Vào đêm, bên trong thành U Châu, nhà nhà đều ngủ. Tuy ở tiền tuyến thế nhưng vì Đại Khải đại thắng nên bách tính đã không cần ngày đêm lo lắng thành bị phá, ngủ say vô cùng. Toàn bộ trong thành trở nên vô cùng trầm ổn yên tĩnh. Chỉ có tiếng gõ chiêng đêm và tiếng bước chân của đội vệ binh tuần tra.
Một bóng người lén lén lút lút đi đến một hộ nông gia, gõ nhẹ vài cái lên cửa.
"Là ai?" Bên trong sáng lên ánh đèn.
"Ta, mở cửa." Bóng đen nói. Cửa mở cái "két", bên trong là một người đàn ông trung niên đang buồn ngủ, có khuôn mặt vô cùng bình thường, hắn nhìn quanh một chút, để bóng đen vào nhà.
"Sao ngươi lại đến đây? Không phải đã nói ít liên hệ rồi sao?"
"Tin tức ngươi đưa ta có phải là giả hay không? Tại sao Hạ Tử Mặc lại không chút phản ứng nào?" Bóng đen cả giận nói. Người đàn ông trung niên cười lạnh, "Không có động tĩnh thì ngươi gấp vậy làm gì?"
"Tuy rằng không có phản ứng, thế nhưng bọn họ đã tra xét, không chừng sẽ nhanh chóng tra ra ta. Mau sắp xếp cho ta rời khỏi đây ngay." Bóng đen nói. Người đàn ông trung niên không để ý tới, chỉ nói, "Quân sư đã an bài xong người nhà của ngươi, tự ngươi cân nhắc, là ở đây hay là đi."
"Ngươi ---" bóng đen giận dữ, muốn giơ tay cuối cùng vẫn là thở dài thả xuống.
"Vì Khả Hãn, vì bộ tộc Khuyển Nhung, cũng vì người nhà của ngươi." Người đàn ông trung niên nói, "Trở về đi!" Bóng đen bất đắc dĩ, "Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, xin chuyển lời đến Quân sư hãy chăm sóc một nhà già trẻ của ta." Dứt lời xoay người rời đi.
Bóng đen biến mất không tiếng động trở lại phủ Tướng quân, tất cả lại trở nên tĩnh lặng.
Hạ Tử Mặc đã ngủ, sự vụ ở U Châu đã vào quỹ đạo, nàng cũng không cần phải bận rộn như trước đây, vì vậy nên ngủ rất sớm. Viên Đông phụ trách hộ vệ đêm nay, nàng canh gác bên ngoài phòng ngủ của Hạ Tử Mặc. Viên Tây bưng bữa ăn khuya lại đây cùng Viên Đông gác đêm, hai người vừa ăn vừa hạ giọng trò chuyện.
Thời gian từng chút trôi qua, chớp mắt đã đến đến giờ dần ba khắc (khoảng 5h30 sáng). Sắc trời đã có chút tờ mờ sáng. Viên Tây đã đi về ngủ, Viên Đông cũng có chút buồn ngủ.
Lúc này có một người đi tới, Viên Đông đứng lên, thấp giọng hỏi, "Là ai?". Người đến nói, "Tiểu nhân Lai Phúc, là người quét dọn ở đây." Viên Đông nhìn Lai Phúc một chút, trong tay Lai Phúc cầm chổi quét. Người này nàng đã gặp mấy lần, đúng là người phụ trách quét dọn trong phủ. Thoáng yên lòng, thế nhưng vẫn hỏi, "Sao lại đến quét sân sớm vậy?"
Lai Phúc nói, "Trong nhà tiểu nhân có chút chuyện, cho nên phải quét sớm một chút." Viên Đông cau mày. Hạ Tử Mặc luôn ngủ không sâu, bị người ảnh hưởng liền không tốt. Liền hạ giọng nói, "Ngươi đến chỗ khác quét trước đi, nếu nhà có việc thì hôm nay có thể không cần quét sân."
"Vâng, đa tạ Đại nhân, đa tạ Đại nhân." Lai Phúc vừa vội vàng đa tạ, vừa đi ra ngoài, giữa lúc Viên Đông yên tâm, đột nhiên nghe được âm thanh xé gió, nàng thầm biết không xong, vội vã cúi đầu.
Chỉ nghe "vυ't" một tiếng, một vật sắc bén bay qua đỉnh đầu nàng, xuyên vào trong cửa. Viên Đông lập tức mở cửa tránh vào bên trong phòng, đến phòng ngủ chính.
Vừa rồi âm thanh tiễn bắn tới đã đánh thức Hạ Tử Mặc. Viên Đông tiến vào phòng ngủ thấy Hạ Tử Mặc không có việc gì cũng thở phào một hơi, lấy từ trong ngực ra một lệnh tiễn ném ra ngoài cửa sổ, lệnh tiễn bay lên trời nổ tung. "Đại nhân xin thay y phục, có thích khách."
Hạ Tử Mặc không chút kinh hoảng, đơn giản khoác thêm một chiếc áo. Đi đến phía sau Viên Đông, "Chú ý an toàn." Đông Nam Tây Bắc đều là hộ vệ thân tín của Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc không hi vọng họ có chuyện. Viên Đông gật đầu cầm kiếm nhìn ngoài cửa sổ. Bảo vệ Hạ Tử Mặc an toàn là việc quan trọng nhất, nàng không thể liều lĩnh đi ra ngoài tìm thích khách.
Lệnh tiễn đã nổ, lập tức sẽ có người đến đây.
"Ầm" cửa bị phá nát, một người vọt vào. Là Lai Phúc, Lai Phúc tay cầm cung tên, sau lưng đeo một thanh cương đao, nghĩ chắc mấy thứ này đều giấu bên trong dụng cụ quét dọn, vào lúc này chính là lúc mọi người buồn ngủ nhất, đương nhiên cũng buông lỏng canh gác.
Lai Phúc lắp một cung ba mũi tên, nháy mắt bắn về phía Hạ Tử Mặc. Phòng ngủ nhỏ hẹp, không thể tránh khỏi. Viên Đông cầm trường kiếm trong tay, "leng keng" hai tiếng, đánh văng hai mũi tên, một tên cuối cùng không kịp xuất kiếm, dưới tình thế cấp bách Viên Đông đưa tay ra bắt.
Máu tươi tuôn ra, tuy rằng Viên Đông thành công ngăn cản mũi tên, nhưng tay mình cũng bị tên đâm bị thương, mũi tên xuyên qua bàn tay Viên Đông.
"Viên Đông." Hạ Tử Mặc kinh ngạc thốt lên, Viên Đông không chút do dự rút mũi tên ra, kèm theo máu thịt. "Đại nhân hãy đứng phía sau thuộc hạ." Viên Đông nhìn kỹ Lai Phúc, không dám lơ là. Người đến võ công cao hơn nàng nhiều. Vừa rồi nàng đã rất nhanh, nhưng lúc này đối phương lại lắp thêm ba mũi tên.
Lai Phúc cũng rất gấp, hắn chỉ đem theo mười mũi tên, bây giờ đã dùng hết bốn. Lập tức sẽ có người đến đây, hắn chỉ có thời gian ngắn.
Hắn vốn không để những nữ binh bảo vệ Hạ Tử Mặc vào mắt, đánh trận là chuyện của nam nhân, trong lòng hắn nữ nhân vốn không thích hợp đánh trận, nhưng vừa rồi Viên Đông đã đánh vỡ suy nghĩ này của hắn. Dù là một đại nam nhân cũng rất khó có thể làm được chuyện mặt không biến sắc rút mũi tên đâm xuyên qua bàn tay như thế.
"Vυ't" lại là ba mũi tên, Viên Đông biết mũi tên này lợi hại, vận dụng hết nội lực, không còn phòng thủ bị động mà là chính diện đón nhận, một chiêu kiếm chém đứt một mũi, sau đó dựa vào phản lực xoay nhanh tại chỗ một vòng lại bổ về một mũi tên phía khác.
Lần này Lai Phúc cũng dùng hết mười phần nội lực, Viên Đông một tay bị thương nên chỉ có thể dùng một tay, sau hai kiếm nàng chỉ cảm thấy cánh tay đã bị lực trên mũi tên truyền đến làm chấn động đến tê dại. Thế nhưng nàng vẫn nỗ lực bổ về phía mũi tên thứ ba.
Mà vào lúc này, Lai Phúc đã lắp xong ba mũi tên cuối cùng.
Ở phủ Tướng quân, không ai nghĩ đến chuyện sẽ có người có thể ám sát Hạ Tử Mặc. Viên Đông nhanh chóng chém đứt mũi tên thứ ba, không ngờ lực trên mũi tên thứ ba còn muốn mạnh gấp đôi hai mũi tên trước, tuy Viên Đông đã chém đứt nó thế nhưng vẫn bị lực chấn động văng ngược ra ngoài, đập vào tường, phun một ngụm máu tươi.
"Viên Đông!" Hạ Tử Mặc kinh hãi.
Cung đã lắp, trong lòng Lai Phúc lúc này dường như đã có dự tính. Viên Đông bị phản lực đánh văng lên tường cũng không ngã xuống, mà dùng sức đạp lên tường, bay về phía Lai Phúc.
Trong mắt Lai Phúc lóe lên một chút kính nể, Viên Đông hầu như dùng thân để chắn kín con đường hắn có thể gϊếŧ Hạ Tử Mặc. "Đại nhân, nhảy cửa sổ ra ngoài mau." Viên Đông nói, nháy mắt dùng hết toàn bộ nội lực của mình bay về phía Lai Phúc.
Chính vào lúc này bên ngoài xuất hiện vài tiếng huýt dài, ba người Viên Tây Viên Bắc và Viên Nam rốt cuộc chạy tới, từ cửa sổ nhảy vào, bảo hộ ở trước người Hạ Tử Mặc. Viên Đông nhìn thấy trong ánh mắt Lai Phúc lóe ra một chút đáng tiếc và tuyệt vọng.
Từ lúc Lai Phúc vào cửa đến giờ bất quá chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, Lai Phúc đánh trọng thương Viên Đông, dường như sắp gϊếŧ được Hạ Tử Mặc. Nếu không phải Viên Đông liều mạng, phỏng chừng Hạ Tử Mặc đã chết rồi.
"Đại trượng phu sống có gì vui, chết có gì đáng sợ. Đã vậy thì phải xem ta có thể kéo thêm bao nhiêu người xuống suối vàng làm bạn." Lai Phúc cao giọng cười nói, hướng về phía Viên Đông bắn ra ba mũi tên cuối cùng, sau đó rút bảo kiếm trên lưng ra.
Vào lúc này sau khi ba người Viên Tây chạy đến, hộ vệ trong phủ cũng chạy tới, vây kín nơi này đến nước chảy cũng không lọt.
"Viên Đông." Viên Tây hô lớn, Viên Đông đánh rơi một một tên, tránh thoát một mũi tên. Cuối cùng vẫn để một mũi tên bắn xuyên qua vai nàng.
"Viên Đông." Viên Tây phi thân tiếp được Viên Đông lúc này đã mất đi ý thức. Viên Nam cùng Viên Bắc liếc mắt nhìn, tiến lên đánh với Lai Phúc.
Viên Tây một tay ôm Viên Đông, một tay ôm Hạ Tử Mặc, từ cửa sổ nhảy ra. Vừa xuống đất Hạ Tử Mặc vội nói, "Mau mau gọi đại phu." Viên Đông bị thương rất nặng, tuy nhìn bề ngoài thì không bị thương đến chỗ trí mạng, nhưng không biết tổn thương nội lực thé nào.
Lập tức có người chạy đi gọi đại phu, Hạ Tử Mặc nhìn bên trong gian phòng ba người đang đánh nhau, lòng cực kỳ tự trách. Viên Tinh Dã cho nàng một trăm hộ vệ, thế nhưng nàng cảm thấy không cần thiết nên đều phái đi ra ngoài. Chỉ để lại bốn người Đông Nam Tây Bắc. Nếu không phải vì nàng bất cẩn, thì hôm nay trong viện cũng sẽ không chỉ có một mình Viên Đông.
Nàng đã coi thường chiến tranh.
---
Mình đã bắt đầu để ý đến Viên Đông từ chương này J