bị Hoàng thượng biết, đó chính là tội tru di. Viên gia không có bao nhiêu người, nhưng Hạ gia là gia tộc lớn.
Kiềm nén bất an trong lòng, Viên Tinh Dã liếc mắt nhìn ba thuộc hạ đang cúi đầu, tuy Hạ Tử Mặc không bị thương, nhưng dù sao mấy người này cũng bảo vệ thất trách, ba người thấy Viên Tinh dã nhìn mình liền vội vàng quỳ xuống nói, "Thuộc hạ bảo vệ Giám quân đại nhân thất trách, xin Nguyên soái trách phạt."
Hạ Tử Mặc sững sờ, nàng tự nhiên là không muốn ba người này vì nàng mà bị phạt, thế nhưng cũng không dễ can thiệp vào quyết định của Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã khẽ mỉm cười nói, "Tử Mặc đã xin cho các ngươi, mấy hôm nay các ngươi bảo vệ Tử Mặc cũng coi như có công, lấy công chuộc tội. Sau này không được để xảy ra chuyện như vậy."
"Vâng." Ba người nói.
Hạ Tử Mặc cũng không có xin cho bọn họ, sau khi Viên Tinh Dã về thì nàng quên sạch hết mấy chuyện này. Khẽ mỉm cười, biết Viên Tinh Dã muốn để nàng cho họ một món nợ ân tình, nên không nói ra.
Lúc này có quân sĩ đến báo, Viên Tinh Dã lách người tránh sau tấm bình phong. Quân sĩ tiến vào nói: "Đại nhân, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng."
Hạ Tử Mặc khẽ mỉm cười nói: "Đã biết, vất vả cho các ngươi, đi xuống đi."
Quân sĩ có chút sửng sốt, hôm nay dường như tâm tình Hạ Tử Mặc rất tốt. Lại nhìn Thẩm Băng một cái, quân sĩ là biết người này là ai, đêm qua đột nhiên trở về nói là có quân vụ bẩm báo Giám quân, chẳng lẽ tiền tuyến xảy ra vấn đề sao?
Nghi ngờ trong lòng chợt lóe lên, lại không dám hỏi. Sau khi quân sĩ lui ra, Viên Tinh Dã đi ra, cười nói, "Xem ra đêm nay có thể có kết quả." Dụng ý của Hạ Tử Mặc nàng đoán được.
Hạ Tử Mặc khẽ mỉm cười, nàng vốn có ý muốn sớm một chút giải quyết xong chuyện này, thế nhưng phải mất đến mấy ngày, mới chắc chắn hơn chút, nhưng Viên Tinh Dã không thể ở thêm, vẫn là nến sớm chút xong việc để Viên Tinh Dã yên tâm về tiền tuyến.
Vào đêm, phủ Tướng quân đèn đuốc sáng choang, hoàn toàn không nhận ra sự lạnh lẽo của mấy ngày trước. Bên trong phủ người ra ra vào vào, trù phòng càng bận đến tối mặt.
Đêm qua thủ hạ của Viên Tinh Dã là Đại Tướng Thẩm Băng về U Châu, trải qua trận chiến vừa rồi nên ai nấy đều biết Thẩm Băng chính là thống lĩnh Hắc y quân, tuy Hắc y quân nhân số không nhiều, thế nhưng đây là đội quân tinh nhuệ nhất của Viên Tinh Dã. Còn Thẩm Băng lại một thân võ nghệ siêu tuyệt.
Thẩm Băng trở về, Hạ Tử Mặc thiết yến khoản đãi. Trong thành có người nói đây là vì Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã ở hậu cung không hợp, nên bây giờ lôi kéo Đại Tướng. Chuyện này nói ra có rất nhiều người tin. Đây cũng là Hạ Tử Mặc cố ý làm vậy, cho người lan truyền tin tức ra ngoài.
Bởi vì đang lúc chiến sự căng thẳng, yến tiệc cũng không xa hoa, ca vũ trợ hứng đúng là cũng có, có điều ngoại trừ Hạ Tử Mặc là người bên ngoài, cơ bản nơi đây đều là dũng sĩ trong quân, nên không cảm thấy hứng thú gì mấy với ca múa. Một lúc sau Hạ Tử Mặc đều cho vũ công lui đi, thay vào là tướng sĩ luận võ. Tuy rằng ít người, thế nhưng trong nhất thời lại phi thường náo nhiệt.
Món ăn tuy rằng không sánh được mỹ vị tinh xảo trong cung, thế nhưng so với tiền tuyến thì đã là món ngon lắm rồi, Thẩm Băng cũng ăn nhiều một chút, ngay cả mấy thân vệ hắn mang theo cũng ăn rất nhiều. Thẩm Băng nhìn tên lính phụ tá mặt đen đang ăn uống thỏa thuê bên cạnh, khóe miệng không nhịn được giương lên.
"Cười cái gì?" tên lính phụ tá nhìn thấy Thẩm Băng cười, không nhịn được ngẩn ra, cuối cùng có chút tức giận hỏi. Chỉ là hắn nói rất nhỏ, ngoại trừ Thẩm Băng không có ai nghe được thôi.
Thẩm Băng lắc đầu, "Không ngờ Bùi tướng quân cũng là người thích ăn uống." Tên lính phụ tá mặt đen cũng chính là Bùi Thập Viễn không nhịn được liếc Thẩm Băng một cái. Lần này hắn không hiểu sao lại bị Thẩm Băng kéo chạy về U Châu, hơn nữa còn bị hoá trang thành lính phụ tá bên cạnh Thẩm Băng. Bùi Thập Viễn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng hắn có thể ngồi lên vị trí chủ tướng thì tự nhiên cũng không phải kẻ ngu dốt, tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao Viên Tinh Dã cải trang trở về, thế nhưng hắn biết có một số việc không biết thì tốt hơn. Ngược lại chỉ cần Thẩm Băng không phản quốc, chỉ là có chút vấn đề thì cũng không thành vấn đề.
Thẩm Băng bật cười, Bùi Thập Viễn tuy không thể xem như tuấn mỹ phi phàm, nhưng dung nhan cũng coi như thượng hạng, bây giờ bộ dáng này thật hiếm thấy. Có điều hắn kéo Bùi Thập Viễn về, cũng vì muốn thử xem thái độ của hắn đối với Viên Tinh Dã một chút. Bùi Thập Viễn là trung thần, chuyện của Viên Tinh Dã tự nhiên không thể nói cho hắn biết, thế nhưng những chuyện khác có thể duy trì trung lập thì tốt rồi.
Sau một canh giờ, tiệc rượu cũng tàn. Mọi người đều về nghỉ, Điền bá chỉ huy mọi người dọn dẹp. Phủ Tướng quân rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
Một đêm yên tĩnh, trời vừa tờ mờ sáng, một người đi về phía cửa lớn. Người gác cửa thấy hắn liền mở cửa cho hắn đi.
Trên đường hầu như không có ai, chỉ có vài nhà dậy sớm mở cửa buôn bán, người này xách giỏ thức ăn, nhìn hướng hắn đi có vẻ như đi chợ sớm. Đi được một chốc, dường như đói bụng, đi đến một hàng bán hoành thánh, kêu lớn, "Ông chủ, cho một chén hoành thánh."
Chén hoành thánh của hắn nhanh chóng được bưng lên, sau khi ăn như hùm như sói. Hắn đi chợ mua vài món ăn, rồi trở về phủ. Mới vừa vào phủ, người gác cổng nói: "Điền bá, vừa rồi Giám quân đại nhân tìm ông. Nói ông trở về thì kêu ông đến chính đường một chuyến."
Điền bá sững sờ, không nhịn được hỏi, "Đại nhân tìm ta có chuyện gì?"
"Nghe nói là chuyện của Lưu Hiểu, hắn chịu cực hình không nổi nên chết rồi, Đạ nhân muốn ông xử lý hậu sự." sự, hắn ngao hình có điều đã chết rồi, đại nhân muốn cho ngươi xử lý hậu sự." Điền bá cười nói, "Vậy để ta cất đồ rồi đến."
Tên gác cửa cười nói, "Ta cầm giúp ông, mau mau đi thôi. Đi trễ đại nhân sẽ tức giận." Điền bá nghĩ cũng đúng, liền đem giỏ thức ăn giao cho hắn, đi tới chính đường.
Chính đường ngoại trừ Hạ Tử Mặc còn có Thẩm Băng, không khí tứ phía xung quanh Thẩm Băng vẫn luôn lạnh lẽo, trong lòng dâng lên một sự bất an.
"Đại nhân." Hắn quỳ xuống nói, "Hạ nhân đi mua thức ăn, trở về chậm mong Đại nhân thứ tội."
Hạ Tử Mặc cười nói, "Chuyện này thì có tội lỗi gì, Lưu Hiểu đã đền tội. Chuyện này liền do ngươi xử lý." Điền bá trong lòng an tâm một chút, cúi đầu nói, "Tiểu nhân biết."
Sau khi Điền bá đi khỏi, một thân vệ sau lưng ThẩmBăng ngẩng đầu lên, chính là Viên Tinh Dã, "Người này đúng là rất thú vị."Vừa nãy Điền bá tim đập nhanh hơn, mà vẻ mặt lại dửng dưng, thật sự là rất biếtđóng kịch.