Quá mấy ngày, thánh chỉ khao thưởng tam quan của Hạ Đế đến U Châu, Hạ Tử Mặc suất lĩnh tướng sĩ trấn thủ ra mười dặm ngoài thành nghênh tiếp khâm sai. Khâm sai là ngôn quan Tả Khuynh Danh, người này tuy rất có tài hoa, nhưng tính cách khôn khéo. Hạ Đế để hắn đến U Châu, cũng là bởi vì người này rất biết nhìn ánh mắt người khác, sẽ không bởi vì thân phận ngôn quan mà khiến Tử Mặc và Viên Tinh Dã gặp phiền phức.
"Cung nghênh Khâm sai đại nhân." Hạ Tử Mặc cất cao giọng nói. Tả Khuynh Danh vội vã xuống ngựa hành lễ, "Giám quân hành lễ lớn vậy, hạ quan kinh hoảng."
"Tả đại nhân quá lời, không bằng vào thành lại nói tiếp." Hạ Tử Mặc nói. Hai người lên ngựa tiến vào thành, Tả Khuynh Danh tuyên đọc thánh chỉ của Hạ Đế, quân doanh từ trên xuống dưới không ai không mừng, kể từ lúc đối kháng với Khuyển Nhung, hễ đánh là bại, bây giờ mới chỉ vài tháng, chiến cuộc đã đảo ngược, lại còn được ban thưởng.
Hạ Tử Mặc sai người chuẩn bị tiệc rượu khoản đãi Tả Khuynh Danh, còn sai người mang thánh chỉ ra tiền tuyến cho Viên Tinh Dã.
Bây giờ Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã đã là tâm phúc của Hạ Đế, không chỉ được sủng ái ở hậu cung, mà ngay cả chiến sự cũng liên tục thắng lợi. Tả Khuynh Danh tự nhiên không dám đắc tội, nói chuyện vẫn rất cẩn thận, Hạ Tử Mặc cũng không vì lập công mà kiêu, ngược lại hai người cũng nói chuyện thật vui.
Vào đêm, bên trong phủ tướng quân vang lên tiếng đàn sáo. Vốn trong lúc chiến tranh thì không thể hưởng lạc, nhưng vì có Khâm sai đến, Hạ Tử Mặc phá lệ cho người tìm nhạc công đến đàn vài từ khúc, chỉ là không có vũ công trợ hứng.
Tả Khuynh Danh vốn cho rằng Viên Tinh Dã không ở U Châu, Hạ Tử Mặc chỉ là một nữ nhân hậu cung, tự nhiên sẽ không biết cách quản lý, không ngờ rằng chỉ qua một ngày, trong thành U Châu đều đâu vào đấy, hơn nữa nhìn tác phong làm việc của Hạ Tử Mặc, hoàn toàn không giống một phi tử suốt ngày chỉ đấu nhau trong hậu cung. Hắn còn nhìn ra, Hạ Tử Mặc ở U Châu, vẫn rất được lòng dân.
Chỉ cần nhìn những binh lính đi qua lại kia, đều rất mực cung kính.
Nghĩ tới đây, Tả Khuynh Danh cũng lặng lẽ rút lại sự coi thường.
"Tả đại nhân, không biết Hoàng thượng còn có gì muốn dặn dò bản Giám quân?"
"Hoàng thượng chỉ nói Giám quân đại nhân phải bảo trọng thân thể, U Châu xa xôi, hoàn cảnh tự nhiên là không sánh được với kinh thành." Tả Khuynh Danh nói. Hạ Tử Mặc cười nói, "Tuy U Châu nằm ở nơi lạnh lẽo, nhưng cũng có ưu điểm của nó."
"Đây là tự nhiên, đây là tự nhiên." Tả Khuynh Danh nói, "Trước khi hạ quan đến, Hạ đại nhân từng gọi hạ quan mang một vài thứ cho Giám quân, sáng giờ bận rộn lại quên mất, vừa rồi hạ quan đã sai người đem đến."
Hạ Tử Mặc có hơi ngạc nhiên, chốc lát có người cầm một cái bọc vào, Hạ Tử Mặc cũng không mở ra, chỉ là nói cảm tạ. Uống được ba lượt rượu, mọi người cũng ăn uống no say, Hạ Tử Mặc sai người đưa Tả Khuynh Danh về nghỉ ngơi, còn mình trở về phòng.
Trong bọc chỉ là một ít đò dùng của nữ nhân, vô cùng tinh mỹ khéo léo, trên mặt mỗi món đều có khắc một chữ "Hạ" rất nhỏ, vừa nhìn thì biết đây là đồ của Hạ phủ. Còn có một phong thư nhà, thư nhà viết về một vài chuyện vụn vặt, Hạ Tử Mặc đọc xong, trầm mặc một lúc lâu.
"Giám quân, xảy ra chuyện gì?" Viên Bắc hỏi, dâng lên một chén trà nóng. Hạ Tử Mặc nói, "Phụ thân nói Trình gia dâng thư cho Hoàng thượng, yêu cầu triệu hồi Trình Kinh về triều."
Viên Bắc sững sờ, "Này --- Hoàng thượng sẽ triệu hồi hắn sao? Hạ đại nhân có nói tại sao Trình gia làm vậy không?"
Hạ Tử Mặc thiêu hủy thư nhà, lạnh nhạt nói, "Phụ thân dùng ám ngữ, vì vậy nên không thể nói rõ lý do. Nếu Trình Kinh trở về thì đây có thể nói lại đại bất lợi với chúng ta, tuy hắn không biết thực hư mọi chuyện, nhưng tóm lại là sẽ có ảnh hưởng đến chúng ta."
Viên Tây đứng bên cạnh nói, "Giám quân, chúng ta có cần..." Hạ Tử Mặc lắc đầu, "Hắn theo ta đến U Châu, phụ trách bảo vệ Giám quân. Chắc hẳn Hoàng thượng sẽ không dễ gì triệu hắn về triều. Nếu là thật thì đến lúc ấy cũng sẽ không có biện pháp nào khác ."
Ngoài thành Hắc Phong, Viên Tinh Dã đứng bên cạnh quân doanh nhìn về phía xa, Hạ Hàn Thu phủ thêm một tấm áo choàng cho nàng. "Nguyên soái, ban đêm gió lớn cẩn thận cảm lạnh." Viên Tinh Dã thấp giọng nói cảm tạ, quay đầu nhìn mặt Hạ Hàn Thu, trong nhất thời bỗng ngây người.
Nếu không nhìn vóc dáng và khí chất, chỉ cần nhìn mặt mà thôi, hai người này quả thật vô cùng giống nhau. Mặt Hạ Hàn Thu ửng đỏ, "Nguyên soái?"
Viên Tinh Dã giật mình, không khỏi cười thầm trong lòng. Chắc mình trúng tà rồi, lại chỉ vì gương mặt của đối phương rất giống Hạ Tử Mặc mà thất thần.
Có điều nói tới nói lui, đúng là nàng có hơi nhớ Hạ Tử Mặc. Nén lại lời than thở sắp ra khỏi miệng, Viên Tinh Dã đi trở về trướng bồng. Đây còn là lần đầu tiên trong đời nàng nhung nhớ một người.
Nàng nhớ bản thân mình trước giờ chưa từng có cảm giác như vậy, trong lòng có chút ngột ngạt, còn chút khó chịu, còn có một chút khổ sở và ấm áp. Nàng cũng không biết mình có thể vì một người mà sinh ra nhiều cảm giác như vậy. Thời gian càng dài, nàng càng cảm giác mình chút không nhịn được mà nhớ đến Hạ Tử Mặc, có lúc thậm chí muốn sớm ngày kết thúc cuộc chiến này.
Nếu như hai người có thể rời khỏi đây, dắt tay nhau sống cuộc sống điền viên thì thật tốt, cho dù sau này không thể trở lại chiến trường...
Tối hôm sau, thánh chỉ từ U Châu mới đưa đến tay Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã sai người đọc lớn, âm thanh truyền khắp toàn bộ quân doanh.
"Từ khi Khuyển Nhung chiếm U Châu đến nay, trẫm ban đêm khó ngủ. Bây giờ chư vị tướng sĩ hăng hái chiến đấu, đại bại Khuyển Nhung, đoạt lại U Châu. Trẫm ghi nhớ công lao to lớn của chư vị tướng sĩ, khao thưởng tam quân, một người được thưởng bổng lộc một tháng, thăng quan một cấp. Khâm thử."
Người đọc thánh chỉ cố ý dùng nội lực, đọc lại thánh chỉ ba lần, không chỉ quân doanh nghe thấy, mà ngay cả bên trong thành Hắc Phong cũng có thể nghe được.
"Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Một tướng sĩ đột nhiên cao giọng hô lên. Những người khác cũng hô lên theo. Càng ngày càng nhiều người bắt đầu hô, không biết bắt đầu từ khi nào mà tiếng hô đã biến thành: "Đánh đuổi Khuyển Nhung, Nguyên soái thiên tuế."
Viên Tinh Dã đứng trong quân doanh nhìn tướng sĩ kích động, toàn bộ quân đội vào lúc này tràn đầy khí thế, đúng là đạt đến điểm cao nhất. Xoay người nhìn về thành Hắc Phong, thấy những người đang đứng trên tường thành.
Dã Lợi Hợp và vị Quân sư vẫn luôn rất thần bí kia.
"Viên Tinh Dã vào lúc này còn không ngừng làm tăng lên sĩ khí binh sĩ." Dã Lợi Hợp nói. Quân sư hờ hững nói, "Viên Tinh Dã đang thu mua lòng người, những tướng sĩ này, từ đây về sau có lẽ sẽ trung thành tuyệt đối với Viên Tinh Dã."
"Rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì?" Dã Lợi Hợp cả giận nói. "Trở lại hậu cung vui vẻ làm phi tử đi chứ?" Quân sư không nói, trong lòng Dã Lợi Hợp đã bắt đầu kiêng kỵ Viên Tinh Dã. Dã Lợi Hợp còn như vậy, huống hồ là Dã Lợi Cát bị Viên Tinh Dã giam giữ mười ngày?
Viên Tinh Dã đột nhiên rút bảo kiếm bên hông ra, nói: "Viên Tinh Dã tin tưởng các vị, nhất định sẽ áo gấm về nhà, lưu danh sử sách rạng danh muôn đời."
Giọng nàng không lớn, nhưng cũng truyền khắp toàn bộ quân doanh và thành Hắc Phong. "Xúc phạm thiên uy của Đại Khải ta, chắc chắn phải gϊếŧ."
Dã Lợi Hợp dùng sức đánh mạnh vào tường thành, trừng mắt nhìn.
"Viên Tinh Dã là một đối thủ lợi hại, người này không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đả kích sĩ khí quân ta." Quân sư nói, "Đánh trận như chơi cờ, đương nhiên phải có một đối thủ lợi hại, như thế mới có thể phát huy được toàn bộ thực lực của mình."
---
Mình có sửa một chút trong cách xưng hô ở những câuthoại cho phù hợp hoàn cảnh J