Hạ Tử Mặc ngồi trên ghế, Viên Nam bưng chén trà vừa mới châm lên cho nàng, chỉ mới ngửi hương thơm thôi liền biết đây là 'Hách sát nhân hương' thượng hạng, ngàn vàng khó cầu, Viên Tinh Dã cố tình cho người đem từ Tây Hồ tới. Hạ Tử Mặc chỉ lo thưởng thức trà, tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy kẻ đang quỳ trước mặt.
Lý Hiểu quỳ ở đây, bởi vì sợ nên không ngừng run rẩy, mồ hôi từng giọt rơi trên mặt đất. Hắn đã quỳ nửa canh giờ, chân tê dại nhưng không dám động đậy. Lòng thầm nghĩ lát nữa phải làm sao để xin tha, hắn cũng thông minh, trước khi Hạ Tử Mặc lên tiếng thì hắn cũng không dám tùy tiện nói chuyện. Chỉ là bầu không khí này khiến hắn cảm thấy bất an, thật nóng lòng muốn Hạ Tử Mặc nhanh chóng đặt câu hỏi.
Hạ Tử Mặc dùng ánh mắt ra hiệu cho Viên Nam, Viên Nam hiểu ý nhẹ giọng nói, "Đại nhân, người này quỳ ở đây quấy rối đại nhân uống trà, không bằng liền giao cho thuộc hạ xử lý?"
Trong lòng Lý Hiểu run lên, Hạ Tử Mặc luôn khoan dung, hắn còn muốn có cơ hội biện hộ, nếu để rơi vào tay Viên Nam và những người quanh năm ở trong quân, không chỉ có khó giữ được tính mạng, nói không chừng còn bị hành hình. Thế nhưng hắn vẫn không nói chuyện, lẳng lặng chờ Hạ Tử Mặc xử lý.
Thấy Lý Hiểu không nói gì, Hạ Tử Mặc có vài phần tán thưởng hắn, đặt chén trà xuống, nói: "Lý Hiểu, vì sao người phải cấu kết với Khuyển Nhung, ý đồ mưu hại bản Giám quân?"
Lý Hiểu biết nếu Hạ Tử Mặc đã đặt câu hỏi, thì tự nhiên sẽ cho mình một cơ hội biện hộ, thoáng an tâm một chút, nói: "Đại nhân minh giám, tiểu nhân không có cấu kết với Khuyển Nhung. Tiểu nhân chỉ là một hạ nhân quét dọn, hoàn toàn không biết gì cả."
"Vậy vì sao nửa đêm ngươi lại chạy trốn? Không phải chột dạ thì là gì?"
"Đại nhân, Lai Phúc ám sát ngài. Ta và Lai Phúc xưa nay là bằng hữu, ta sợ mọi người cho rằng ta là đồng đảng, mấy ngày nay có vài hạ nhân cũng thường hay bàn luận, tiểu nhân sợ bị liên lụy... Đại nhân, tiểu nhân không biết gì cả. Tiểu nhân vẫn cho rằng Lai Phúc chỉ là hạ nhân quét dọn như tiểu nhân, chưa từng có nghĩ tới chuyện này! Đại nhân ngài phải tin tiểu nhân, mặc dù tiểu nhân vô dụng nhưng cũng biết trung quân ái quốc, cũng biết trung hiếu chi nghĩa. Tiểu nhân tuyệt đối không phải loại người bất trung đâu Đại nhân!" Lý Hiểu nói, tuy rằng lời nói trôi chảy, nhưng không tránh khỏi vài phần run rẩy.
"To gan, còn dám nguỵ biện?" Viên Nam nói. Trong phòng này ngoại trừ Hạ Tử Mặc thì chức vị của nàng cao nhất, lại là người bên cạnh Hạ Tử Mặc. Ngoại trừ nàng sẽ không còn ai dám tùy tiện lên tiếng. "Đại nhân nhìn rõ mọi việc, đương nhiên sẽ không xử oan người vô tội. Ngươi nửa đêm đào tẩu, rõ ràng là có tật giật mình."
"Tiểu nhân không có, tiểu nhân không có." Lý Hiểu vội vã xin tha.
Hạ Tử Mặc do dự một chút, tuy lý do của Lý Hiểu cũng coi như đầy đủ, thế nhưng bây giờ là thời kỳ đặc thù, thà gϊếŧ lầm cũng không thể buông tha. Nhận ra sát ý trong mắt Hạ Tử Mặc, Viên Nam nắm chặt kiếm trong tay.
"Dẫn đi nghiêm hình tra tấn, cần phải để hắn khai thật." Hạ Tử Mặc nói. Tuy nàng biết hình phạt trong quân rất có thể sẽ khiến người vô tội vì chịu không nổi cực hình mà nhận tội, nhưng bây giờ không thể quan tâm nhiều thứ như vậy. Nếu Lý Hiểu thực sự là gian tế, nói không chừng còn có thể hỏi ra được một vài điều.
Phất tay cho người đem Lý Hiểu ra ngoài, Lý Hiểu một đường kêu khóc, đánh thức không ít kẻ đang say ngủ. Mới biết tận nửa đêm canh ba, mà phủ Tướng quân còn phát sinh chuyện lớn như vậy.
Sau khi Lý Hiểu bị mang đi, Hạ Tử Mặc không nhịn được thở dài. Bây giờ tình thế tuy đã an ổn, nhưng nàng luôn có cảm giác lo lắng. Hi vọng chỉ là tự mình buồn lo vô cớ.
Hành hình trong quân đương nhiên khá tàn nhẫn, không cần nói đến Lý Hiểu, dù là hán tử thân chinh bách chiến cũng chịu không nổi. Lý Hiểu bị mang xuống không bao lâu, người đã chằng chịt vết thương. Vì phải hỏi ra vài thứ, Viên Nam ra hiệu không cần lấy mạng hắn, thế cho nên thương tích trông có vẻ ghê rợn nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng.
Sắc trời mờ sáng, người phụ trách hành hình đều đi nghỉ, Lý Hiểu mới có thể thở dốc. Hắn không chửi bới, trên thực tế hắn đã không còn sức để chửi. Ngay cả mở miệng cũng khó khăn.
Đột nhiên cửa đại lao mở ra, Lý Hiểu cho rằng lại có người đến hành hình, không khỏi có chút run rẩy.
"Lý Hiểu, là ta, Điền bá."
Lý Hiểu ngẩng đầu lên, thì ra là quản gia Điền bá. Điền bá ở trong phủ nhân duyên rất tốt, tuổi lại lớn vì thế nên mọi người đều xem hắn như trưởng bối. Nhìn thấy Điền bá, trong mắt Lý Hiểu ngập nước.
"Điền bá --- ta --- ta không có ---" Lý Hiểu nói, "Điền bá hãy cầu xin Đại nhân giúp ta, ta thật không có."
Điền bá thở dài, "Điền bá tin ngươi, nhưng Đại nhân không tin ngươi. Ngươi ---" hắn nhìn vết thương trên người Lý Hiểu, lộ ra vẻ mặt thương xót. "Ta lén vào đây, ngươi biết Giám quân đại nhân lợi hại. Ta cũng không dám thả ngươi ra ngoài. Ngươi còn có tâm nguyện gì, ta có thể giúp ngươi hoàn thành."
Điền bá nói nhanh chóng, vừa nói vừa nhìn về phía cửa lao, sợ vào lúc này có người đi vào. Lý Hiểu sững sờ, sau đó khóc ròng nói, "Ta không có, Điền bá, thật sự không phải ta. Ta không muốn chết, ta không muốn chết. Ta vào phủ Tướng quân đã mấy năm, cũng để dành được chút tiền, đang định lấy vợ để cho mình còn có một gia đình. Ta không muốn chết." Nước mắt nước mũi đều chảy ra, Điền bá xoay người thở dài.
Điền bá thở dài, "Những chuyện này Điền bá đã thấy nhiều rồi, có lúc vì đại cục cũng không thể không --- hình cụ này ---" Điền bá lắc đầu, "Không bằng sớm chút nhận tội, nếu ngươi không nhận tội, chẳng phải sẽ nếm thử tất cả các hình cụ này sao, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết. Nhận tội còn có thể chết thoải mái."
Lý Hiểu mặt xám như tro tàn, sau đó khóc rống, "Ta thật không phải gian tế, lẽ nào chỉ bởi vì bọn họ là quan đại thần, là có thể lấy mạng người sao? Thế gian này còn có vương pháp không?"
Điền bá lắc đầu, "Ta không thể tới quá lâu, ngươi còn tâm nguyện gì không?"
Biết Điền bá đã coi mình là kẻ sắp chết, Lý Hiểu sửng sốt chốc lát mới trầm giọng nói, "Ta không có tâm nguyện gì cả, người nhà đều chết hết, Điền bá, ta có để dành một ít tiền, để ngay trong bao quần áo của ta. Nghĩ chắc cũng vô dụng, ngươi lấy đi. Cảm tạ ngươi đến thăm ta."
Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Hiểu, Điền bá biết hắn đã cam lòng chờ chết, không biết nói gì nữa, chỉ thở dài. Lý Hiểu nhìn những hình cụ dính đầy máu xung quanh, và vết máu trên mặt đất hình thành năm này qua tháng nọ, cũng không nhịn được rùng mình.
Điền bá đi không bao lâu sau, thì có người tiếp tục thẩm vấn Lý Hiểu. Lý Hiểu tự biết thân phận như hắn ở trong mắt quan lớn chỉ như giun dế, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhận tội, mong được chết sớm.
Hỏi đồng bọn hắn ở nơi nào, Lý Hiểu chỉ nói không biết.
Chuyện của Lai Phúc và Lý Hiểu nhanh chóng truyền khắp trong phủ, ngay cả dân trong thành U Châu cũng nghe thấy. Trong nhất thời lòng người bàng hoàng, chỉ lo mình sẽ bị bắt lầm là gian tế. Có điều cũng may Hạ Tử Mặc vẫn kiểm soát rất chặt chẽ U Châu, nên không xảy ra chuyện gì cả.
Vào đêm, Hạ Tử Mặc ở thư phòng cùng với bọn người Viên Nam thảo luận làm sao để một lưới bắt hết gian tế của Khuyển Nhung ở U Châu, nàng nhìn khắp lượt những người xung quanh, Viên Đông còn đang nghỉ ngơi, chỉ còn lại ba người, ngoài ra không còn ai nữa.
Hạ Tử Mặc thở dài trong lòng, trước vẫn không cảm giác được, bây giờ mới phát hiện người có thể sử dụng bên cạnh mình quá ít, hầu như không còn ai để thương lượng, mặc dù bốn người Viên Đông tuy quanh năm được Viên Tinh Dã hun đúc, võ nghệ binh pháp cũng không tệ, thế nhưng chung quy không phải người thông thạo.
Hơn nữa bốn người này cũng là hộ vệ thân tín của Viên Tinh Dã, người của nàng dù thiếu ai cũng không được.
Dù không muốn tranh quyền đoạt lợi, thế nhưng nàng biết chỗ thiếu sót của mình. Nếu có một ngày trở lại Trường An, không có tâm phúc cũng là một vấn đề lớn.
Hạ Tử Mặc biết tính mình đa nghi, kể cả Tiểu Ngọc ở bên cạnh từ nhỏ mà nàng cũng không tin. Nhưng nàng biết một cây không thể nên rừng, nếu muốn trợ giúp Viên Tinh Dã, sức mạnh của mình còn thiếu rất nhiều.
Đối với quân vụ, Hạ Tử Mặc vẫn có thể coi như hiểu rõ, ba người Viên Nam cũng không phải tầm thường, ngược lại cũng thảo luận được mấy phương án có thể thi hành. Mấy hôm nay mọi người đều mệt mỏi, sau khi có kết quả liền về ngủ. Theo thường lệ có một người gác đêm, hôm nay là Viên Nam.
Sau khi xảy ra vụ ám sát lần trước, thủ vệ ở chủ viện đã tăng thêm, tuy không ở trong viện, nhưng ngoài sân có mười cao thủ ngày đêm hộ vệ, còn có những tiểu đội gồm mười tinh binh, giao nhau tuần tra trong phủ, bảo đảm không có sơ hở nào.
Vì phải gác đêm nên ban ngày Viên Nam đã nghỉ ngơi đủ, tinh thần rất tốt, vì để không đánh thức Hạ Tử Mặc nên ngồi ở bàn đá trong viện. Ngoài sân đột nhiên có tiếng ồn ào, Viên Nam vốn muốn đi kiểm tra, lại sợ Hạ Tử Mặc có chuyện, không thể làm gì khác hơn là án binh bất động. Tiếng ồn ào rất nhanh chóng lắng lại đi. Sau một chốc, Cánh cửa chủ viện mở ra.
Một người bước vào, Viên Nam sinh nghi trong lòng, vì sao thị vệ phía ngoài lại không ngăn cản. Nàng vội vã rút kiếm đứng dậy. Lúc này nương theo ánh trăng mà thấy rõ dung mạo người đến.
---
Người đến là ai? Chương sau rồi biết J J J
@s}ZUώ