Sáng sớm, Hạ Tử Mặc vừa rời giường rửa mặt, liền nghe Viên Bắc đến báo, nói Tả Khuynh Danh muốn gặp nàng. Hạ Tử Mặc lệnh cho Viên Bắc đưa Tả Khuynh Danh đến chính đường. Cũng phân phó sẽ dùng bữa sáng cùng Tả Khuynh Danh. Rửa mặt đơn giản một hồi, Hạ Tử Mặc đi tới chính đường.
Tả Khuynh Danh đang đợi nàng, nhìn thấy Hạ Tử Mặc, Tả Khuynh Danh có chút ngây ngẩng. Bởi vì hôm qua khi hắn nhìn thấy Hạ Tử Mặc, lúc đó Hạ Tử Mặc mặc quan phục Giám quân, hắn cũng không để ý nhiều, Hôm nay Hạ Tử Mặc lại mặc một thân quân phục, không đánh phấn trang điểm, Vừa gặp đã khiến Tả Khuynh Danh kinh ngạc.
"Giám quân đại nhân." Tả Khuynh Danh thu hồi ánh mắt. Hạ Tử Mặc ngồi đối diện hắn, cười nói, "Không biết Tả đại nhân tìm bản Giám quân vì chuyện gì?"
"Hạ quan đến để xin phép, phải sớm về kinh thành phục mệnh với Hoàng thượng." Tả Khuynh Danh nói. Hạ Tử Mặc cũng biết nếu hắn ở lại đây lâu, sẽ rất dễ phát sinh nhiều lời ong tiếng ve. Vào lúc này vẫn cẩn tắc vô áy náy thì hơn. Hơn nữa nàng cũng không muốn để hắn ở U Châu tra ra gì đó, bèn cười nói: "Đã như vậy, liền không giữ lại đại nhân. Bản Giám quân có một phong thư nhà, kính mong Tả đại nhân mang về cho phụ thân giúp ta."
Xoay người nhận lấy phong thư Viên Bắc đua tới, Hạ Tử Mặc đưa cho Tả Khuynh Danh. Tả Khuynh Danh vươn hai tay nhận lấy, nói: "Hạ quan nhất định mang về cho Hạ đại nhân."
"Làm phiền." Hạ Tử Mặc cười nói. "Đường về kinh xa xôi mệt nhọc, bản Giám quân nhất định dâng thư lên Hoàng thượng ca ngợi đại nhân." Nàng biết rõ người như Tả Khuynh Danh đang lúc này tự nhiên sẽ không làm khó dễ nàng, nên cũng không keo kiệt gì mà lợi dụng thời thế bán một món nợ ân tình cho hắn.
"Vậy xin đa tạ Giám quân đại nhân."
Dùng qua bữa sáng, Tả Khuynh Danh liền cáo từ. Hạ Tử Mặc cũng trở về thư phòng bắt đầu thu dọn công văn và quân vụ mấy ngày nay, một lát sau Viên Nam đưa trà đi vào.
"Đại nhân, chúng thuộc hạ phát hiện Trình Kinh ra khỏi thành."
"Phái người đuổi theo chưa?" Hạ Tử Mặc hỏi, đặt bút xuống. Theo lý thuyết thì Trình Kinh chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng để tâm, đúng ra nàng không nên căng thẳng như thế, nhưng không biết tại sao, Hạ Tử Mặc luôn cảm thấy có một số việc sắp xảy ra. Vẫn là cẩn tắc vô ưu thì tốt hơn.
Viên Nam nói, "Đã phái cao thủ chuyên theo dõi đi theo."
Hạ Tử Mặc luôn cảm thấy bồn chồn không yên trong lòng, đứng dậy đi mấy bước. "Thư từ đưa về kinh thành có tra xét chặt chẽ hay không?" Viên Nam nói, "Tất cả thư từ, những người ra vào U Châu đều tra xét nghiêm ngặt. Tuyệt đối không có bất thường."
Hạ Tử Mặc là rất tin vào những lão tướng lăn lộn sa trường nhiều năm này, liền cũng gật đầu. Viên Nam nói, "Có điều vì sao Hạ đại nhân ngài ấy lại chú ý đến Trình Kinh, có phải chúng ta có sơ hở gì không?"
Hạ Tử Mặc thở dài, "Tuy rằng chuyện lúc trước thành công giấu diếm được rất nhiều người, thế nhưng phụ thân hiểu ta nhất, ông ấy biết ta sẽ không làm việc mà không có lợi ích, ta cũng không nghĩ có thể giấu được ông ấy. Nhưng ông ấy cũng không biết được quan hệ giữa ta và Tinh Dã. Bằng không..."
"Lẽ nào ngài ấy?"
"Quốc gia xã tắc, trung quân vì dân. Đó mới là điều quan trọng nhất trong lòng phụ thân ta. Ta và Tinh Dã là tội khi quân, nếu như bị phát hiện, phụ thân ta chắc chắn sẽ đại nghĩa diệt thân." Hạ Tử Mặc cười khổ. "Vì thế cho nên ta chỉ nói với ông ấy ta và Tinh Dã chính là bạn tri kỉ. Nếu như chỉ là hậu cung tranh đấu, ông ấy sẽ không can thiệp sâu."
Nếu như không phải lần này Viên Tinh Dã vừa xuất chinh liền đại bại Khuyển Nhung, phỏng chừng Hạ Cư Chính cũng sẽ không giúp Hạ Tử Mặc về việc báo cho nàng chuyện của Trình Kinh.
Viên Nam nghiêm nghị, nàng vẫn biết Hạ Tử Mặc gánh vác rất nhiều áp lực, thế nhưng không nghĩ đến trong lòng Hạ Tử Mặc cất chứa nhiều chuyện như vậy. Nàng cũng không biết nói gì vào lúc này mới thích hợp. Tuy các nàng không phản đối chuyện của Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc, nhưng cũng có nghi ngờ. Nhưng nhìn hai người như vậy, lại không nói được gì cả. Chỉ nói, "Hạ đại nhân đúng vị quan tốt hiếm có."
Hạ Tử Mặc cười cười, tiếp tục phê công văn, Viên Nam liền ở phía sau hộ vệ. Mấy ngày nay Đông Nam Tây Bắc bốn người thay phiên hầu hạ Hạ Tử Mặc, vừa có cảm giác hộ vệ, cũng có chút ý vị thuộc hạ. Hạ Tử Mặc biết đây là ý tốt của Viên Tinh Dã, nên cũng không ngăn cản.
Một lát sau, Viên Đông đi tới nói, "Đại nhân, Tả đại nhân đã rời khỏi U Châu, Trình Tướng quân vẫn chưa tiếp xúc với Tả đại nhân, người bên cạnh bọn họ cũng không lui tới với nhau. Người phái đi giám sát hồi bẩm nói Trình tướng quân mang theo vài người ra khỏi thành săn thú."
Viên Tinh Dã đã đối kháng với thành Hắc Phong có hơn nửa tháng, mấy ngày nay vẫn là những chiến dịch nhỏ, hai bên đều công kích mang tính thăm dò. Viên Tinh Dã có ý rèn luyện tân binh. Dã Lợi Hợp cũng không muốn đυ.ng chạm sớm. Nói tóm lại, đúng là vấn đề không mấy lớn.
Dã Lợi Hợp đi tìm Quân sư, Quân sư đang đùa bỡn một vài con bồ câu hắn nuôi, Dã Lợi Hợp cũng không dám quấy nhiễu, đứng ở một bên chờ Quân sư.
Từ một góc độ nhất định mà nói, Đã Lợi Hợp đúng là một tuyển chọn không sai cho ngôi vị Đại Hãn. Trong thô có tinh tế, cũng đủ chiêu hiền đãi sĩ. Điều này có lẽ cũng là điều kiện trọng yếu để lựa chọn trong mấy vị vương tử trở thành Đại Hãn.
Quân sư cũng không quay đầu lại, cười nói, "Sao Đại Hãn lại đến đây"
Dã Lợi Hợp bất đắc dĩ, "Quân sư, chúng ta rốt cuộc phải chờ tới khi nào?" Quân sư không nhanh không chậm nói, "Cơ hội ở một vài thời khắc là phải đợi." Dã Lợi Hợp biết Quân sư luôn như vậy, lão Đại Hãn trước kia đã không thể làm gì Quân sư, đương nhiên hắn cũng vậy. Không thể làm gì khác hơn là im lặng khó chịu.
"Ngài cảm thấy tại sao Hoàng Đế Đại Khải lại chịu phái một phi tử ra đánh trận? Nếu như ngài là Hoàng đế Đại Khải, ngài có làm vậy không?"
Dã Lợi Hợp không chút nghĩ ngợi nói "Đương nhiên là vì Đại Khải hết người, nên chỉ có thể phái một nữ nhân ra chiến trường. Nếu như là bản Hãn --- bản Hãn sẽ không để nữ nhân của bản Hãn ra chiến trường, huống chi Viên Tinh Dã xinh đẹp như vậy, Hoàng đế Đại Khải cũng thật cam lòng."
Quân sư lắc đầu, "Hắn làm sao cam lòng, chỉ là quốc gia đại sự, có lúc Hoàng Đế cũng là một người bị động. Lúc đó U Châu bị chiếm, hắn có thể chờ người hữu dụng xuất hiện, nhưng bách tính không chờ được. Bách tính sẽ không nghĩ đến cái gì gọi là uy nghiêm Hoàng gia, những thứ bọn họ nghĩ đến vô cùng đơn giản."
Dã Lợi Hợp như hiểu mà không hiểu, Quân sư lại hỏi, "Ngài cảm thấy vào lúc này thứ mà Viên Tinh Dã sợ nhất sẽ là gì?" Vấn đề này Dã Lợi Hợp cũng nghĩ tới, nhân tiện nói, "Quân sư đã nói Viên Tinh Dã không muốn trở lại hoàng cung, vậy có phải điều Viên Tinh Dã sợ nhất chính là bị Hoàng đế chiêu trở về?"
Quân sư lại lắc đầu, "Đang lúc giao chiến đổi Tướng chính là tối kỵ, huống chi lại là Nguyên soái. Hoàng đế Đại Khải không ngốc đến thế." Bộ tộc Khuyển Nhung chủ yếu là du mục, chế độ pháp quy kém xa tít tắp Đại Khải về độ hoàn thiện, cũng không được đào tạo về quy tắc hành quân đánh trận.
"Vậy Quân sư biết điều Viên Tinh Dã sợ nhất là gì sao?" Dã Lợi Hợp hỏi.
Quân sư lại nhìn về đám bồ câu trước mắt, nói: "Không phải ta đã nói mọi người đều có uy hϊếp sao. Đại Hãn hà tất gì phải nóng lòng nhất thời?" Dã Lợi Hợp không dám hỏi tiếp, hắn biết nếu tiếp tục thì Quân sư sẽ nổi giận, ngượng ngùng cười, không nói nữa.