Viên Tinh Dã cảm thấy có chút phiền lòng, mấy ngày nay không biết vì sao trong lòng không yên. Hạ Hàn Thu đứng phía sau Viên Tinh Dã, chỉ cảm thấy Viên Tinh Dã đứng ngồi không yên. Miệng mím chặt, nhìn không ra đang nghĩ gì.
Lần đầu tiên không đến quân trướng, mà ở trong lều của mình. Đọc binh thư một hồi, nhưng cảm giác lòng càng thêm phiền não.
Lạc Nhạn đi vào thì thấy Viên Tinh Dã ngồi trên ghế, Hạ Hàn Thu đứng sau lưng không dám thở mạnh. Nàng thở dài trong lòng, bất luận dáng vẻ có giống đến đâu đi nữa, Hạ Hàn Thu cũng không dám quá phận trước mặt Viên Tinh Dã. Nếu là Hạ Tử Mặc phỏng chừng tình huống sẽ hoàn toàn khác.
"Nguyên soái, U Châu có việc bẩm báo."
Viên Tinh Dã cất giọng lạnh nhạt, "Chuyện gì?"
Chẳng trách Hạ Hàn Thu sẽ có chút sợ sệt, dù là nàng làm thủ hạ của Viên Tinh Dã nhiều năm như vậy, bình thường đối mặt Viên Tinh Dã cũng không dám làm càn, vào lúc này càng có thể cảm giác được trên người Viên Tinh Dã tỏa ra uy thế vô tình.
"Thích khách trà trộn vào phủ Tướng quân, hiện tại người Giám quân phái tới đang chờ bên ngoài." Lạc Nhạn nói. Nàng cảm giác khi nàng nói đến thích khách thì ánh mắt Viên Tinh Dã đột nhiên híp lại, hơn nữa hô hấp cũng ngưng lại. Mãi đến tận khi nàng nói Giám quân phái người đến, Viên Tinh Dã mới thở nhẹ một hơi.
"Gọi hắn vào."
Người Hạ Tử Mặc phái đến là một trong trăm thân vệ Viên Tinh Dã cho nàng, là một cao thủ ngoại công. Người vừa vào liền hành lễ với Viên Tinh Dã, "Nguyên soái."
"Thích khách là chuyện gì xảy ra?" Viên Tinh Dã ngữ khí nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.
"Thích khách tên là Ngô Lai Phúc, là hạ nhân quét dọn bên trong phủ. Đã ở trong phủ hơn hai năm, võ công cao cường, thân phận không rõ." Hắn nói đơn giản một tình huống hôm đó. "Trước khi thuộc hạ đi thì Viên Đông đã tỉnh lại, nhưng nội thương quá nặng, đại phu nới phải một năm mới có thể khôi phục."
"Giám quân thế nào?"
"Giám quân không bị thương, mấy ngày nay Giám quân bố trí lại nhân thủ trong phủ, phòng ngừa thích khách lẫn vào lần nữa."
Viên Tinh Dã gật đầu, "Biết rồi, lần này Viên Đông có công, ngươi về nới Hạ Giám quân ghi cho Viên Đông một công. Sau này hộ vệ Giám quân phiền các ngươi."
"Vâng." Sau khi rời đi, người báo cáo mới phát hiện toàn thân mình toát mồ hôi lạnh, chỉ mới không đầy nửa khắc, lại dưới uy thế của Viên Tinh Dã mà toàn thân ướt đẫm. Gió vừa thổi, rõ ràng là gió ấm, lại để hắn cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Viên Tinh Dã phất tay ra hiệu Hạ Hàn Thu cũng lui ra, bên trong đại trướng chỉ còn nàng và Lạc Nhạn. Lạc Nhạn trình thư của Hạ Tử Mặc lên. Viên Tinh Dã nhận lấy mở ra xem một lần.
Nàng biết Hạ Tử Mặc đem thuộc hạ phái đến những nơi khác ở U Châu, bởi vì tin tưởng thủ vệ bên trong phủ, xém chút thì để Hạ Tử Mặc thân hãm nguy hiểm. Nàng cũng biết không nên trút giận lên những người khác, thế nhưng cơn giận trong lòng làm thế nào cũng không nhịn được. Đứng dậy ở trong lều vải đi mấy bước. Khẽ nhíu mày.
Trong thư Hạ Tử Mặc cũng nói là vấn đề của mình, không nên trách những người khác. Hơn nữa Viên Đông còn vì nàng suýt chút nữa bỏ mình, nếu là những người khác bị trách phạt, trong lòng nàng không yên.
"Lạc Nhạn, chuẩn bị ngựa cho ta." Viên Tinh Dã dừng bước, nói với Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn biết tính khí Viên Tinh Dã, có khuyên ngăn cũng như không, có một số thời điểm không được phép chất vấn. Lập tức khom người lui ra.
Hạ Tử Mặc chỉ có thể chỉnh lý lại phòng vệ ở U Châu lần nữa, vì chuyện ám sát lần này mà ai nấy trong phủ Tướng quân đều cuống cuồng vội vã, khắp nơi đều thấy người kiểm soát và tuần tra. Khuyển Nhung luôn xem thường ám sát, một là vì người Khuyển Nhung nhanh nhẹn dũng mãnh. Hai là vì có rất ít người có thể chi phối chiến tranh. Trừ phi là Viên Tinh Dã, thế nhưng nói đi nói lại, bên người Viên Tinh Dã mấy chục vạn đại quân, lại có cao thủ hộ vệ, vậy dĩ nhiên là khó như lên trời.
Hạ Tử Mặc tuy là Giám quân, có phân lượng nhất định, thế nhưng đối với chiến tranh thì nàng cũng có ảnh hưởng không lớn mấy, nàng cũng không biết tại sao lại có người ám sát nàng. Nếu nói là hi vọng gϊếŧ chết nàng để khơi dậy sự bất mãn của Hạ Đế đối với Viên Tinh Dã, vậy cũng không thể. Dù sao đánh trận thì ai cũng có thể mất mạng. Coi như có người cho rằng Viên Tinh Dã mượn cơ hội diệt trừ nàng, thì cũng chỉ nhận sự trách phạt hoặc khiển trách của Hạ Đế thôi, căn bản cũng không có tác dụng gì cả.
"Đại nhân." Viên Tây nhìn thấy Hạ Tử Mặc đờ ra, không nhịn được kêu nàng một tiếng. Hạ Tử Mặc giật mình, nhìn bản đồ bố phòng trước mặt đã bị mực lan đen, không khỏi thở dài một hơi.
Lý do gì gϊếŧ nàng, Hạ Tử Mặc vẫn chưa nghĩ ra được. Thậm chí nàng đã nghĩ đến chuyện Khuyển Nhung biết quan hệ giữa nàng và Viên Tinh Dã, thế nhưng người biết cũng chỉ có mấy người bên cạnh Viên Tinh Dã, ngay cả Tiểu Ngọc nàng vẫn không cho ở bên cạnh mình để tránh khỏi biết được điều gì đó. Bên phía Khuyển Nhung căn bản không thể biết được gì mới đúng.
Một vài ý tưởng trong đầu nàng vòng đi vòng lại. Hạ Tử Mặc để cây bút trong tay xuống, "Chúng ta đi thăm Viên Đông." Viên Tây gật đầu, cùng Viên Nam bảo hộ phía sau Hạ Tử Mặc.
Trong lòng Hạ Tử Mặc căn bản không tin những người này sẽ có vấn đề, những người này đều do một tay Viên Tinh Dã bồi dưỡng nên, nếu là thật có vấn đề. Như vậy đối với nàng hay đối với Viên Tinh Dã, đều là một đả kích rất mạnh mẽ.
Viên Đông vẫn còn mê man, Viên Tây ở một bên chăm sóc, Hạ Tử Mặc hỏi thăm vài câu. Viên Đông bị ngoại thương không nghiêm trọng lắm, nhưng bị nội thương nặng vì lúc đó nàng dùng hết nội lực cộng thêm ban đầu nàng đã bị thương nên tổn thương có chút nghiệm trọng, điều dưỡng một thời gian là tốt rồi, thế nhưng muốn hoàn toàn khôi phục, cần phải mất nửa năm đến một năm.
Lúc này có người thông báo, nói thầm vào tai Viên Nam gì đó. Viên Nam vội báo với Hạ Tử Mặc. Hạ Tử Mặc nghe vậy, xoay người rời đi.
Trở lại thư phòng, Hạ Tử Mặc hỏi, "Tra được rồi?"
Viên Nam đạo "Tra được, Lai Phúc là do hai năm trước bên trong phủ thiếu hạ nhân nên mới mướn hắn, lúc đó việc mướn người do quản gia phủ Tướng quân là Điền bá phụ trách, còn có một người đến cùng hắn hiện tại đang làm việc ở trù phòng, tên là Ngô Đại. Hắn ở trong phủ có kết giao với một người, hai người là đồng hương, cũng là hạ nhân quét dọn, tên là Lý Hiểu."
Hạ Tử Mặc gật đầu, "Bắt hết cả ba người này lại, ta sẽ tra hỏi từng người." Viên Nam lĩnh mệnh rời khỏi.
Ban đêm, màn đêm như nước. Toàn bộ phủ tướng quân bởi vì chuyện ám sát mà yên tĩnh dị thường, đến cả tiếng cười nói thường ngày cũng không còn, chỉ sợ bị người bắt đi tra hỏi. Phải biết là có mấy người sau khi bị bắt đi thẩm tra đã không trở về nữa.
Một người khẽ mở cửa phòng, nhìn tình hình chung quanh, rón rén đi ra ngoài. Lính tuần tra phải nửa khắc mới có một lần, một đội vừa đi qua, vào lúc này trong sân vẳng vẻ dường như không còn ai. Bóng đen nhìn hai bên trái phải, nín thở đi tới cửa hông.
Cửa phụ này thường ngày bọn hạ nhân hay dùng để ra ngoài mua thức ăn, ra vào tương đối dễ dàng. Bởi vì vị trí hẻo lánh. Cái viện này và khuôn viên chính cũng không thông với nhau, bởi vậy nên không có người canh gác. Bóng đen thận trọng mở cửa hông lẻn ra ngoài, sau đó khẽ khàng khép cửa lại.
Tiếng 'kẽo kẹt' của cửa gỗ trong đêm tối vanglên đặc biệt rõ ràng, sau khi đóng cửa, bóng đen không nhịn được thở phào mộthơi. Đang định rời đi, phía sau đột nhiên có bàn tay vươn ra, vỗ một cái lên đầuvai hắn.+���ċ�